Tiết thể dục giữa giờ mau chóng kết thúc, các bạn lần lượt đi về lớp.
Thấy có bạn mới đến, mọi người đều nhiệt tình chào hỏi Lâm Vãn.
Lâm Vãn thụ sủng nhược kinh, từ trước tới nay, đây là lần đầu tiên được người ta quan tâm thế này.
Các bạn lớp - không giống như lớp cũ của cô, các bạn hòa đồng hơn, mà lớp thì hay chơi theo nhóm nhỏ.
Cô còn tưởng còn có bạn khác chuyển tới, không ngờ giờ mới biết chỉ có mình cô.
Cô ngồi ở vị trí cuối cùng, cũng là chỗ của bạn lọt khỏi top kia, à không phải, vì cô nên cậu ấy mới out top mới đúng.
Lớp - như một cơ chế không ngừng đào thải vậy, qua kì thi tháng, ngoài top thì out, trong top thì vào.
“Hi, tôi là Lục Dương, ngồi cùng bàn với cậu.” Lâm Vãn sắp xếp lại sách xong, có bạn nam cao ráo bước vào, nước da hơi đen, ngồi bên cạnh Lâm Vãn, nghiêng đầu chào cô.
“Chào cậu, tôi là Lâm Vãn.” Cô lịch sự trả lời, gương mặt còn có ý cười nhàn nhạt.
“Cậu giỏi thật đấy, khối mình có hơn người, ngày xưa mỗi lần thi tháng top đều là người của lớp , không ngờ đột nhiên lại có bạn học lớp khác xếp thứ .” Lục Dương bội phục cô.
Lâm Vãn cười nói: “Không phải đâu, chẳng qua do may mắn thôi, các cậu giỏi hơn tôi nhiều.”
Một lát sau, tiếng chuông vào lớp vang lên.
Thầy Lý cầm sách Ngữ văn đi tới, ông đeo kính mắt dày, tóc có sợi bạc, gương mặt có nếp nhăn, rõ ràng không phải là kiểu người hung dữ nhưng khí chất lại rất mạnh mẽ.
Ông vừa bước vào, lớp học yên tĩnh tới nỗi có thể nghe thấy tiếng hít thở của nhau.
Thầy đặt sách xuống, nhìn xuống chỗ Lâm Vãn: “Bạn học mới đúng không, em giới thiệu bản thân đi.”
Lâm Vãn cảm thấy các bạn đều đang nhìn cô, cô đứng dậy, chỉnh lại vạt áo rồi đi lên bục giảng.
Bàn tay cô đổ mồ hồi, cố gắng bình tĩnh lại, giấu đi sự căng thẳng của bản thân.
Không phải chỉ vì cô là người hướng nội, mà còn vì cô biết Trần Tích đang nhìn mình.
“Chào các cậu, tớ là Lâm Vãn, rất vui vì được chuyển tới lớp -, hy vọng được các cậu quan tâm nhiều hơn.”
Lâm Vãn khẽ mỉm cười, sau màn giới thiệu đơn giản, cô nhìn cả lớp học, cuối cùng nhìn chàng trai ngồi ở bàn dãy giữa từ dưới lên, cậu cũng đang nhìn cô, nhưng hình như chẳng có biểu tình gì.
Lâm Vãn chỉ dám nhìn giây rồi thôi.
Cô không nhìn thấy, lúc Trần Tích nghe thấy tên cô, cậu vô thức ngồi thẳng người.
Tiết học đầu tiên trôi qua rất nhanh, thầy Lý đi dạy mấy chục năm, nhớ kĩ bài giảng, tuy ông mang sách Văn theo, dù không nhìn lần nào nhưng vẫn biết bài học hôm nay ở trang nào, trọng điểm là gì.
Không chỉ thế, thầy canh thời gian rất chuẩn, các thầy cô khác hay dạy quá giờ nhưng lúc thầy nói xong câu cuối cùng, chuông ra chơi vang lên, Lâm Vãn thầm khen thầy.
Cô rất thích môn Văn, đang mải mê suy nghĩ về cách dạy độc đáo của thầy, không để ý có người đi tới chỗ cô.
“Lâm Vãn, là cậu đúng không?” Không biết Trần Tích tới đây từ khi nào, cậu kinh ngạc hỏi.
Cậu khom lưng chống tay lên bàn cô, tay to rộng, từng khớp rõ ràng, thân tình cao lớn che mất ánh trắng trước mặt Lâm Vãn, bóng tối bao phủ người cô.
Bởi vì đang chăm chú suy nghĩ, đột nhiên có người gọi làm cô giật mình, cô ngẩng đầu nhìn cậu, giấu hết hoảng loạn vừa nãy đi.
“Ơ?” Lâm Vãn cảm thấy mặt cô đỏ lên, không biết cậu có nhìn thấy không.
“Cậu chính là Lâm Vãn hồi xưa học ở trường Tiểu học Chính Huy đúng không?” Trần Tích nhìn Lâm Vãn, hỏi tiếp.
Lâm Vãn vui vẻ không thôi, cuối cùng cố kìm nén, không để lộ sự vui mừng của bản thân, “Đúng vậy, cậu là Trần Tích hả?”
“Đúng là cậu rồi, cậu thay đổi nhiều quá, nếu không phải nghe thấy tên cậu thì tớ không nhận ra đâu.” Trần Tích sờ đầu, ngượng ngùng nói.
Trần Tích, tớ nhận ra cậu từ lâu rồi.
Thật ra, tớ nỗ lực nhiều như thế chỉ vì muốn gần cậu hơn mà thôi.
Nội tâm Lâm Vãn hoảng loạn từ lâu, nhưng mà bề ngoài vẫn làm như sóng yên biển lặng, bình tĩnh cười với cậu: “Thật không đó? Cậu cũng thế mà.”
Giống như chào hỏi bạn học cũ, thậm chí còn có chút xa cách.
Lâm Vãn nói tiếp: “Bạn học cũ, đã lâu không gặp.”
“Ừ, lâu rồi không gặp.” Trần Tích trả lời, giọng nói trầm thấp êm tai.
Trong nháy mắt, lòng dạ Lâm Vãn như nở hoa, cô còn ngửi thấy hương thơm ngọt ngào lan tỏa khắp lớp học.
Hóa ra không phải cậu quên, chỉ là không nhận ra cô mà thôi.
Giữa hai người cũng không có gì để nói nữa, Trần Tích về chỗ ngồi.
Chỗ của cậu cách cô không xa lắm, từ vị trí này, cô có thể thấy bóng lưng mảnh khảnh của cậu, còn có góc nghiêng cực kì đẹp trai.
Lúc đó là tầm giờ sáng, ánh nắng xuyên qua cửa kính chiếu lên mặt cậu, càng thêm vẻ dịu dàng.
Cô từng trông thấy ánh nắng chiếu vào cậu vào từng thời điểm khác nhau.
Lúc giờ, ánh nắng buổi sáng có màu cam đậm, trông cậu an tĩnh mà đẹp đẽ.
Tới giờ chiều, ánh mặt trời nhạt dần chiếu người cậu, sáng tới nỗi làm người khác chói mắt.
Chạng vạng, ánh chiều tà bao phủ lấy cậu, dịu dàng mà lại mê người.
Lúc đầu, thỉnh thoảng Trần Tích sẽ nói chuyện với cô vài câu, hỏi hồi cấp cô học ở trường gì, đã quen với lớp mới chưa, Lâm Vãn mỉm cười trả lời qua loa, che giấu lòng dạ vui sướng của bản thân.
Những lúc ấy, cô đều thầm mắng sao mồm miệng của mình lại ngốc nghếch thế chứ?
Rõ ràng rất muốn nói chuyện với Trần Tích, nhưng mỗi lần cậu tới, cô lại khẩn trương không thể như bình thường được.
Rõ càng cô có thể buôn chuyện với các bạn khác, vậy mà mỗi lần nói chuyện với cậu, đầu óc cô như bị chập mạch, lạnh lùng như tảng băng.
Có lẽ yêu thầm như là làm chuyện trái với lương tâm, trước mặt người mình thích lại thất thường khó hiểu, chân tay vụng về, có khi mất cả năng lực nói chuyện.
Cũng không biết có phải vì cô thờ ơ làm Trần Tích tụt mood hay không, sau đó cậu không chủ động tới chỗ cô nữa.
Chỉ là thỉnh thoảng gặp nhau, cậu sẽ mỉm cười gọi tên cô.
Có lẽ vì con người đều tham lam, lúc đầu cô nghĩ chỉ cần được nói chuyện với Trần Tích là đã mãn nguyện lắm rồi. Nhưng sau đó cô phát hiện, cô không muốn dừng lại ở đó.
Cô nhìn Chu Đường ngồi bên cạnh cậu, nhìn hai người giảng bài cho nhau, cười cười nói nói, Lâm Vãn lại có một cảm giác khó tả.
Là hâm mộ hay là ghen ghét?
Có lẽ đều có cả, lúc ấy cô vẫn chưa hiểu, chỉ là trong lòng lại sinh ra một suy nghĩ mới, cô muốn được ngồi cùng bàn với Trần Tích.
Lục Dương nói, thầy Lý muốn công bằng, cũng muốn học sinh không bị cận thị nên tuần sẽ đổi chỗ một lần.
Cách đổi chính là: Bạn cùng bàn giữ nguyên, các tổ di dời sang phía bên trái, bàn cuối cùng lên bàn đầu tiên.
Sau khi có thành tích thi tháng, lão Lý sẽ dành phút cho các bạn tự đổi chỗ, mọi người đứng xếp hàng ngoài cửa, thứ tự chọn là thứ hạng thi.
Vì thế Lâm Vãn lại có mục tiêu phấn đấu mới.
Trước khi hồi còn học ở lớp , cô biết lúc nào Trần Tích cùng xếp thứ nhất.
Cho nên cô thầm hạ quyết tâm: Thi được hạng là được chọn chỗ ngồi ngay sau Trần Tích, đường đường chính chính trở thành bạn cùng bàn của cậu.
Nhưng mà chẳng bao lâu sau, hiện thực tàn khốc bóp cht ảo tưởng hão huyền này của cô.
Các bạn lớp rất thông minh, Lâm Vãn thì không, cô phải dựa vào sự chăm chỉ.
Sau khi chuyển tới đây, áp lực còn lớn hơn so với cô nghĩ.
Các bạn không chỉ thông minh mà còn nỗ lực nữa, mà Lâm Vãn thì chỉ có .
Huống chi thầy cô muốn đẩy nhanh tiến độ nên hầu như không dạy kĩ kiến thức cơ bản mà chỉ nói qua, tiết tấu nhanh hơn thầy cô dạy lớp nhiều, hơn nữa Lâm Vãn không học giỏi tự nhiên, cho nên phải cố gắng gấp bội.
Kì thi tháng đầu tiên sau khi chuyển tới đây, Lâm Vãn đứng thứ từ dưới lên, hạng .
Suýt thì cô không được học ở lớp - nữa.
Mà cô còn mơ mộng thi được hạng nữa chứ, không những không được hạng mà suýt nữa còn đứng ở hạng từ dưới lên.
Giống như ông trời cố ý trêu đùa cô.
Lâm Vãn nhìn phiếu điểm, cô với Trần Tích, một người ở tít tận trên đầu, một người lại ở gần cuối, mà Chu Đường vẫn đứng vững ở hạng ngay sau cậu.
Giống như cười nhạo vọng tưởng của cô.
Lúc này cô mới tỉnh mộng, mới ý thức được một chuyện, chuyển vào lớp - mới chỉ là bắt đầu mà thôi.
Cô bạn ngồi trước cô tên là Nhậm Hi Văn, phóng khoáng nhiệt tình, thích hóng hớt, thấy cô ngẩn ngơ nhìn tờ phiếu điểm, cô nàng an ủi: “Lâm Vãn, không sao đâu, cậu mới chuyển lớp mà, chưa quen với cách dạy của thầy cô, lần sau cố gắng hơn là được.”
Lâm Vãn cười chua xót, nói cảm ơn với cô nàng.
“Cậu đừng buồn, cậu có thực lực vào lớp này thì nhất định mọi thứ sẽ tốt hơn thôi.” Thấy cô vẫn ủ rũ, Nhậm Hi Văn nói tiếp: “Ôi trời, tớ còn xếp sau cậu đấy.” Nhậm Hi Văn chỉ tên mình ở hạng – hạng từ dưới lên.
Dáng vẻ đáng yêu của Nhậm Hi Văn làm Lâm Vãn bật cười, “Cảm ơn cậu nhé, bọn mình cùng cố gắng lên.”
Thấy cô vui vẻ hơn, Nhậm Hi Văn lại bắt đầu buôn chuyện, “Ôi trời, Chu Đường vẫn xếp thứ , bạn ấy với Trần Tích xứng đôi thật đấy, đều học giỏi, trai tài gái sắc.”
Lâm Vãn siết chặt tờ phiếu điểm, “Ừ, rất xứng đôi.”
“Thấy bảo hai người họ là hàng xóm, cũng là thanh mai trúc mã trong truyền thuyết đó, hay thật nhờ?” Nói đến đây, ánh mắt cô nàng sáng lên, không để ý sắc mặt ảm đạm của Lâm Vãn.
“Thật à? Thế lại càng xứng đôi hơn.” Tim Lâm Vãn nhói lên, cô cũng biết lúc nói câu đó, trái tim cô chua xót thế nào.
Đêm hôm đó, cô trùm chăn kín người, lẳng lặng bật khóc, gối cũng ướt một mảng, bạn cùng phòng kí túc nghe thấy tiếng thút thít, hỏi cô bị làm sao, Lâm Vãn chỉ bảo mình bị nghẹt mũi cho qua.