Editor: Melbournje
Buổi chiều hôm nay Lạc Hữu Tiềm còn phải tới phòng tập, Trần Trừng cũng không có việc gì nên liền đi theo anh.
Đêm hôm qua tuyết rơi rất lớn, đến bây giờ trời đã trong trở lại, không ít tuyết đọng trên mặt đất chưa kịp tan đi, khi dẫm lên vẫn còn tạo ra tiếng kêu.
Bình thường khi ở chung với nhau thì không cảm thấy gì, đột nhiên xác định quan hệ rồi liền cảm thấy hơi xấu hổ.
Ai mà đứng gần quá thì liền sẽ cảm thấy nóng nóng, ai mà đứng xa quá thì lại có vẻ xa cách.
Trần Trừng đứng ở trước quầy thu ngân của cửa hàng tiện lợi, mua dây thun, ngửa đầu lên buộc tóc.
"Hôm qua em hút thuốc sao?" Cô tìm trong mảnh kí ức không lắm thanh tỉnh lắm mà hỏi.
"Vâng." Anh gật gật đầu.
Trần Trừng vừa mới chuẩn bị đẩy cửa ở cửa hàng tiện lợi ra, Lạc Hữu Tiềm liền nhanh tay trực tiếp che cho cô rồi đẩy cửa ra, cô cúi đầu cười cười, đi ra ngoài.
"Thuốc đâu?" Trần Trừng xoè lòng bàn tay ra với anh.
"...... Đã vứt đi rồi." Anh nói.
"Thật không?" Trần Trừng chưa tin lắm, trực tiếp ra tay, vỗ vỗ ở hai bên đùi anh, sau khi xác định là không có bao thuốc nào mới cảnh cáo nói, "Về sau không được hút nữa đâu đấy."
"Đã biết."
Động tác của Lạc Hữu Tiềm bị khựng, dừng lại ở trên đường, "Vậy cách cai thuốc lá...... Có bao gồm cả nụ hôn hôm qua không?"
"......" Trần Trừng một lời khó nói hết mà nhìn anh, "Thằng nhóc thối, biết ý một chút đi."
Lạc Hữu Tiềm nhìn cô, rất vui vẻ mà cười ra tiếng, vẫn kiên trì hỏi: "Có không?"
Trong hồi ức của Trần Trừng thì hình như anh không phải một người không biết xấu hổ như vậy, chẳng lẽ là do cô dạy hư anh sao?
"Thi đấu thắng thì mới có." Cô cười nói.
Đèn giao thông đã chuyển màu.
"Đi thôi." Trần Trừng nói.
"Đợi một chút." Bước chân anh dừng lại, duỗi tay kéo kéo quần, sau đó mới đi theo.
"Làm sao vậy, chân em bị đau hả?" Trần Trừng hỏi.
Mặt anh lộ ra vẻ xấu hổ, không giải thích gì nhưng trong cổ họng lại phát ngứa, không chịu nổi mà nuốt một cái, quay mặt đi hắng giọng nói: "Không có."
Trần Trừng lớn hơn anh ba tuổi cũng không phải để thừa, cũng không ngây ngô non nớt như mấy nữ sinh ở trong trường của anh, tuy cô cũng chưa yêu đương bao giờ nhưng vẫn phản ứng lại được.
Cô nghĩ lại động tác vừa rồi của mình, hơi không có quy củ nhưng chẳng qua cũng chỉ là kiểm tra xem có thuốc lá hay không thôi.
Cứ như vậy anh liền......
Trần Trừng vốn cũng hơi tùy tiện, tuy rằng ở phương diện tình cảm thì cứ do dự mãi, thúc đầu thúc đuôi, nhưng nếu đã xác định quan hệ rồi thì cô sẽ không ngại ngùng nữa.
Sửng sốt một hồi lâu, cô mới thở ra một hơi, nói một cách lưu manh mà dường như đang cảm thán: "Thằng nhóc em cũng tràn trề sức lực nhỉ."
Lạc Hữu Tiềm một thân một mình, và cũng là lần đầu tiên anh theo đuổi ai đó, nội lực không phong phú lắm, không nghĩ tới thì ra người trước mắt mình lại cực kỳ lưu manh, lập tức bị một câu này đánh tới phụt máu.
"Chị......"
Anh thở dài, không có nói gì nữa.
......
Huấn luyện viên đã chờ sẵn ở phòng tập, vì đang là Tết Âm Lịch nên ở đây không có ai, chỉ có một mình ông ấy.
Cả đời này ông ấy đều cống hiến hết mình cho quyền anh, hiện giờ đã ngót nghét tuổi, không vợ không con, toàn bộ hy vọng đều ký thác ở trên người Lạc Hữu Tiềm.
Lúc trước ông ấy phải từ bỏ ước mơ của mình bởi vì chấn thương, nhưng hiện tại thiên phú trên người Lạc Hữu Tiềm cho ông ấy thấy được hy vọng.
Lạc Hữu Tiềm vừa đến phòng tập thì liền vào phòng nghỉ thay đồ.
Trần Trừng cùng huấn luyện viên đứng ở ngoài.
Trần Trừng: "Huấn luyện viên, trận đấu tiếp theo của cậu ấy là khi nào?"
Huấn luyện viên cầm một cái bình giữ nhiệt: "Ba ngày sau lại có một trận đấu, phải luyện tập ngay chứ không có thời gian chần chờ đâu, tôi đã đăng ký cho cậu ấy đấu tính điểm vào tháng rồi."
"Đấu tính điểm?" Trần Trừng dốt đặc với mấy thứ này, nghi hoặc nói, "Đối thủ sẽ lợi hại hơn sao?"
"Ừm, đến lúc đó đều là thi đấu cùng tuyển thủ chuyên nghiệp."
Huấn luyện viên giương mắt, nhìn về phía băng rôn treo trong quyền quán —— FIRE, POWER, KING.
"Mục tiêu của cậu ấy không thể chỉ ở mãi trong cái phòng tập nhỏ bé này được, như thế thì sẽ không thể thành Quyền Vương thực sự."
Từ trước khi chưa xác định quan hệ, Trần Trừng đã suy nghĩ rất kĩ, tất nhiên cô hy vọng là anh có thể thực hiện được ước mơ của mình, nhưng tới hiện tại thì cô lại càng lo lắng hơn về chuyện có thể anh sẽ bị thương.
"Vậy —— bóng ma ngoài ý muốn trước kia......" Trần Trừng chần chừ.
"Trong một lần thi đấu ở phòng tập này, cậu ấy phát huy rất tốt, hiệp thứ hai đã KO đối thủ, chẳng qua bầu không khí ở đây khác với mấy trận đấu quốc tế, loại bóng ma này chỉ có thể từ từ rời đi, từ từ rồi làm quen dần."
Huấn luyện viên nói, "Cũng may trận đấu tính điểm này chỉ là thi đấu kín, không có người xem cũng không có người ngoài giới, hẳn là có thể khắc phục được."
Trần Trừng không thể tự giải sầu như huấn luyện viên được, cô vẫn không yên tâm: "Không thể chờ sau khi cậu ấy tốt nghiệp rồi mới đánh tính điểm sao ạ, cậu ấy còn phải thi đại học mà."
"Chính là bởi vì sắp thi đại học nên mới phải nắm chắc thời gian huấn luyện cho trận đấu đó để lấy điểm." Huấn luyện viên cười cười với cô, giải thích nói, "Nếu cậu ấy muốn vào ngôi trường kia thì điểm số hơi khó khăn, cũng có thể đi bằng con đường này."
Trần Trừng nhớ tới ngày đó đi họp phụ huynh, cô ngồi ở trong phòng học, Lạc Hữu Tiềm ở ngoài hành lang, khi bọn họ gửi tin nhắn qua lại cũng có nhắc tới vấn đề này.
Lạc Hữu Tiềm người này. Mặc kệ dù anh có làm gì cũng đều rất có mục tiêu và có chút bốc đồng.
Một khi quyết định chơi boxing lại một lần nữa, anh liền không suy xét bất cứ đường lui hay lựa chọn thứ hai nào.
Tuy rằng Trần Trừng cũng lo lắng, nhưng cô biết, cô không thể lấy bất cứ lý do "để tốt cho anh" nào mà ép buộc anh, cô chỉ có thể đứng ở phía sau anh, bằng một vẻ ngoài kiên định, chờ anh lấy xuống được quyền trượng của một Quyền Vương.
Nếu không thì cô căn bản không xứng với tình cảm của anh.
Lạc Hữu Tiềm đi từ phòng nghỉ ra, đã thay quần áo xong: "Trần Trừng, em đi tập trước đây."
"Được, em đi đi."
Huấn luyện viên sửng sốt, quay đầu nhìn Trần Trừng.
Cách xưng hô vừa rồi...... Anh gọi tên cô chứ không phải là "chị" gì.
Trần Trừng nhìn về phía ông ấy, không chờ ông ấy hỏi liền rất thản nhiên mà thừa nhận: "Vâng, hai bọn em đang yêu nhau."
"A...... À, đúng thật là tôi không có nghĩ tới." Huấn luyện viên nói, "Chuyện khi nào vậy."
"Mới ngay ngày hôm qua thôi...... Hoặc cũng có thể nói là hôm nay." Trần Trừng cúi đầu cười.
"Khá tốt." Huấn luyện viên rất thật lòng mà nói, "Trước kia tôi còn tưởng thằng nhóc này cũng sẽ không có nơi nương tựa, không vợ con giống mình, theo cái nghề này thì bị thương là chuyện thường ngày, nếu ngay cả một người chờ mình ở nhà cũng không có thì quả thật là rất thảm."
Trần Trừng không nói gì một hồi lâu, cuối cùng cũng chỉ thở dài một hơi.
Thật sự là khiến cô đau lòng mà.
Huấn luyện viên lại nói tiếp với cô vài câu, sau đó cũng đi tập luyện với Lạc Hữu Tiềm.
Mỗi một cú đấm, cú đá đều vút ra tiếng gió, mấy ngày này luyện tập không nhiều lắm cơ, tới kì nghỉ đông thì đảm bảo mỗi ngày đều có thể huấn luyện sáu tiếng trở lên.
Ba ngày sau là lần tranh bá giành chức "Quyền Vương" tại phòng tập, nhưng loại thi đấu này chỉ có thể tính như là một cuộc "triển lãm", hiện tại điều quan trọng nhất chính là trận đấu tính điểm không lâu sau.
Tấm vé thi đấu chỉ có một, nếu thua một trận thì sẽ mất hết tư cách thi đấu các trận tiếp theo.
Trần Trừng tính thời gian, lúc trận đấu tính điểm đó diễn ra hẳn là cô còn đang quay show tới ngày cuối.
Trên sàn đấu, huấn luyện viên đang chuẩn bị cho những cuộc đấu sắp tới, chủ yếu chính là luyện tập nhiều hơn cùng với tăng sức mạnh cho những đòn sát thương.
Đòn sát thương của Lạc Hữu Tiềm tới từ những cú đá chân, khi thi đấu nếu phát huy tốt thì đại khái là có thể KO được đối thủ.
Trần Trừng đứng ở trước sàn đấu, nhìn anh nhảy lên không trung một lần rồi lại một lần, đá thật mạnh vào trên bao cát, phát ra âm thamh nặng nề mà vang liệt.
Mồ hôi trượt theo cằm xuống, tốc độ ra chân nhanh tới nỗi cô nhìn không rõ.
Đèn trần trên đầu bao phủ lên thân hình anh, anh hướng về ánh sáng, cứ thế mà vút ra từng cú đá.
Trần Trừng thấy hơi chấn động trong lòng.
Đây là bạn trai của cô đó.
Lúc rời khỏi phòng tập đã là - giờ chiều, giao thông trên đường cũng dần dần vào giờ cao điểm, hai người sóng vai nhau đi tới trạm tàu điện ngầm.
Bên ngoài lại bắt đầu có tuyết rơi ngắt quãng, người qua đường tới tới lui lui, đem đường dẫm đến vừa ướt lại vừa dơ, nếu không cẩn thận một chút liền sẽ bị trượt chân ngay.
Trần Trừng đi bốt, không đề phòng gì, đi vài bước liền lún một chút.
Lạc Hữu Tiềm đã sớm chú ý tới động tác của cô một hồi lâu, cúi đầu nhìn chằm chằm tay Trần Trừng đang giấu ở trong tay áo, rồi sau đó ngẩng đầu tựa như vô tình nói: "Chị muốn nắm tay không?"
Trần Trừng bị tâm tư của anh chọc đến nỗi nhịn không được muốn cười.
"Được thôi."
Cô xắn xắn tay áo, mới vừa lộ tay ra, Lạc Hữu Tiềm trực tiếp nắm qua, tay anh ấm hơn cô rất nhiều.
Trần Trừng liếc trộm anh, liền thấy đôi đồng tử đen nhánh của anh loé lên một chút vui sướng không che giấu nổi, khoé miệng cũng không nhịn được mà cong lên.
Đuôi mắt anh hơi rũ xuống, bình thường khi đánh quyền thì trông có vẻ như là kiệt ngạo không ai bì lại nổi, nhưng lúc này những khí chất cường ngạnh đó đã bị vỡ nát hết, đáy mắt anh lấp lánh như trẻ con lúc được thỏa mãn và đang vui vẻ.
Giống như đang âu yếm một báu vật nào đó vậy.
Trần Trừng nhấp môi cười cười, cố ý muốn chọc anh.
Vì thế năm ngón tay cô mở ra, nhẹ nhàng di chuyển, đan vào ngón tay của anh.
Lạc Hữu Tiềm ngẩn ra, khϊếp sợ mà quay đầu nhìn qua, anh rất thích Trần Trừng, một chút chủ động từ cô cũng có thể khiến anh mừng rỡ như điên.
Trần Trừng híp mắt cười với anh, giả bộ hung dữ nói: "Làm sao, không thể nắm như vậy hả?"
Đôi mắt Lạc Hữu Tiềm sáng lên, cười đến nỗi cực kỳ vui vẻ, cúi đầu cầm thật chặt tay Trần Trừng.
Sau đó chen chúc ở trong đám đông ồn ào, anh cúi người hôn ở trên môi Trần Trừng.
"A ——!"
Trần Trừng bị động tác này của anh dọa nhảy dựng, đột nhiên lùi về sau mấy bước, lại nhìn đám người, cũng may mọi người đang bận nên cũng không để ý tới động tác của bọn họ, mặc dù thấy cũng chỉ cho là mấy đôi tình nhân đang yêu đương cuồng nhiệt thôi.
Lạc Hữu Tiềm liếm môi cười, có chút ngượng ngùng lại thẳng thắn thành khẩn nói: "Không nhịn được."
Trần Trừng: "......"
Cái gì gọi là vô tình câu dẫn người khác khiến họ rung động, xem như cô đã hiểu.
Tuy đang trong khung cảnh giá rét nhưng cô lại cảm thấy oi bức hiếm thấy.
"Chúng ta về tiểu khu cũ để chuyển đồ của chị tới đã nhé?" Lạc Hữu Tiềm hỏi.
"...... Thật sự muốn ở cùng nhau sao." Trần Trừng thở dài.
Lạc Hữu Tiềm dừng bước chân, nghiêm túc hỏi: "Chị không muốn ở bên kia sao? Nếu chị cảm thấy ở đó không ổn thì chúng ta có thể đi tìm chỗ khác."
Trần Trừng trừng anh một cái: "Nhà kia cậu cũng đã thuê ít nhất là một tháng rồi đúng không?"
Dừng một chút, cô lại nói, "Cũng không phải là không muốn, chỉ là thấy hơi kì, nếu cậu lớn tuổi hơn tôi còn đỡ, nhưng mà cậu vẫn còn đang học cấp ba...... Tóm lại cứ thấy quái quái sao đó."
Lạc Hữu Tiềm đan mười ngón tay cùng Trần Trừng, một tay khác thưởng thức tay cô, chậm rì rì nói: "Chị, em thật sự rất thích chị, chị không thể thương em một chút sao......"
"......"
Trần Trừng không nói gì.
Lạc Hữu Tiềm tên khốn khϊếp này đã nghiên cứu cô một cách thấu đáo, lại còn cố ý tỏ vẻ đáng thương để khiến cô mềm lòng.
"Nếu chị không muốn thì em liền dọn về chỗ cũ đó ở với chị." Thấy Trần Trừng không phản ứng, anh lại nói thêm.
Trần Trừng: "...... Bỏ cả tiền thuê nhà đã thanh toán sao?"
"Bỏ, chỉ cần chị."
Trần Trừng thành công bị KO.
"Được rồi, cùng nhau chuyển sang đó ở đi."
Đêm khuya, tại một gian phòng cao cấp ở khách sạn quốc tế.
Dương Tử Huy ngã vào trên thảm nhung, hai ngón tay kẹp lấy cái ly dài, bên trong là chất lỏng màu vàng, có một chút rượu dính vào thành ly, chiết xạ ra ánh sáng.
Hắn ta híp mắt, giơ cao ly lên dưới ánh đèn trần, không chút để ý nói: "Sợ cái gì chứ, cô ta làm gì có cái tài nào lớn đến vậy."
Người đại diện ngồi ở trên sô pha, dựng mi trừng hắn: "Cô ta không có năng lực, nhưng Hạ Nam Chi thì sao? Thân Viễn thì sao?!"
Dương Tử Huy đột nhiên ngồi thẳng dậy, cốc có chân dài bị đặt ở trên bàn trà, rượu bắn cả ra ngoài.
"Trần Trừng và Hạ Nam Chi có liên quan gì tới nhau sao?"
"Cậu mới là người phải biết chứ!" Người đại diện tức giận, "Hạ Nam Chi chủ động tìm cô ta, cậu biết Hạ Nam Chi là người có thù là phải báo rồi còn gì! Vậy mà còn đi trêu chọc cô ta!"
Dương Tử Huy làm tư thế "anh dừng lại đi", không kiên nhẫn nói: "Việc này anh đã nói mấy lần rồi? Hiện tại thì sao, kế hoạch của bọn họ là gì?"
"Hạ Nam Chi đề cử Trần Trừng đi tham gia một show thực tế, chính là để vặn ngã cậu đấy! Bây giờ cậu nhớ kĩ lại cho tôi xem cái đó cậu để ở đâu! Đó có thể là đồ dễ bị mất thế à, hả?!"
Dương Tử Huy ngửa đầu uống rượu, tức giận đến nỗi lồng ngực không ngừng phập phồng: "Mẹ nó làm sao tôi biết được!"
"Cậu nghĩ kĩ lại xem lần cuối cậu thấy nó là khi nào?"
"Tôi đã nói là tôi không nhớ rõ! Tự nhiên ai rảnh mà nhớ kỹ tới mấy cái vặt vãnh này làm gì chứ?" Dương Tử Huy liếc mắt một cái.
"Vặt vãnh?" Người đại diện cười lạnh, "Tiền đồ của cậu đang quyết định vào trên cái vặt vãnh đấy đấy!"
Dương Tử Huy cười nhạo một tiếng, một tay bóp đầu cau mày, sau một lúc lâu đột nhiên trừng lớn mắt.
Người đại diện vội hỏi: "Nhớ ra cái gì rồi sao?"
"Lần trước lúc chuyển nhà, hình như tôi để cái USB đấy vào trong phong bì đựng tiền, để tôi đi tìm xem!"
"Đồ quan trọng như thế mà cậu lại để linh tinh vậy à?" Người đại diện răn dạy, gắt gao nhìn động tác tìm kiếm của hắn ta, liên tục hỏi, "Có không có không?"
"Không có." Dương Tử Huy đem phong bì ném sang một bên.
"Phong bì ——" Người đại diện hít hà một hơi, "Chắc là đã mất vào cái lần đó luôn rồi."
Dương Tử Huy sửng sốt: "Trần Trừng!"
Nếu cái USB đó đang nằm trong tay Trần Trừng......
Ngay lập tức anh ta trở nên luống cuống: "Lão Khải, làm sao bây giờ, nếu thật sự nó đang ở trong tay Trần Trừng thì không phải tôi chỉ có thể ngồi chờ chết à?"
Người đại diện hít thật sâu một hơi, cưỡng chế sự nóng nảy trong lòng, chậm rãi phân tích: "Không đúng, nếu nó thật sự nằm trong tay cô ta thì lần trước cô ta cũng sẽ không tìm người dùng ná trả thù cậu làm gì, thậm chí có thể trực tiếp tới đàm phán với chúng ta luôn. Cái USB đó quá nhỏ, không để ý thì có rớt ở đâu cũng không biết, nếu vậy thì chỉ có thể là nó đang ở trong tay cô ta, nhưng chính cô ta cũng không để ý...... Cậu chắc chắn là nó không có trong ví cậu chứ?"
"Không có!" Dương Tử Huy rống lên một tiếng, lại run run rẩy rẩy, "Làm sao bây giờ, việc này anh mau giải quyết giúp tôi đi."
Người đại diện thở dài một hơi, trầm mặc không nói gì, quay đầu nhìn về phía ánh đèn ngoài cửa sổ.