Chi Hương Như Tô

chương 14: yên vũ chốn nhân gian

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Đông Thiên Vân trừng hắn một hồi, công tử áo đỏ thẵm không những không ngại ngùng, ngược lại cười hì hì lách đến đụn mây của bọn họ. Đông Thiên Vân ‘hừ’ lạnh một tiếng, cứ thế hạ đám mây xuống một ngọn núi không có người qua đường. Hương Tô biết, công tử áo đỏ thẵm nói như vậy thì quá đáng, Quân Thượng không dùng một bàn tay đánh hắn hộc máu, chắc là bằng hữu rồi.

Công tử áo đỏ có chút quen thuộc, một đôi mắt xếch tinh tế mỉm cười nhìn Hương Tô một hồi,“Tô Bính?” Hắn gọi thăm dò một tiếng.

Hương Tô kinh ngạc nhìn hắn, không biết hắn làm thế nào mà biết “Tiểu danh” này của nàng.

Công tử áo đỏ nhìn thấu nghi ngờ của nàng, rất thân thiết nói: “Thanh Tuế rất đắc ý với chuyện này, không ít lần khoe với ta, Mộc Linh cũng có thể vào phủ Thắng Hoàn, lọt vào mắt– Tư Kim Đế quân.” Hương Tô không biết vì sao hắn đang nói đột nhiên thở mạnh, còn dùng đuôi mắt lườm Quân Thượng, có vẻ không có ý tốt gì.

Đông Thiên Vân nặng nề ‘hừ’ lạnh một tiếng.

“Ngươi biết Thanh Tuế tỷ tỷ a?” Hương Tô cảm thấy không khí trở nên rất khẩn trương, nhanh chóng chuyển đề tài. Nói đến Thanh Tuế tỷ tỷ, nàng cảm thấy cùng công tử áo đỏ lại dịu dàng đi vài phần, nàng không muốn để hắn bị Quân Thượng làm cho te tua.

“Ừ ừ.” Công tử áo đỏ mỉm cười gật đầu.

Đông Thiên Vân nghiêng mặt qua trừng Hương Tô, đột nhiên nói,“Không được vô lễ với Nguyên Hậu Đế Quân.” Giọng điệu khi hắn nói “Nguyên Hậu Đế Quân”, quả thực có thể xem như châm chọc.

Hương Tô suy nghĩ, Nguyên Hậu Đế Quân…… Không phải là Tư Thổ chứ, có quan hệ khá tốt với Quân Thượng tỷ tỷ, pháp khí Kim Trản là Quân Thượng tỷ tỷ thuận tay lấy từ chỗ hắn. Nhìn dáng vẻ linh tinh lang tang của hắn, cùng với dáng vẻ của Thanh Tuế tỷ tỷ quả thật là một loại, Quân Thượng không nói, nàng cũng nhìn không ra hắn có tư thế Đế Quân.

“Tiểu Tô Bính, Quân Thượng các ngươi dẫn ngươi ra ngoài làm gì nha?” Lúc xuống núi, mặt mày Nguyên Hậu mỉm cười hỏi.

“Bụng của ta……” Hương Tô vốn định nói bụng đói, Quân Thượng dẫn nàng tới ăn thức ăn ngon, kết quả Nguyên Hậu Đế Quân không nghe xong câu nói lại ngạc nhiên kêu lên, ngược lại làm cho Hương Tô giật nảy mình, ngây ngốc nhìn hắn, không biết hắn lại kinh hãi ở chỗ nào.

“Trong bụng ngươi đã có rồi?” Đột nhiên Nguyên Hậu cực kỳ gấp gáp, còn liên tục vỗ tay,“Không được a, không được a, tiểu Tô Bính, Mộc Linh chưa qua năm trăm tuổi không thể sinh a! Đông Thiên Vân, ngươi…… Ngươi cũng rất gấp ! Mộc Linh không giống các tiên linh khác nha!”

Đông Thiên Vân xoay người lại, không hề báo trước mà xuất chưởng, chưởng phong căm hận bắn ra mấy trượng, lập tức làm cho Nguyên Hậu bị đẩy ngược lên trời. Nguyên Hậu còn chưa chết tâm gọi: “Đông Thiên Vân…… Không thể sinh……”

Hương Tô nghe thấy Quân Thượng nghiến răng nghiến lợi ‘cách cách’, Nguyên Hậu Đế Quân nói gì đó mà khiến cho Quân Thượng tức giận như vậy? Kỳ nàng thật nghe không hiểu, trong bụng của nàng có cái gì? Lúc thì nói nàng không thể sinh, lúc lại nói Quân Thượng không thể sinh?“Quân Thượng……” Nàng lắp ba lắp bắp nhìn Đông Thiên Vân.

“Câm miệng cho ta!” Sắc mặt Quân Thượng rất khó coi,“Không được hỏi!” Nếu nàng muốn hỏi vớ vẩn dù chỉ một chữ thôi, hắn sẽ không nhịn được mà bóp chết nàng.

Hương Tô bị dọa đến trắng mặt, chẳng lẽ là cấm kỵ? Thế nào mà Quân Thượng có nhiều bí mật không thể nói ra như vậy chứ?!

Đông Thiên Vân nhìn bộ dáng kinh hồn chưa ổn định lại của nàng, nắm chặt nắm tay, đe dọa nói: “Quên mấy lời nói nhảm của Xuyên Sơn Giáp đi! Mấy lời nói ngày hôm nay…… Không được nhắc đến với bất kỳ ai!”

Quả nhiên lại là bí mật trọng đại! Hương Tô sợ hãi nuốt nước miếng, liên tục gật đầu.

Từ núi nhỏ đến ven hồ có chút xa, Hương Tô giữ một khoảng cách nhất định theo sát sau Đông Thiên Vân, lại một lần nữa kiên định với ý nghĩ sau khi đúc kiếm xong sẽ về nơi của Thanh Tuế tỷ tỷ. Lúc trước nàng còn không biết, Thanh Tuế tỷ tỷ có bao nhiêu tốt, hơn nữa bằng hữu của nàng ấy đều rất có thú vị, rất thân thiết. Không giống Quân Thượng, bên cạnh không phải Xích Lâm nhân vật hung tàn như thế, thì là hoàng tử Thiên Tộc phong lưu thối nát lại giỏi giả vờ như vậy, cái này không được nói, cái kia không được nói…… Cuộc sống có rất nhiều áp lực !

Xuyên Sơn Giáp…… tên của Nguyên Hậu Đế Quân cũng rất đặc biệt……

Nàng ngửa đầu nhìn trời, Nguyên Hậu Đế Quân sớm đã không thấy đâu, nếu là nàng thì nàng cũng sẽ không quay lại. Cứ im lặng như vậy mà đi trên đường, thật không thú vị, Quân Thượng, người phủ Thắng Hoàn…… quanh năm đều không thú vị như vậy!

Nàng phát hiện Quân Thượng dừng bước, đứng tại trên con đường nhỏ trông ra mặt hồ phía xa. Nàng cũng không thể tự mình rời khỏi, thế là chỉ có thể học dáng vẻ của hắn, cũng nhìn về phía mặt hồ xuyên qua nhánh cây đầy hoa, Hương Tô nhịn không được phát ra một tiếng tán thưởng, đẹp quá.

Trời râm, làm cho mặt hồ và những đóa hoa liễu rũ xung quanh giống như nhuộm chút màu mực tàu tao nhã, trên mặt hồ có những chiếc thuyền hoa sắc màu rực rỡ dập dờn, nhưng không hề mang khí chất phù hoa. Đầu thuyền có người đang có gảy đàn, tuy rằng nàng không nghe thấy tiếng đàn, nhưng hình ảnh ấy đủ để tăng thêm ý nhị. Hương Tô chưa từng thấy cảnh đẹp như vậy, chỉ cảm thấy ngốc, nàng tự khoe khoang là có kiến thức về nhân gian, nhưng nhìn cảnh non sông tươi đẹp thanh nhã mỹ lệ trước mặt, nàng cảm thấy vẫn vô cùng xa lạ với thế giới này.

Đông Thiên Vân cũng không thúc giục nàng, kiên nhẫn chờ nàng nhìn một hồi lâu mới nói: “Đi thôi.”

Hương Tô buồn rầu nhìn bóng lưng hắn một hồi, đột nhiên tức giận, hận không thôi, nói: “Ta ghét Côn Bằng!” Nếu như ngay từ đầu hắn dẫn nàng tới nơi đẹp như vậy thì thật tốt, lần trước đến nhân gian làm cho nàng thất vọng rất nhiều!

Sau khi xuống núi càng lúc càng nhiều người, Hương Tô phát hiện không ít nam nữ xinh đẹp,“Người phàm rất xấu” Hiển nhiên lại là Côn Bằng mặt dày nói dối với nàng! Cô nương người phàm đi đường thướt tha duyên dáng, còn xinh đẹp đáng yêu hơn cả Long Nữ, y phục các nàng, tóc…… chẳng hề kém hơn những tiên nữ mà nàng từng thấy qua, trừ chuyện không biết pháp thuật, nàng thật sự nhìn không ra người phàm và tiên linh có gì khác biệt. Nam tử người phàm cũng thật sự nho nhã, không ít tốp năm tốp ba giữa hoa dưới liễu uống rượu viết chữ, chuyền tay nhau những thứ đọc đọc viết viết, tuy rằng Hương Tô không biết bọn họ đang làm gì, nhưng dáng vẻ phóng khoáng tự nhiên của bọn họ lại rất có sức cuốn hút, nhìn đến nổi làm cho nỗi lòng của nàng của dâng trào hẳn lên. Trong cảnh non nước như vậy, cùng vài ba người bạn tốt nói nói cười cười thật sự là một chuyện khiến cho người ta vui vẻ thoải mái, đột nhiên nàng nghĩ đến Kim Trản và Bách Tri Thảo bọn họ.

Đến gần hồ bên, các quán hàng cũng rất nhiều, Hương Tô nhìn thấy người già, trẻ con, người trung niên…… Đột nhiên nàng có chút bi ai, cuộc đời người phàm ngắn ngủi như thế, đối với nàng một Mộc Linh trường thọ vĩnh viễn như vậy mà nói, chỉ như một thoáng xuân thu. Hai tiểu thương bởi vì tranh giành nơi bày hàng đông người hơn mà tranh cãi, sau đó còn đánh nhau, Hương Tô cảm thấy đáng thương, muốn bước qua khuyên nhủ bọn họ, bọn họ vốn có mệnh sống ngắn ngủi cần gì phải tính toán chi li như vậy? Nếu như nàng cũng có vài thập niên tuổi thọ như vậy, việc cần phải làm rất nhiều, tuyệt đối sẽ không vì chuyện nhỏ như vậy mà hận thù không ngừng.

Nàng muốn tiến lên khuyên can, lại bị Đông Thiên Vân ngăn lại, Hương Tô không hiểu nhìn hắn. Đông Thiên Vân bình thản nhìn nàng lắc lắc đầu, dẫn nàng rời khỏi đám người quay quanh xem cuộc cãi nhau, mới nói: “Mỗi người có mệnh cách định số riêng, lần này bọn họ tranh cãi nhau nói không chừng là trả nợ ân oán từ kiếp trước. Là tiên linh, không nên tùy tiện nhúng tay.”

Hương Tô nhíu mày, khuyên nhủ cũng không đúng? Kiếp trước kiếp này……

“Quân Thượng, cuộc đời người phàm ngắn như vậy, bạn tốt thân nhân kiếp trước, sau vài thập niên ngắn ngủn, bởi vì cái chết mà cuối cùng chia cách, kiếp này không nhận ra nhau. …..” Nàng đột nhiên cảm thấy mũi hơi cay, rất thê lương.

Đông Thiên Vân nghe xong, nâng tay xoa xoa đầu của nàng, giọng nói mềm mỏng hiếm có: “Cho nên vượt khỏi luân hồi là chuyện may mắn, chúng ta…… có thể ở cùng với nhau rất lâu rất lâu.”

Hương Tô gắng sức gật đầu, thân là tiên linh thực tốt.

“Đi, ăn cơm đi.” Đông Thiên Vân nhẹ giọng mỉm cười, Hương Tô bị nhiễm tâm trạng tốt của hắn, lúc ngẩng đầu nhìn lại thấy nụ cười nhạt vô cùng phong tao của hắn. Nàng cũng nhịn không được muốn thở dài, một nam tiên sinh ra có bộ dáng này là hạnh phúc của đám nữ tiên hay là tội nghiệt của họ? Quên đi, đây cũng không phải là chuyện nàng nên quan tâm! Một phen xúc động đều quên mất mục đích của chuyến đi này, tuổi thọ của nàng rất dài, có rất nhiều thời để đau buồn thương xót, bây giờ vẫn nên nhanh chóng đi lấp đầy bụng là quan trọng.

Đi theo Quân Thượng tới một tiểu lâu ven hồ, mới vừa tiến cửa liền có một người nhỏ tuổi, tướng mạo xấu xí ra tiếp đón, trên bờ vai còn khoác một chiếc khăn vải, ân cần nói: “Mời khách quan” còn thường thường lấy cái khăn xuống, phủi sạch bụi. Hương Tô cảm thấy hắn rất thú vị, cười tít mắt nhìn hắn, nghe người khác đang ăn cơm gọi hắn là “Tiểu nhị”.

“Cho ta một gian phòng trang nhã, mang những món ăn đặc sắc của các ngươi lên đi.” Lúc xuống núi Đông Thiên Vân liền thi triển Chướng Nhãn pháp, khi người phàm nhìn vào, hắn và Hương Tô bất quá chỉ là thiếu gia và thư đồng bình thường.

Hương Tô đi đến một gian phòng tao nhã, cửa sổ đối diện mặt hồ đã mở, trời đã mưa lất phất, nàng ham mê đứng cạnh cửa sổ nhìn hàng liễu bên bờ hồ, người đi đường đều mở những tán ô ra che. Cảnh sắc trong cơn mưa phùn, càng như thơ như họa so với lúc trước, Hương Tô hốt hoảng không biết rốt cuộc mình đang ở trên trời hay là ở nhân gian.

Tiểu nhị tay chân lanh lẹ bày một bàn thức ăn, nàng nghe Quân Thượng căn dặn nói: “Đi lấy loại rượu tốt nhất của các ngươi.”

Quân Thượng ra hiệu là nàng có thể ăn, mỗi món Hương Tô đều nếm thử, tất cả đều rất ngon. Không giống với món ăn trong bữa cơm ở phủ Thắng Hoàn, mỗi món ăn trong phủ đều có màu sắc và hương vị rất tinh tế cầu kỳ, mùi vị thức ăn ở đây rất đậm đà, lộ ra mùi hương đặc biệt của nhân gian, ngon hơn hẳn thức ăn trong phủ Thắng Hoàn. Nàng ăn không ngừng đũa, nỗi oán hận không ngừng vì nhiều ngày ăn cháo loãng dưa muối lại nhanh chóng biến mất. Quân Thượng vẫn không ăn theo thường lệ, chỉ vừa nhìn cảnh sắc ngoài cửa sổ, vừa ung dung uống rượu.

“Quân Thượng, cũng cho ta một ly đi.” Hương Tô cười hì hì giơ ly rượu không trong tay lên. Rượu, nàng đương nhiên nghe nói qua, nghe nói là thần vật giải ưu quên sầu đứng đầu trong Tam Hoàn Tứ Phương.

Đông Thiên Vân chậm rãi thu hồi ánh mắt nhìn qua cửa sổ lúc nãy, nhẹ nhếch khóe môi, rót nửa ly cho nàng.

Hương Tô ngửi ngửi, mùi hương rất nồng nặc, không thơm chút nào! Nàng thật sực cảm thấy ‘lời đồn đãi’ nói quá hơn rất nhiều lần so với thực thế! mùi rượu cái gì? Một mùi giẻ lau thối. Định không uống, nhưng Quân Thượng đang nhìn nàng, bản thân nàng không muốn nếm thử, lúc này đâm lao phải theo lao, chỉ có thể cẩn thận liếm liếm. Quả nhiên khó uống! Một cảm giác chua cay xông lên đến đầu, nàng bị sắc đến nhăn mũi.

Đông Thiên Vân lắc lắc đầu,“Ngươi, hay là nên ăn đi, vẫn chưa đến lúc cần biết uống rượu.”

Hương Tô lại vùi đầu trong bát cơm, vĩnh viễn không biết uống rượu nàng cũng không thấy tiếc nuối, khó uống.

Ăn uống no đủ, Đông Thiên Vân kêu tiểu nhị tới tính tiền, Hương Tô ăn đến vui sướng, rất có khí phách vỗ hầu bao của mình,“Hôm nay để ta tính tiền.”

Đông Thiên Vân nheo mắt nhìn nàng, Hương Tô vui vẻ từ trong ngực lấy ra một viên lục bảo thạch nhỏ tháo từ trên màn giường xuống, chần chừ muốn cho tiểu nhị mấy viên.

Mắt tiểu nhị mở lớn, duỗi tay tính hỏi xin Hương Tô mấy viên, bị Đông Thiên Vân lạnh lùng nhìn thoáng qua. Tiểu nhị hiểu biết sâu rộng, lập tức sửa miệng nói: “Một viên…… Một viên là đủ.”

Hương Tô hào phóng thanh toán tiền, cả thể xác và tinh thần đều thoải mái theo sát Đông Thiên Vân xuống lầu.

“Bảo thạch này từ đâu mà có?” Đông Thiên Vân đi rất chậm, âm điệu cũng không cao.

“Từ trên màn giường gỡ ra.” Hương Tô hoàn toàn xem nhẹ sự hung ác của Quân Thượng, đắm chìm mơ ước về tương lai tốt đẹp. Thì ra một hạt nhỏ như vậy có thể đổi bữa tiệc lớn như vậy, nàng tinh tế hồi tưởng một chút, thiếu chút cười ra tiếng, cái lá trên màn giường còn rất nhiều, còn có những bảo thạch đầy màu sắc hợp lại thành hoa, đủ cho nàng ăn không ít năm.

“Hừ!” Quân Thượng rất nghiêm khắc ‘hừ’ một tiếng, Hương Tô giật mình, nhất thời cười không nổi. “Đây là ngọc lục bảo Điện Sơn!”

Hương Tô run rẩy cúi đầu, tuy rằng nàng không biết ngọc lục bảo có bao nhiêu trân quý, nhưng một khi Quân Thượng bày ra diện mạo này, nhất định nàng không có kết quả tốt, nhanh chóng nhận tội mới là thượng sách.

Đông Thiên Vân cũng không để ý tới nàng nữa, tự ý ra khỏi cửa tiệm.

Sắc trời đã có chút tối, bởi vì cơn mưa, rất nhiều cửa hàng sớm đã treo lồng đèn có thể tránh mưa thổi tắt. Mặt hồ dậy lên màn khói mỏng, chiếc thuyền hoa nhỏ như trướt trong mây.

Du khách bước trên đường cũng không ít, mưa phùn không dứt càng tăng thêm nét phong nhã của Tây Hồ.

Đông Thiên Vân đến bên bờ mướn một chiếc thuyền hoa không thu hút lắm, Hương Tô âm thầm nhảy nhót, lại không dám biểu hiện ra ngoài, ngoan ngoãn theo lên thuyền. Người lái thuyền lấy một cây sào dài đẩy nhẹ vào tảng đả trên bờ, thuyền nhỏ hơi hơi đong đưa rời khỏi bờ. Dạo chơi trên hồ trong làn mưa thật sự là một chuyện tao nhã, hơn nữa sau khi cơm no rượu say, làn hơi nước lướt qua mặt, tâm tình Hương Tô tốt đến độ giống như cảnh sắc tươi đẹp, rất muốn thuận miệng hát cái gì đó, đáng tiếc bình thường cũng không học ca khúc nào. Bây giờ mà bảo nàng làm trò ca hát trước sắc mặt đen như tro của Quân Thượng, nàng thực không lá gan này.

Không ít du thuyền bập bềnh lướt trên mặt hồ, hoặc có người ngâm thơ, hoặc có ca cơ ca hát, càng thấy rõ rất xứng với cảnh núi sông tươi đẹp.

Đông Thiên Vân nhìn vào đôi mắt đang đắm chìm trong cảnh sắc tươi đẹp của Hương Tô, tùy tay biến ra một tán ô, đưa cho nàng.

Từ trước đến giờ Mộc Linh rất thích mưa, Hương Tô cũng hoàn toàn không có khái niệm bung ô lên. Vốn định lắc đầu nói không cần, có một chiếc thuyền nhỏ lướt qua sát bên thuyền của họ, nha hoàn bung ô cho tiểu thư, tiểu thư còn ngượng ngùng ra sức nhìn Quân Thượng. Hương Tô rất hiểu ý, thì ra bung ô cũng là một trong những chức trách của hạ nhân, Quân Thượng trước nay luôn kỳ quái, hôm nay nàng chọc hắn, khẳng định sẽ bị hắn không ngừng sai bảo. Nàng chấp nhận số phận, lấy lòng cố mở ô ra, giương lên che khuất đỉnh đầu Quân Thượng trong làn mưa.

Đông Thiên Vân tựa hồ không nghĩ đến nàng sẽ mở ô che cho hắn, lúc nghiêng mặt qua nhìn nàng, khóe miệng cong lên một độ cung khen ngợi.

Hương Tô cảm thấy thuyền chao đảo, Quân Thượng a, muốn khen nàng thì cứ nói thẳng, đừng cười với nàng như vậy, nàng không muốn bị quay vòng vòng ! Xem đi, xem đi, tốc độ thay đổi sắc mặt nhanh bao nhiêu? Vừa rồi còn không phải là dáng vẻ muốn bóp chết nàng sao? Hương Tô đã chạm đến đạo lý sống chung với hắn, giả ân cần, giả nghe lời, ngàn vạn lần đừng giả hào phóng.

“Tiểu Tô Bính!” Lại có người gọi nàng? Hương Tô nhìn người gọi nàng trong màn mưa, trên một con thuyền nhỏ không xa, có hai người lười nhác ngồi ở mũi thuyền uống rượu, không phải Thanh Tuế tỷ tỷ và Nguyên Hậu Đế Quân sao?

“Thanh Tuế tỷ tỷ!” Hương Tô liên tục vẫy tay, rất nhớ nàng ấy.

Thanh Tuế cười ha ha, nhấc ly rượu trong bàn tay lên làm ra dáng đáp lễ. Mưa phùn làm ướt tóc, y phục của nàng ấy và Nguyên Hậu, nhưng hai người vẫn vô cùng thích thú, mui thuyền nho nhỏ, chở hai người đang đối ẩm trong mưa, cương quyết phong lưu không nói nên lời. Hương Tô nhìn dáng vẻ uống rượu của Thanh Tuế tỷ tỷ, cảm thấy nàng ấy rất tiêu sái.

Thanh Tuế há miệng to uống cạn chén rượu, Nguyên Hậu lại rót đầy cho nàng, Thanh Tuế không hề chớp mắt nhìn chằm chằm hai bóng ngươi đứng dưới tán ô đẹp như mộng trong cảnh non xanh nước biếc,“Nói không chừng…… sau này khi Tiểu Tô Bính nghĩ đến hôm nay sẽ có chút thương tâm, khi nhớ lại những hồi ức tốt đẹp, sẽ làm cho người buồn.”

Nguyên Hậu nghe xong, khóe miệng đột nhiên cảm thấy nhàn nhạt vị chua xót, trầm mặc một hồi mới nói: “Nàng luôn hồi tưởng quá khứ, như vậy sao được? Nhìn xem, trước mắt nàng cùng ta chơi thuyền tha hồ uống rượu, cũng không phải là rất đẹp sao? Chỉ cần nàng đồng ý, sau này lúc nào, chỗ nào…… ta cũng ở bên nàng, khiến cho bất kỳ lúc nào nàng nhớ đến ta cũng đều cảm thấy tràn đầy vui vẻ.”

Thanh Tuế nghe ngẩn người, lập tức cười ha ha,“Tiểu Giáp, ngươi vẫn luôn hài hước như vậy.”

Nguyên Hậu bất đắc dĩ thở dài, cũng cười. “Chung quy nàng vẫn phân không rõ cái gì là nói đùa, cái gì không phải.”

Thanh Tuế ném hạt đậu phộng vào trong miệng, giống như không nghe thấy hắn nói gì

Nguyên Hậu cũng không muốn nói rõ ràng như vậy nữa, uống một hớp rượu hỏi: “Nàng còn muốn ở chỗ này tìm kiếm bao lâu nữa?”

Thanh Tuế lắc đầu,“Không biết, đây là cảnh đẹp nhân gian mà chàng ấy thích nhất, ta tin tưởng, cho dù bị giáng vào luân hồi, chàng vẫn sẽ ở gần nơi này.”

Nguyên Hậu thản nhiên nói: “Nàng làm gì mà khổ cực tìm hắn như vậy, hai trăm năm sau, hắn sẽ tự trở về.”

“Hai trăm năm……” Thanh Tuế đặt ly rượu cạnh bờ môi, cô tịch nhìn ánh đèn phản chiếu trên mặt nước,“Non nước có biết bao thay đổi, ta cảm thấy, nếu như ta tìm không được chàng, thì sẽ mất chàng.”

Nguyên Hậu mím môi, kỳ thật hắn muốn nói với nàng là từ trước đến giờ nàng cũng chưa từng có được nam nhân ấy, nhưng lời nói tàn nhẫn như vậy, hắn vĩnh viễn nói không nên lời với Thanh Tuế.

Trên chiếc thuyền bên kia, Hương Tô ra sức cầu xin: “Quân Thượng, qua đi, qua đi.”

Đông Thiên Vân nhíu mày lườm nàng một cái,“Tùng Tháp vả Xuyên Sơn Giáp ở cùng một chỗ rất tốt, ngươi đi qua đó làm gì?”

“Đã tình cờ gặp, đương nhiên muốn ôn chuyện a.” Hương Tô kiên nhẫn phân rõ phải trái, hôm nay vận may của nàng thật không tốt, tình cờ gặp lúc lòng dạ Quân Thượng không vừa ý, cái gì cũng không chịu đồng ý.

Đông Thiên Vân ‘hừ’ lạnh một tiếng, khiển trách: “Không có khả năng quan sát!”

Hắn căn dặn người lái thuyền cho thuyền trở lại bờ, hiển nhiên là không muốn quan tâm đến hai người kia.

Hương Tô suy nghĩ một lát, đột nhiên vô cùng lo lắng nói: “Theo ý của người…… Thanh Tuế tỷ tỷ và Nguyên Hậu Đế Quân là một đôi?” Đông Thiên Vân liếc nàng một cái, ở phương diện này nàng biểu hiện năng lực lĩnh ngộ hơn hẳn bình thường.“Nhưng…… như vậy không được đâu?” Hương Tô bối rối,“Kim Trản phải làm sao bây giờ?”

Đông Thiên Vân có chút không biết nên nói gì,“Chuyện này cũng đến lượt ngươi quan tâm sao?”

Lần nào Quân Thượng cũng nhanh chóng dập tắt chuyện hào hứng của nàng, nàng cũng càng thêm ghét hắn!

Thuyền càng lúc càng xa, lúc này Hương Tô mới nghĩ đến vẫy tay chào tạm biệt Thanh Tuế và Nguyên Hậu, nhìn Thanh Tuế tỷ tỷ và Nguyên Hậu Đế Quân rất nhiệt tình đáp lại nàng, Hương Tô càng phát giác một ngày mình đi theo Quân Thượng đã trôi qua.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio