Thời điểm hai người lặng lẽ quay lại, dạ tiệc đã sắp tàn. Kiều Dụ vì biến mất giữa chừng nên bị phạt vài chén, anh chống đỡ không được, liên tục hướng về phía Tiêu Tử Uyên nháy mắt cầu cứu.
Tiêu Tử Uyên nhận được tín hiệu, phản ứng đầu tiên là quay đầu lại nhìn Kỷ Tư Tuyền. Kỷ Tư Tuyền theo bản năng sờ sờ điện thoại của mình, trào lên cơn chột dạ vì mới hại người xong, quay đầu nhìn Kiều Dụ đang dãy dụa, cắn cắn môi.
Không xong rồi, cô như đang gián tiếp đắc tội với đối tượng cầu cứu của Kiều Dụ.
Tiêu Tử Uyên cũng không thật sự thấy chết mà không cứu. , xoa tay một chút liền đem ly rượu qua pha trò, thuận tiện giải cứu cho Kiều Dụ.
Khi trở về, Kiều Dụ vì uống rượu mà không thể lái xe, hai người liền ngồi ở ghế sau, Kỷ Tư Tuyền vẫn đưa tay xoa xoa đôi khuyên tai. Kiều Dụ uống có hơi nhiều, tựa vào ghế sau nhắm mắt nghỉ ngơi, ngẫu nhiên bỗng mở to mắt nhìn cô, cô nghiêng đầu nhìn bên ngoài cửa sổ, khuôn mặt ánh lên ý cười, nhìn vài lần sau không nhịn được liền cười rộ lên, “Thật sự thích sao?”
Kỷ Tư Tuyền nghe được âm thanh liên quay đầu lại nhìn anh một chút, tay cũng không được tự nhiên mà buông xuống, vẻ mặt kiêu ngạo xinh đẹp: “Cũng bình thường.”
Cô từng đọc qua bài thơ đính ước của cô gái hoài nhớ tuổi xuân, câu thơ cô thích nhất chính là: “Dùng cái gì trí chính là. Trong tai song minh châu.” Chính là câu này.
Đã muộn, Kỷ Tư Tuyền không quay về biệt thự mà qua nhà bố mẹ. Lúc trở về thì bố mẹ đã ngủ, cô nhẹ chân đi rửa mặt rồi lên giường, rõ ràng đã mệt mỏi cả đêm nhưng vẫn không ngủ được.
Cô mở đèn bàn, nhìn đôi khuyên tai kia, những viên kim cương nhỏ đính liền thành đoạn dài, lưu luyến vờn quanh viên chính, ở dưới ánh đèn mà đặc biệt rực rỡ.
Cô không phải không biết quý trọng đồ trang sức. Năm ấy, khi cô mới vào công ty, Thẩm thái hậu đã nhờ một danh tác làm cho cô một bộ trang sức kim cương, còn nói sau này đây sẽ là đồ cưới của cô.
Cô lúc ấy cũng không vui vẻ như bây giờ. Cô không ngờ chính mình vì hành động đó của Kiều Dụ mà vui như vậy.
Cô nằm trên gối, nhắm mắt khẽ thở dài: “Kỷ Tư Tuyền ơi là Kỷ Tư Tuyền, nhà ngươi đúng là vừa kiêu ngạo lại vừa già mồm.”
Cùng lúc đó, Kiều Dụ về nhà liền đem đoạn mã code Kỷ Tư Tuyền đưa, chụp lại ảnh, rồi tải lên mạng làm hình đại diện.
Bạc Quý Thi không tham gia yến tiệc đêm Giáng sinh, tới tận mấy ngày sau mới xuất hiện tại buổi họp báo cáo tiến độ công trình.
Sự việc lần trước tựa hồ là một đả kích rất lớn với cô ta. Kiều Dụ cũng nghe nói, Bạc Chấn vì chuyện này mà rất tức giận, cô ta không đề cập đến, anh cũng chỉ có thể làm như không biết.
Đến lúc xuống công trường xem tiến độ, Bạc Quý Thi vẫn giữ sắc mặt âm u, nhưng với người ngoài trước sau vẫn ra vẻ hòa khí dịu dàng.
Xem được một nửa thì Kỷ Tư Tuyền, Vi Hãn và Từ Bỉnh Quân bị người phụ trách thi công gọi đi. Bạc Quý Thi bỗng đề nghị Kiều Dụ đi lên xem mái nhà.
Kiều Dụ đoán được cô ta muốn nói ra suy nghĩ của minh, liền dặn Doãn Hòa Sướng tiếp tục đưa mọi người đi xem, rồi cùng cô ta lên mái nhà.
Cảnh trí trên mái nhà không có gì không đúng, Bạc Quý Thi tỏ vẻ vô tư thưởng thức, đi được vài bước, rồi ngó xuống nhìn bóng người đang đứng dưới tầng trệt, thâm ý mở miệng: “Công trường thật nguy hiểm, chẳng may có viên gạch tự nhiên rơi xuống…”
Kiều Dụ cười đến phong khinh vân đạm (mây thưa gió nhẹ), anh cùng Bạc Quý Thi đứng trên mái nhà hứng gió lạnh, thanh âm phát ra hòa với tiếng gió gào rít nghe có chút tái nhợt vô lực: “Nếu cô ấy thật sự gặp chuyện ngoài ý muốn, anh đại khái sẽ từ nơi này nhảy xuống.”
Bạc Quý Thi có chút ngoài ý muốn liền liếc anh: “Vậy cha anh thì sao? Em gái anh thì làm thế nào?”
Kiều Dụ bất vi sở động: “Anh sẽ an bài cho người chiếu cố bọn họ thật tốt.”
Bạc Quý Thi không thể nghĩ được Kiều Dụ lại có cái thái độ này, “Vậy sự hy sinh của anh năm đó đâu còn ý nghĩa gì?”
Kiều Dụ quay đầu nhìn cô ta: “Ý nghĩa? Anh năm đó vì cha, vì em gái, vì anh trai, vì toàn bộ Kiều gia mà bỏ qua cô ấy. Nhưng đến giờ, như thế nào cũng không thể bỏ lỡ cô ấy nữa, bất luận có chuyện gì xảy ra, anh cũng sẽ chọn cô ấy.”
Anh có chút chọc giận Bạc Quý Thi: “Anh làm sao thế? Khi anh anh gặp chuyện cũng không thấy anh như vậy.”
Kiều Dụ nhìn Kỷ Tư Tuyền đang cau mày nói cái gì đó dưới lầu, anh chợt nhớ tới lúc Kỷ Tư Tuyền bắt đầu bước vào giai đoạn tổng kết công trình lần thứ nhất, liên tục cãi nhau, cùng người phụ trách kết cấu tranh cãi, cùng người phụ trách thi công lí luận, lại cùng người phụ trách cảnh quan nói qua lại, nói xong lại về vẽ, lần tới gặp lại tiếp tục tranh cãi.
Bạc Quý Thi không biết anh nhớ tới cái gì, chỉ thấy khóe môi anh bỗng nhiên giơ lên, sau đó chậm rãi mở miệng: “Đấy là bởi vì anh biết cô ấy khỏe mạnh, cô ấy tất cả đều ổn, tim anh sẽ không chết, đời dài như vậy, nếu không có niềm tin chống đỡ, thì mỗi ngày sống đều là dày vò, thật sự mệt mỏi.”
Bạc Quý Thi bắt đầu hoài nghi, Kiều Dụ trước mắt cùng với thiếu niên trong ngày tuyết năm đó có phải cùng là một người? Thiếu niên ánh mắt non nớt ôn hòa, trải qua nhiều năm tu luyện, sự tự ti non nớt năm đó đã sớm bị vẻ sát khí vô hình thay thế.
Bạc Quý Thi bị tức giận đến bật cười: “Kiều Dụ, lời này của anh là cố ý nói cho em nghe phải không? Anh yên tâm, em chắc chắn sẽ không làm ra cái loại chuyện này.”
Kiều Dụ nhìn về phía cô ta, trước sau đều cười ôn hòa: “Em chắc sẽ không làm. Vậy còn Bạc Chấn đâu?”
Bạc Quý Thi không nghĩ tới Kiều Dụ vậy mà triệt để nhìn thấu con người cô ta.
Kiều Dụ không nhìn vào khuôn mặt dần biến sắc của cô ta, tiếp tục mở miệng: “Ta không giết Bá Nhân, Bá Nhân lại vì ta mà chết. Tuy rằng em không làm, khả năng trước khi Bạc Chấn động tay động chân cũng sẽ nói qua với em một tiếng, nhưng em là một chút cũng không nhắc nhở anh, anh nói vậy có đúng không?”
Bạc Quý Thi có chút giận giữ: “Kiều Dụ, mặc dù Kỷ Tư Tuyền xảy ra chuyện, anh cũng không thể đổ hết lên đầu em đi.”
“Em trở về nói với Bạc Chấn, anh kính trọng ông ta là trưởng bối, nếu ông ta thực sự làm ra cái gì, anh có thể xem xét một chút. Bọn họ muốn bắt anh cưới em, nhưng anh là nói cho em hay, anh chắc chắn sẽ không làm vậy.”
“Cho dù là lấy Kỷ Tư Tuyền để ép buộc anh? Kiều Dụ, anh không phải loại người như vậy.”
Kiều Dụ nhìn bóng hình của Kỷ Tư Tuyền, khẽ cười: “Kỳ thật trong mỗi người đều có một khoảng tối, anh cũng có. Cho nên không cần chạm đến giới hạn của anh, em chắc sẽ không muốn biết mảng tối trong anh có bao nhiêu tàn bạo.”
Năm đó, anh từng thực sự buồn bã mà hỏi Nhạc Chuẩn một vấn đề, liệu anh bước vào môi trường này, liệu có thể vì mưa dầm thấm lâu mà biến chất, thành người có thủ đoạn hay không.
Nhạc Chuẩn cho anh một câu trả lời thuyết phục, trên đời này đều phải trải qua những điều dơ bẩn, quyền mưu quỷ kế, lòng người dễ đổi, đầu óc mưu mô thì mới có thể thật sự rộng rãi, mới có thể thành thật mà lấy ôn nhu tiếp đãi người. Thế giới thay đổi, hoàn cảnh thay đổi, nếu con người không thay đổi, chắc chắn sẽ bị đào thải. Nếu anh vẫn giữ bộ dáng như thời đi học, ngày sau làm sao có thể bảo vệ người đó? Trải qua một thời gian nữa, em sẽ biết, em không vì thế giới thay đổi mà trở nên lạnh lùng tàn bạo, ngược lại sẽ càng ôn hòa, càng ngày càng ôn hòa.
Kỷ Tư Tuyền ngẩng đầu nhìn người đang đứng trên mái nhà không rõ nói chuyện gì, trời lạnh như vậy, Bạc Quý Thi ăn mặc đơn giản, ôm hai vai đứng trong gió rét hơi run rẩy.
Vi Hãn đứng bên cạnh xoa xoa tay, đưa lên miệng hà hơi: “Ai nha, thật lạnh quá.”
Kỷ Tư Tuyền còn không thèm nhìn anh ta: “Lạnh liền trở về phòng đi.”
Vi Hãn vẻ mặt vui sướng khi thấy người khác gặp họa, “Về phòng thì làm thế nào còn trêu chọc được cô? Cô nói xem, liệu Kiều Dụ có đem áo khoác lên người cho cô ta không?”
Kỷ Tư Tuyền không có hứng thú thảo luận với anh ta về vấn đề này: “Không biết.”
Vi Hãn vẫn thật hứng trí: “Đoán một lần thôi.”
Kỷ Tư Tuyền ngang ngạnh phun ra hai chữ: “Sẽ không!”
Vi Hãn tiếp tục hỏi: “Anh ta vậy mà cứ bỏ mặc Bạc Quý Thi?”
Kỷ Tư Tuyền nhăn mặt nhíu mày: “Cũng sẽ không!”
Vi Hãn cười haha rồi tiếp tục bình luận, “Bạc tổng quả là cao thủ. Vừa ra chiêu liền trực tiếp đánh vào lòng đối phương, ngay cả tôi cũng không nhịn được, muốn chạy tới ôm, cho cô ấy chút ấm áp.”
Kỷ Tư Tuyền rốt cuộc cũng liếc anh ta một cái, vẻ mặt hèn mọn: “Vậy sao anh còn không đi?”
Vi Hãn cười như xuân về hoa nở: “Bởi vì tôi muốn nhìn một chút Kiều Dụ sẽ làm thế nào.”
Từ mái nhà đi xuống, Kiều Dụ bước nhanh vài bước, cùng Doãn Hòa Sướng nói gì đó, sau đó liền thấy Doãn Hòa Sướng cởi áo trên người, đem tới cho Bạc Quý Thi.
Khi Doãn Hòa Sướng quay lại, Kiều Dụ liền đem áo của chính mình đưa cho anh ta, Doãn Hòa Sướng từ chối vài lần, cuối cùng vẫn là mặc vào.
Kiều Dụ bỗng nhiên quay đầu nhìn về phía đám người đang đi dần từ dưới lầu lên.
Vi Hãn trợn mắt há hốc miệng: “Kiều Dụ thật là… Cư xử điển hình như lấy từ sách giáo khoa. Vừa không một chút ái muội, lại cũng không mất phong độ đàn ông, cái gì nên làm thì đều làm, không nên làm thì không làm. Tuyền hoàng, quả nhiên có cách.”
Kỷ Tư Tuyền không nói tiếp, trên mặt cũng không nhìn ra vẻ vui hay buồn.
Lúc Kiều Dụ đến tìm cô, Vi Hãn tự giác liền biến mất.
Kiều Dụ kéo tay Kỷ Tư Tuyền: “Có lạnh không?”
Không đợi cô trả lời liền kéo cô vào lòng: “Tay lạnh như vậy, ôm anh cho ấm.”
Anh mặc quần áo mỏng, lại đứng trước gió, nhưng trên người quả thật ấm, gió gào rít bên tai nhưng một chút cũng không thấy lạnh.
“Sao lại không nói lời nào?” Kiều Dụ buông ra, cúi xuống nhìn cô. “Tức giận sao?”
Cô lại ôm thắt lưng của Kiều Dụ không nhúc nhích, mặt dán vào ngực anh, “Không có, nếu anh là người vô tình như vậy, lúc trước em đã không thích anh.”
Kiều Dụ nghe ra giọng cô có chút khác thường, lại thử thăm dò: “Vậy sao em mất hứng?”
Kỷ Tư Tuyền thành thật trả lời: “Em cần suy nghĩ.”
Em cần giải quyết khúc mắc, vậy nên, Kiều Dụ, anh chờ em một chút.
Qua đêm Giáng sinh, rất nhanh là tới tết Âm lịch, Tùy Ức, Tam Bảo, Hà ca theo thông lệ liền tới nhà cha mẹ Kỷ Tư Tuyền chúc tết. Trong mấy năm Kỷ Tư Tuyền không về, các cô một năm cũng không bỏ qua việc này.
Thẩm Phồn Tinh cười cho mỗi cô một cái phong bao lì xì. Lúc ba người chuẩn bị đi, Thẩm Phồn Tinh bỗng gọi Tam bảo lại.
“Tuyền Tuyền, con đưa A Ức cùng Văn Tĩnh xuống lầu, mẹ có chút chuyện muốn hỏi Tam Bảo.”
Rõ ràng làm cho ba người kia sửng sốt. Nhìn Thẩm Phồn Tinh, rồi lại nhìn Tam Bảo, không biết hai người này đang che dấu bí mật gì.
Ba người vừa ra cửa, Thẩm Phồn Tinh liền kéo tay Tam Bảo: “Tam Bảo a, lúc vừa rồi nói chuyện, con có nhắc đến Kiều sư huynh, có phải anh ta tên là Kiều Dụ không?”
Kỷ Tư Tuyền đã nhiều lần dặn các cô không được nhắc đến chuyện của bọn họ trước mặt Thẩm thái hậu, Tam Bảo nghe vậy liền sửng sốt: “Ngài đã biết?”
Thải thái hậu mặt không biến sắc bắt đầu cho cô vào tròng: “Ừ, đã biết.”
Tam Bảo cảm thấy không có khả năng , liền ấp a ấp úng nói: “Kiều sư huynh, với chúng con chỉ là sư huynh thôi, không có ý gì khác.”
Thảm thái hậu nở nụ cười: “Chỉ là sư huynh thôi phải không, vậy là tốt rồi, tốt rồi.”
Tam Bảo lặng lẽ thở ra.
Thẩm thái hậu làm ra bộ mặt người mẹ áy náy: “Tuyền Tuyền nhà chúng ta, từ nhỏ đã không thích kể chuyện của nó cho ta, cũng là lỗi tại ta, không quan tâm nó đủ, có rất nhiều chuyện của nó ta đều không biết, người làm mẹ như ta thật đáng trách.”
Tam Bảo liền trấn an bà: “Dì, ngài không cần nghĩ vậy, yêu nữ vẫn luôn rất yêu ngài mà.”
Thẩm thái hậu tựa hồ rất mệt mỏi, cúi đầu nhẹ giọng mở miệng, “Vậy là tốt rồi. Rốt cuộc ngày đó vì lẽ gì mà tụi nó chia tay?”
Nói đến đây, Tam Bảo có chút buồn rầu, gãi đầu mở miệng: “Kỳ thật con cũng không biết rõ, chính là tự nhiên chia tay, ngày đó, yêu nữ bỗng nhiên nói cho chúng con biết…”
Đến đây, Tam Bảo đã ý thức được mình nói cái gì, mạnh tay che miệng “Con cái gì cũng chưa nói.”
Thẩm thái hậu thay ngay cái vẻ mặt thanh lệ vừa rồi, cười cười nhét vào tay Tam Bảo bao lì xì, “Đến đây, đến đây, dì cho con tiền mừng tuổi, con nói cho dì biết rốt cục hai người bọn họ là quan hệ gì?”
Thời điểm Kỷ Tư Tuyền đẩy cửa bước vào liền nhìn thấy Tam Bảo đang cười rạng rỡ, còn Thẩm thái hậu cười mà như không cười.
Kỷ Tư Tuyền híp mắt vẻ nguy hiểm nhìn về phía Tam Bảo.
Tam Bảo lập tức chột dạ, hô to, “Mình cái gì cũng chưa nói, cái gì cũng không nói!”
Kỷ Tư Tuyền nghiến răng nghiến lợi: “Mình đều đã thấy phong bao lì xì lộ ra từ túi cậu!”
Tam Bảo cúi đầu nhìn thoáng qua, lập tức che dấu, lần này hướng về phía Kỷ Tư Tuyền cười ngượng ngùng.
Kỷ Tư Tuyền dưới áp lực của Thẩm Phồn Tinh, mang theo Tam Bảo, lấy cớ công trường có việc gấp, nhanh chóng thoát ra khỏi nhà, sau đó đứng dưới lầu nhà Tam Bảo nửa giờ mới cho cô ấy về.