Ngô đại phu cười nói.
“Phương thuốc này có một ít dược liệu trân quý, cho nên tổng cộng là lượng bạc, khi nào hết, các ngươi lại đến hiệu thuốc bốc thuốc.”
Vương Lam Yên gật đầu, lấy ra một thỏi lượng bạc vụn đưa cho Ngô đại phu.
“Đúng rồi, Ngô đại phu, còn phải phiền toái ngài một chút. Ta có một tỷ tỷ hai ngày thân thể có chút không khoẻ, phiền toái mời ngài khám cho nàng xem sao?”
Ngô đại phu gật đầu, thầy thuốc như cha mẹ, không có đạo lý từ chối khám bệnh.
Mua đầy đủ dược liệu cần thiết, Vương Lam Yên liền dẫn Ngô đại phu đi tới nhà Lăng Lỗi.
Cũng khéo, hôm nay một nhà Quế Hoa thẩm bao gồm Lăng Lỗi phụ thân toàn bộ đều ở nhà nghỉ, nhìn thấy Vương Lam Yên dẫn theo đại phu đi lại, thụ sủng nhược kinh.được sủng mà kinh sợ
“Ngươi đứa nhỏ này, sao lại như vậy đâu, cám ơn ngươi a!”
Quế Hoa thẩm cười hề hề trêu ghẹo Vương Lam Yên, đứa nhỏ này đối con dâu nhà mình thật sự rất tốt hết lời để nói.
Vương Lam Yên hé miệng cười, không nói thêm gì.
Ngô đại phu đưa tay bắt mạch cho Vương Khiết, nhắm mắt tập trung suy nghĩ.
Hồi lâu sau, Ngô đại phu cười đứng lên, nhìn về phía Quế Hoa thẩm chắp tay.
“Chúc mừng chúc mừng, tiểu nương tử này cũng không có bệnh gì mà là có tin mừng, đã có hơn một tháng rồi!”
Tiếng nói vừa dứt, mọi người ở đây sợ ngây người.
Có thai?
Lăng Lỗi phản ứng ngay đi lại, về phía trước một bước, nắm vai Vương Khiết cẩn thận, kích động nói.
“Nương tử, ngươi mang thai, chúng ta rốt cục có đứa nhỏ, thật sự là quá tốt, Lăng Lỗi ta được làm cha, ha ha!”
Bị bất ngờ không kịp phản ứng, Vương Lam Yên cùng những người còn lại trong lòng đều rất vui mừng.
Quế Hoa thẩm vui vẻ rất nhiều, lo lắng đứa nhỏ trong bụng con dâu có gì sai lầm, nhanh hỏi Ngô đại phu.
“Đại phu, đứa nhỏ trong bụng con dâu ta không có chuyện gì đi?”
Ngô đại phu cười hề hề.
“Không có chuyện gì lo lắng, cũng không cần thiết uống thuốc bổ linh tinh, chăm sóc cẩn thận là được. Chính là, nhất định phải chú ý không cho phụ nữ có thai ăn nhiều quá, để tránh thai nhi quá lớn tháng sau sinh khó nguy hiểm đến tánh mạng!”
Quế Hoa thẩm liên tục xác nhận.
Tiễn Ngô đại phu về, Quế Hoa thẩm nắm tay Vương Lam Yên, cảm thấy may mắn cùng cảm kích.
“Lam Yên a, thật sự là rất cảm ơn ngươi, nhờ có ngươi, bằng không chúng ta còn không biết Vương Khiết có thai, lại nói lỡ có xảy ra chuyện gì, cả đời ta sẽ không thể tha thứ cho bản thân.”
Lời nói vừa dứt, Vương Khiết cũng đồng ý với lời nói bà bà nhà mình.
“Đúng vậy, bà bà nói không sai đâu, Lam Yên, cám ơn ngươi, không có ngươi, chúng ta một nhà còn không biết đến khi nào thì mới biết được sự việc này đâu.”
Dù sao, nguyệt sự của nàng thỉnh thoảng sẽ không đúng ngày, cho nên căn bản không hề nghĩ đến sự việc này, kém một chút liền gây hại cho thai nhi, ngẫm lại có chút sợ hãi.
Vương Lam Yên bị mọi người cảm kích như vậy, không biết nên nói gì, tìm cơ hội chạy trối chết về nhà, làm cho cả nhà Lăng Lỗi buồn cười không thôi, trong lòng cảm kích càng sâu.
Về đến nhà, Vương Lam Yên lập tức đi bếp lò nhóm lửa nấu dược liệu, chuẩn bị cho Lăng Tử Viêm dược, Lăng Tử Viêm ở một bên nhìn nàng, sắc mặt bình thản.
Vương Lam Yên nghĩ, không ngăn được tò mò, hỏi.
“Tử Viêm, ngươi có phương thuốc tốt như vậy, vì sao lúc trước không mua thuốc để chữa chân?”
Lăng Tử Viêm bất đắc dĩ cười cười.
“Lúc về Lăng Gia Thôn, trong túi còn dư không ít dược liệu, để dùng sau, cha mẹ ta không đi mua thuốc cho ta, nói mất bạc lại không có ích gì nên không đi mua. Ta nghĩ không cần dược liệu cũng không sao, liền tùy theo cha mẹ bọn họ, cho đến bây giờ.”
Vương Lam Yên bĩu môi, kia đúng là cực phẩm cha mẹ, ai.
Nói, Lăng mẫu liền không tính, Lăng phụ đối với Lăng Tử Viêm coi trong như vậy, sao lại xảy ra chuyện đó?
Cảm giác Lăng phụ đối đãi Lăng Tử Viêm thật vi diệu, có đôi khi cảm thấy hắn đối Lăng Tử Viêm cũng coi như tốt, có đôi khi đi lại cảm thấy hắn có chút tàn nhẫn, bất ngờ không kịp đề phòng làm trong lòng lạnh đi, không hiểu là vì sao.
Dược luôn hầm, đợi đến Vương Lam Yên hai người dùng xong bữa trưa, dược còn chưa có hầm được.
Thời gian trôi qua, xem dược hầm đã tốt lắm, Vương Lam Yên mới đem dược đổ vào chậu rửa chân, thuận tiện nhỏ vài giọt linh tuyền nước suối vào, rồi sau đó mang sang cho Lăng Tử Viêm ngâm chân.
Chân vừa ngâm không lâu lắm, Lăng Tử Viêm không biết có phải hắn lầm hay không, đùi hắn giống như có một chút cảm giác, điều này sao có thể, chẳng lẽ đùi trở lên tốt hơn?
Không nghĩ ra, Lăng Tử Viêm không nghĩ nhiều nữa, chính là trong lòng tin tưởng lại tăng lên, có lẽ Ngô đại phu đưa dược liệu tốt hoặc là do cái khác, chỉ cần có hiệu quả là được.
Ngày thứ hai, Vương Lam Yên cố ý mang theo đồ bổ cho phụ nữ có thai đến nhà Vương Khiết thăm nàng, thuận tiện cầm mấy bản vẽ mẫu thêu hầu bao và khăn đưa cho Vương Khiết.
Vương Khiết xem bản vẽ, liên tục xua tay.
“Thứ này rất trân quý, ta không thể lấy.”
Vương Lam Yên bất đắc dĩ thở dài, khuyên.
“Có cái gì đâu, tay nghề của ta không tốt bằng của tỷ tỷ, những bản vẽ này ở trong tay ngươi sẽ tác dụng lớn hơn, huống chi, bản vẽ hầu bao cùng thêu khăn này, không có gì đáng ngại, ngươi hãy thu đi! Ngươi nghĩ lại đi, đứa nhỏ còn có không đến tháng liền muốn sinh ra, ngươi dù sao cũng phải chuẩn bị cho nàng (hắn) tiền cưới vợ hoặc là đồ cưới đi chứ.
Ngươi không lo lắng cho bản thân thì phải vì trong bụng đứa nhỏ, nếu là nữ nhi, ngươi có bạc mới nuông chiều được nàng nha! Nếu là nam hài nhi, vậy càng cần bạc, chẳng lẽ ngươi không muốn để cho nhi tử ngươi về sau có thể đọc sách khảo công danh hay sao?”
Vương Khiết lo lắng nửa ngày, tiểu muội nói có đạo lý, nàng liền không nhịn được đồng ý nhận.
Vương Lam Yên thấy biểu cảm Vương Khiết có chút buông lỏng, rèn sắt khi còn nóng, nàng không ngừng cố gắng cùng nhõng nhẽo cứng rắn khuyên xuống, này mới đem người thuyết phục được.
Nhận gần một trăm tấm bản vẽ, Vương Khiết cảm khái ngàn vạn, cái này cần là bao nhiêu tình cảm a.
“Lam Yên, như vậy đi, ta gọi nhị tẩu ngươi Phùng thị cùng Lăng Tuyết, các nàng cùng ngươi quan hệ vẫn tốt, cùng nhau kiếm bạc, ngươi cảm thấy thế nào?
Còn có a, nói ngươi không thể cự tuyệt, đến lúc đó dùng bản vẽ làm được hầu bao cùng khăn thêu, tiền bạc kiếm được bao nhiều ngươi đều phải lấy đi hai phần, ngươi nếu từ chối thì không coi ta là tỷ muội, bản vẽ ngươi liền cầm đi ta không cần.”
Vương Lam Yên biết tỷ nhà mình là người cố chấp, đành phải đáp ứng, nhưng đem hai phần hoa hồng thành một phần.
Hai người cuối cùng mới đồng ý, nói về khác.
Vương Lam Yên rời đi không bao lâu, Vương Khiết liền đi tìm Phùng thị cùng Lăng Tuyết, nói về chuyện này.
Lăng Tuyết có suy tính khác cho nên từ chối còn Phùng thị muốn trở về suy nghĩ một chút rồi mới trả lời, Vương Khiết cũng không có ép buộc, chỉ nói chờ nàng quyết định.
Chuyện này, Vương Lam Yên đã về nhà nên không biết.