Chí Tôn Chiến Thần - Mộ Thính Bạch

chương 105: 105: thông báo không phải là thương lượng

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Thứ hai, tại phòng họp cao tầng của công ty Giải trí Ức Mạch.

Mỗi buổi sáng thứ hai, công ty Giải trí Ức Mạch đều mở cuộc họp tổng kết thành tích của tuần trước và sắp xếp kế hoạch công việc cho tuần này.

Là chủ tịch, Trình Đan Đình kiểm soát chặt chẽ tất cả phần.

Còn về Giang Sách, anh chỉ cần ngồi nghe, biết tiến độ phát triển của công ty là đủ.

Lúc mọi người đang thảo luận về kế hoạch công việc tiếp theo thì tiếng gõ cửa văn phòng vang lên.

“Vào đi.” Trình Đan Đình nói.

Cửa được mở ra, nhân viên tiếp tân đi vào: “Chủ tịch Trình, ông chủ của chương trình trực tiếp Đấu Sa - Từ Dương Thúc đến tìm cô.”

Từ Dương Thúc?

Ông ta đến làm gì?

Trình Đan Đình chau mày, Giải trí Ức Mạch không có tiếp xúc quá nhiều với chương trình trực tiếp Đấu Sa, Từ Dương Thúc thì lúc trước càng không có điện thoại qua lại gì, khó tránh có chút lỗ mãng.

“Tôi biết rồi, đưa ông ta đến phòng tiếp khách trước đi, tôi sẽ đến ngay.”

“Vâng.”

Trình Đan Đình để người khác tiếp tục bố trí kế hoạch thay mình, cô ấy ra khỏi văn phòng đến gặp Từ Dương Thúc, lúc đi cô ấy còn quay đầu lại gọi Giang Sách một tiếng: “Chủ tịch Giang, anh cũng đi cùng đi.”

“Được.”

Hai người, người trước người sau đi vào phòng tiếp khách, ngồi xuống.

Trình Đan Đình mỉm cười nói: “Ông chủ Từ, trước đó ông cũng không báo một tiếng, làm chúng tôi không thể tiếp đãi ông đàng hoàng được.”

Từ Dương Thúc nghiêm mặt, nói: “Không cần khách sáo như thế, tôi đến là có chuyện quan trọng cần thông báo cho cô.”

Trình Đan Đình có chút không vui.

Nói về thân phận, nói về địa vị, cô ấy đều hơn xa Từ Dương Thúc, nhưng đối phương lại không có chút khách sáo nào đối với cô ấy, còn dùng từ “thông báo”, cái từ mà cấp trên dùng cho cấp dưới, điều này khiến Trình Đan Đình cảm thấy khó chịu.

Cô ấy cũng thu lại nụ cười, hỏi: “Hả? Chuyện gì?”

Từ Dương Thúc nói: “Nghệ sĩ công ty các cô - Đao Thần đã livestream hơn nửa tháng trên chương trình Đấu Sa của tôi rồi nhỉ?”

“Đúng vậy.”

“Ừm, chủ tịch Trình, hôm nay tôi đến chính là muốn nói chuyện này với cô.

Nghệ sĩ của các cô livestream trên chương trình của tôi thì không vấn đề gì, nhưng mà tôi cũng không thể cứ miễn phí cho các cô tiếp tục livestream chứ?”

Trình Đan Đình có chút mơ hồ.

Cái gì gọi là miễn phí tiếp tục livestream? Đến chương trình livestream để livestream, không lẽ còn phải trả tiền sao?

Cô hỏi: “Ông chủ Từ, tôi không hiểu ý của ông cho lắm.”

Từ Dương Thúc nói: “Ý của tôi rất đơn giản, các cô muốn tiếp tục phát triển nghệ sĩ trên chương trình của tôi, vẫn được, nhưng trước tiên hãy kí hợp đồng với Đấu Sa của chúng tôi.”

“Hả? Hợp đồng gì?”

“Hợp đồng livestream! Trong mười năm tới, Đao Thần chỉ có thể livestream trên chương trình Đấu Sa của tôi, không được đến livestream trên bất cứ chương trình nào khác, cũng không được tham gia bất cứ show truyền hình và hoạt động kinh doanh nào.”

Điều này……

Điều này đồng nghĩa với việc trói Đao Thần bên Đấu Sa rồi!

Trình Đan Đình nghiêm mặt lại: “Ông chủ Từ, Đao Thần là nghệ sĩ của công ty Giải Trí Ức Mạch chúng tôi, sao có thể trói buộc mãi bên chương trình Đấu Sa của các người được?”

“Không thể? Thế sau này Đao Thần đừng livestream trong chương trình của tôi nữa!”

Thái độ của Từ Dương Thúc rất kiên định, giống như ăn chắc Trình Đan Đình rồi vậy.

Cũng không có gì lạ, Đấu Sa là chương trình livestream hàng đầu trong ngành, lưu lượng lớn nhất, nhiều chủ phòng nhất, là nơi lựa chọn hàng đầu của rất nhiều công ty phát triển nghệ sĩ.

Điều này cũng không lạ khi Từ Dương Thúc có yêu cầu quá đáng như vậy.

Trên mặt Trình Đan Đình đầy sự phẫn nộ, cô ấy rất muốn đuổi Từ Dương Thúc ra ngoài, nhưng cô ấy không thể làm như vậy được.

Một khi trở mặt với Từ Dương Thúc, thì đồng nghĩa với việc cắt đứt tiền đồ của Đao Thần.

Không dễ dàng gì mới đào tạo ra được nghệ sĩ lưu lượng, không thể nói bỏ là bỏ được.

Trình Đan Đình cố nở nụ cười, hỏi: “Ký mười năm quả thực là lâu quá rồi, ông chủ Từ, chúng ta mỗi người nhường một bước, ký một năm được không?”

“Một năm? Cô xem tôi là người ăn xin sao?”

Từ Dương Thúc hung hăng nói: “Tôi nói rồi, tôi đến thông báo cho cô, không phải đến thương lượng với cô! Hoặc là ký mười năm, hoặc là đừng livestream nữa, tự cô chọn đi!”

Trình Đan Đình nghiến răng, nhìn chằm chằm Từ Dương Thúc.

Cô ấy suy tính trong đầu, đang định nói thêm vài câu thì bị Giang Sách giơ tay ngăn lại.

Giang Sách lạnh lùng nhìn Từ Dương Thúc, lạnh nhạt nói: “Ông có thể cút rồi.”

Hả?

Từ Dương Thúc với Trình Đan Đình cùng nhìn sang Giang Sách, ngẩn người cả rồi.

“Cậu có ý gì?” Từ Dương Thúc hỏi.

“Nghe không hiểu tiếng người? Nghệ sĩ của công ty Giải trí Ức Mạch chúng tôi sẽ không đến Đấu Sa livestream nữa, ông có thể cút đi rồi.”

Trình Đan Đình bị dọa một phen, vội vàng ngăn lại: “Đừng đừng đừng, ông chủ Từ, ông đừng giận, anh ấy không phải có ý đó đâu.”

Cô ấy sát lại nói nhỏ bên tai Giang Sách: “Giang Sách, tôi biết anh rất tức giận, nhưng tuyệt đối đừng làm việc theo cảm tính.

Lưu lượng của chương trình Đấu Sa rất lớn, mất đi chương trình này, sau này chúng ta muốn phát triển nghệ sĩ sẽ đi rất nhiều đường vòng đấy.”

Từ Dương Thúc ngưỡng đầu, bắt chéo chân, cười u ám: “Này, người nhà quê, tôi khuyên cậu hãy suy nghĩ cho kĩ, lời không thể nói bậy được đâu.

Biết sự lợi hại của chương trình trực tiếp Đấu Sa tôi chưa? Đứng đầu trong ngành! Mất đi sự trợ giúp của tôi, Giải trí Ức Mạch của cậu chỉ là rác rưởi, đừng nghĩ đến việc phát triển được nghệ sĩ nào.

Hiểu?”

Lời nói khó nghe cực kì.

Giang Sách cười giễu một tiếng: "Tôi không muốn nhìn thấy ông nữa, mười giây, cút."

"Được thôi, ngông cuồng đấy.

Giải trí Ức Mạch chỉ là một công ty mới thành lập, không có chút gốc gác nào, cậu đắc ý cái gì? Cậu còn..."

Chưa đợi ông ta nói xong, Giang Sách đứng dậy.

Bịch, một tiếng vang lên cực lớn.

Giang Sách vung chân qua bàn, đá thẳng vào đầu của Từ Dương Thúc, đá ông ta lăn hai vòng trên không trung, ông ta ngã thật mạnh xuống đất, gãy mất hai cái răng cửa.

“Cậu, cậu dám đánh tôi?”

Giang Sách bỏ tay hai vào túi: “Còn không mau cút, tôi sẽ cho người khiêng ông ra ngoài.”

“Được, cậu giỏi lắm!”

Từ Dương Thúc đứng dậy, đi ra ngoài: “Giang Sách, tôi nhớ kĩ cậu rồi.”

“Nghệ sĩ của Giải trí Ức Mạch đừng hòng nghĩ đến việc livestream ở Đấu Sa!”

“Đao Thần? Quay về tôi sẽ đóng phòng livestream của ông ta!”

“Không phải chỉ là đầu bếp quèn thôi sao? Không có lưu lượng đẳng cấp của Đấu Sa chúng tôi thì đừng hòng ngóc lên được.”

“Quay về tôi sẽ tạo ra một lượng lớn Đao Thần, giết chết đám các người…”

Giang Sách khẽ bước tới một bước, Từ Dương Thúc tưởng rằng anh lại đánh ông ta tiếp, hoảng hốt không dám nói nữa, quay đầu bỏ chạy.

Trình Đan Đình lại thở dài, đi đến nói: “Giang Sách, anh không nên làm thế.”

“Không nên?”

“Mặc dù đã trút giận được rồi, nhưng mà sau này rắc rối càng lớn.

Không còn Đấu Sa, chúng ta sẽ bị cản trở rất nhiều.”

Giang Sách lạnh nhạt nói: “Đan Đình, cô sai rồi.

Rắc rối không sợ, điều đáng sợ là mất đi tôn nghiêm.”

“Nếu như hôm nay chúng ta khúm núm nghe theo Từ Dương Thúc, thế thì tôn nghiêm của Giải trí Ức Mạch mất đi rồi, sau này ai nắm giữ tài nguyên, đều có thể ép buộc chúng ta được.”

“Một công ty bị đe dọa bởi tất cả các bên và đang phấn đấu để tồn tại trong những kẽ hở thì thành công không nổi đâu.”

Trình Đan Đình cười khổ một tiếng: “Thế anh muốn thế nào?”

Giang Sách nói: “Chuyển từ bị động thành chủ động, không có ưu thế thì tạo ra ưu thế, không có lưu lượng thì tạo ra lưu lượng.

Dùng Đấu Sa để gióng lên hồi chuông cảnh tỉnh cho những ai có ý định chèn ép Giải trí Ức Mạch.”

“Giải trí Ức Mạch, tuyệt đối sẽ không cúi đầu trước thỏa hiệp.”.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio