Chí Tôn

chương 199: giương cung bắn đại điêu (thượng)

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Trận long tranh hổ đấu này đã gần tới ba trăm hiệp. Quả nhiên là lương tài tương phùng, đối chọi gay gắt.

Sở Vân cắn chặt răng, song chưởng run lên. Túy Tuyết Đao càng lúc càng nặng, thậm chí liên lụy cả Thiên Hồ. Cả người lẫn Thiên Hồ đều thở hồng hộc.

Ngược lại Phương Toái Không cũng không chịu nổi, sắc mặt trắng bệch. Phi Sí Thương cũng đã không còn tung hoành như lúc trước, dù sao thể lực song phương cũng

đều có hạn. Đọc Truyện Kiếm Hiệp

- Rõ ràng có thể chống đỡ đến bây giờ, ngươi làm cho ta có chút ngạc nhiên. Bất quá đau khổ chống đỡ cũng chỉ tốn công vô ích. Khuyết điểm của Túy Tuyết Đao, có ai mà không biết? Sở Vân, mau đến đây chịu trói đi!

Phân Phi Lê Hoa!

Phương Toái Không chợt quát lớn một tiếng, lại lần nữa thúc dục đạo pháp tuyệt phẩm.

Chỉ thoáng chốc, hoa trắng như tuyết bao phủ khoảng không, từng đám từng đám bay ra hình thành đạo thế lực cuồn cuồn, xé rách không khí. Trong mỹ lệ có ẩn chứa sát khí tuyệt thế.

Sở Vân hừ lạnh một tiếng, khống chế Thiên Hồ tránh khỏi phong mang. Dù sao đối phương cũng hơn mình ba tuổi, thể lực so với chính mình có phần mãnh liệt hơn.

- Loạn Hoa Huyết!

Phương Toái Không cười ha ha, phía dưới Bạch Mi Điêu vỗ cánh phành phạch, cầm Phi Sí Thương trong tay xuất ra từng đạo huyết sắc như sợi quấn quanh Sở Vân.

- Lại là đạo pháp tuyệt phẩm!

Sở Vân chau mày, trong lòng vừa mừng vừa sợ. Sợ chính là thế lực của đối phương, quả thực không hổ "Hùng ưng trên biển" kiếp trước, đạo pháp tuyệt phẩm xuất ra liên tiếp.

Vui chính là đối phương lạm dụng tuyệt phẩm đạo pháp như vậy, yêu nguyên tất sẽ tiêu hao một lượng lớn. Một khi tiêu hao quá nhiều, cơ hội chiến đấu của mình đã tới rồi.

Lúc này hai bên chiến đấu kịch liệt, hạm đội của Phương gia chậm rãi tiến tới.

- Còn đây là chiến hạm Mãnh Nha Hào của nhị đệ ta, cấp số Đại Yêu. Có đạo pháp xung đột, có thể tùy tiện xé rách bảo thuyền cùng cấp. Vệ Khiếp ngươi thấy thế nào?

Phương Trúc chiêu đãi Vệ Khiếp, ngón tay chỉ tới bảo thuyền cánh đó không xa giới thiệu nói.

Vệ Khiếp vừa nhìn chỉ thấy chiến thuyền này, hình thể khổng lồ nhưng không có vẻ cồng kềnh, ngược lại thon gầy như đao. Mũi thuyền sừng sững thật đúng là ngà voi khổng lồ cao cao nhếch lên. Thân ngà voi trắng như tuyết có thể so với cả một xe ngựa lớn.

Đầu thuyền tròn trịa lại lóe ra một đạo quang mang vô cùng sắc bén. Thân thuyền ngăm đen phối hợp với đầu thuyền trắng như tuyết, tràn ngập một cổ nhuệ khí âm ngoan phong duệ, khiến cho người khác nhìn vào tim đập thình thịch.

Lúc này hắn không khỏi rùng mình, thật lòng khen ngợi:

- Mãnh Nha Hào danh tiếng khắp thiên hạ, chiến tích vang dội, tại hạ sao lại không biết? Có một chủ nhân dũng mãnh như nhị thiếu gia đây, thực sự càng tăng thêm sức mạnh.

Phương Thiên Thương được tán thưởng, hừ lạnh một tiếng, trên chân mày ẩn chứa đắc ý.

Phương Trúc khẽ cười, lại chỉ vào chiến hạm đang ngồi nói:

- Chiến hạm Thanh Trúc Hào đang ngồi đây chính là của ta, cấp số Đại Yêu. Có thể hấp thu nguyên khí hóa thành rừng trúc, phóng ra hàng vạn tiễn trúc, xa gần đều có thể chiến đấu. Vệ Khiếp nghĩ thế nào?

Vệ Khiếp chắp tay thi lễ, nói:

- Đây chính là bảo thuyền tiếng tăm lừng lẫy khắp Quần Đảo Chư Tinh, là biểu tượng của Phương gia. Vệ Khiếp há có thể không biết? Đảo chủ từng nói, chỉ cần có một chiến thuyền Thanh Trúc Hào là có thể đấu lại hơn mười chiến hạm bình thường. Uy lực cường đại, mấy chục đội quân lực cũng không thể bao vây.

Phương Trúc cười ha ha, sau khi trò chuyện khí thế càng lúc càng tăng. Ngược lại tuy rằng Vệ Khiếp cùng hắn ngồi chung trên boong thuyền, nhưng dường như vô vùng mệt mỏi.

Trong lòng Vệ Khiếp cảm thấy khó chịu, biết đối phương có vũ lực huyền diệu. Vệ gia liên tiếp thất bại, đau xót mất đi hai hạm đội, giờ chỉ còn lại một hạm đội duy nhất. Khiến hắn lo lắng không nguôi.

Lo lắng, Vệ Khiếp quay lại nói:

- Tam Tướng Quân hôm nay đi lâu như vậy, vì sao còn chưa thấy trở về?

- Có lẽ tên Sở Vân kia chạy trốn rất nhanh.

Có Vệ Khiếp ở đây, Phương Thiên Thương có vẻ ít nói hơn. Lúc này bất chợt nói ra một câu.

Phương Trúc xua tay, không bận tâm nói:

- Thân thủ tam đệ cao siêu, giết chết Sở Vân dễ như trở bàn tay. Vệ Khiếp ngươi không cần phải lo lắng, đến xem quân đội của ta.

Hắn vỗ tay một cái, nhất thời từ phía sau một đội quân sĩ đi ra. Mỗi người bọn họ đều dũng mãnh như cọp, nhãn thần sắc bén, vẻ mặt kiên nghị. Vừa đi vừa cầm tấm lá chắn lớn, xung quanh lá chắn là những lớp răng cưa dày đặc.

Vệ Khiếp trông thấy đội quân đội này, sắc mặt đột biến, nhãn thần trở lên ngưng trọng:

- Đây chính là thuẫn binh tinh nhuệ của Phương gia, tiếng tăm khắp nơi.

Phương Trúc ngửa mặt lên trời cười dài, vỗ tay nói: - Đúng vậy. Vệ Khiếp ta hỏi ngươi, binh hạm Phương gia ta có hùng tráng hay không? Binh quân Phương gia ta có lợi hại hay không?

Vệ Khiếp thất thanh ngượng ngạo nói:

- Hùng tráng uy vũ, lợi hại vô cùng.

- Nếu như vậy, sao không cùng Phương gia tạo dựng cơ đồ?

Rốt cục Phương Trúc nói về chủ đề chính, hai mắt tinh quang như thiểm địa nhìn về phía Vệ Khiếp.

- Vệ gia ngươi chỉ còn trên danh nghĩa, phần lớn tộc nhân đều đã bị bắt. Ngươi cho rằng Thư gia sẽ bỏ qua cho bọn chúng sao? Chỉ còn lại một hạm đội, trên đảo phòng ngự thưa thớt yếu kém, rất bấp bênh. Chi bằng nương nhờ Phương gia chúng ra, sinh tồn trong thời buổi loạn lạc này!

Vệ Khiếp nghe vậy, sắc mặt tái mét, nắm chặt song quyền im lặng không nói gì. Đây là thời loạn thế, sức mạnh đứng đầu, lợi ích là việc chính. Phương gia sở hữu đại đảo cấp thành, bấy giờ thực lực mạnh mẽ đã trở thành miếng thịt béo bở trong mắt các thế lực.

Phương Trúc nhếch mép cười, đang muốn nói tiếp bỗng nhiên có một tên binh sĩ mang tín thư tín.

Phương Trúc vừa mới mở thư ra liền tủm tỉm cười:

- Tam đệ đã đuổi kịp Sở Vân, giờ đang giao chiến. Hạm đội Ưng Tường đang truy kích đối phương. Có lẽ không đến một canh giờ nữa tam đệ sẽ trở về? Vệ Khiếp ngươi không tin hãy nhìn xem.

Hắn cố ý đưa chiến thư cho Vệ Khiếp, chính là muốn tâm lý người sau tăng thêm phần hồi hộp.

Vệ Khiếp vừa xem, tâm tình vô cùng phức tạp. Không hiểu được chuyện gì đang xảy ra, trong lòng hắn bỗng nhiên sinh ra cảm giác mong chờ, chính là mong chờ Sở Vân thắng lợi. Lập tức hỏi:

- Tam Tướng Quân không người trợ chiến, độc đấu cùng Sở Vân, không có việc gì sao?

- Không sao. Tam đệ không chỉ biết nhiều loại đạo pháp tuyệt phẩm, mà còn có một chiêu đạo pháp phục nguyên thượng đẳng. Phối hợp cùng Bạch Mi Điêu ngay cả tộc thúc của Phương gia ta, Oanh Chùy Phương Hồng cũng phải vất vả.

Phương Thiên Thương nhướng mày lên, trong mắt lóe lên một đạo hàn quang vô cùng kiêu ngạo.

Trận long tranh hổ đấu này đã gần tới ba trăm hiệp. Quả nhiên là lương tài tương phùng, đối chọi gay gắt.

Sở Vân cắn chặt răng, song chưởng run lên. Túy Tuyết Đao càng lúc càng nặng, thậm chí liên lụy cả Thiên Hồ. Cả người lẫn Thiên Hồ đều thở hồng hộc.

Ngược lại Phương Toái Không cũng không chịu nổi, sắc mặt trắng bệch. Phi Sí Thương cũng đã không còn tung hoành như lúc trước, dù sao thể lực song phương cũng

đều có hạn.

- Rõ ràng có thể chống đỡ đến bây giờ, ngươi làm cho ta có chút ngạc nhiên. Bất quá đau khổ chống đỡ cũng chỉ tốn công vô ích. Khuyết điểm của Túy Tuyết Đao, có ai mà không biết? Sở Vân, mau đến đây chịu trói đi!

Phân Phi Lê Hoa!

Phương Toái Không chợt quát lớn một tiếng, lại lần nữa thúc dục đạo pháp tuyệt phẩm.

Chỉ thoáng chốc, hoa trắng như tuyết bao phủ khoảng không, từng đám từng đám bay ra hình thành đạo thế lực cuồn cuồn, xé rách không khí. Trong mỹ lệ có ẩn chứa sát khí tuyệt thế.

Sở Vân hừ lạnh một tiếng, khống chế Thiên Hồ tránh khỏi phong mang. Dù sao đối phương cũng hơn mình ba tuổi, thể lực so với chính mình có phần mãnh liệt hơn.

- Loạn Hoa Huyết!

Phương Toái Không cười ha ha, phía dưới Bạch Mi Điêu vỗ cánh phành phạch, cầm Phi Sí Thương trong tay xuất ra từng đạo huyết sắc như sợi quấn quanh Sở Vân.

- Lại là đạo pháp tuyệt phẩm!

Sở Vân chau mày, trong lòng vừa mừng vừa sợ. Sợ chính là thế lực của đối phương, quả thực không hổ "Hùng ưng trên biển" kiếp trước, đạo pháp tuyệt phẩm xuất ra liên tiếp.

Vui chính là đối phương lạm dụng tuyệt phẩm đạo pháp như vậy, yêu nguyên tất sẽ tiêu hao một lượng lớn. Một khi tiêu hao quá nhiều, cơ hội chiến đấu của mình đã tới rồi.

Lúc này hai bên chiến đấu kịch liệt, hạm đội của Phương gia chậm rãi tiến tới.

- Còn đây là chiến hạm Mãnh Nha Hào của nhị đệ ta, cấp số Đại Yêu. Có đạo pháp xung đột, có thể tùy tiện xé rách bảo thuyền cùng cấp. Vệ Khiếp ngươi thấy thế nào?

Phương Trúc chiêu đãi Vệ Khiếp, ngón tay chỉ tới bảo thuyền cánh đó không xa giới thiệu nói.

Vệ Khiếp vừa nhìn chỉ thấy chiến thuyền này, hình thể khổng lồ nhưng không có vẻ cồng kềnh, ngược lại thon gầy như đao. Mũi thuyền sừng sững thật đúng là ngà voi khổng lồ cao cao nhếch lên. Thân ngà voi trắng như tuyết có thể so với cả một xe ngựa lớn.

Đầu thuyền tròn trịa lại lóe ra một đạo quang mang vô cùng sắc bén. Thân thuyền ngăm đen phối hợp với đầu thuyền trắng như tuyết, tràn ngập một cổ nhuệ khí âm ngoan phong duệ, khiến cho người khác nhìn vào tim đập thình thịch.

Lúc này hắn không khỏi rùng mình, thật lòng khen ngợi:

- Mãnh Nha Hào danh tiếng khắp thiên hạ, chiến tích vang dội, tại hạ sao lại không biết? Có một chủ nhân dũng mãnh như nhị thiếu gia đây, thực sự càng tăng thêm sức mạnh.

Phương Thiên Thương được tán thưởng, hừ lạnh một tiếng, trên chân mày ẩn chứa đắc ý.

Phương Trúc khẽ cười, lại chỉ vào chiến hạm đang ngồi nói:

- Chiến hạm Thanh Trúc Hào đang ngồi đây chính là của ta, cấp số Đại Yêu. Có thể hấp thu nguyên khí hóa thành rừng trúc, phóng ra hàng vạn tiễn trúc, xa gần đều có thể chiến đấu. Vệ Khiếp nghĩ thế nào?

Vệ Khiếp chắp tay thi lễ, nói:

- Đây chính là bảo thuyền tiếng tăm lừng lẫy khắp Quần Đảo Chư Tinh, là biểu tượng của Phương gia. Vệ Khiếp há có thể không biết? Đảo chủ từng nói, chỉ cần có một chiến thuyền Thanh Trúc Hào là có thể đấu lại hơn mười chiến hạm bình thường. Uy lực cường đại, mấy chục đội quân lực cũng không thể bao vây.

Phương Trúc cười ha ha, sau khi trò chuyện khí thế càng lúc càng tăng. Ngược lại tuy rằng Vệ Khiếp cùng hắn ngồi chung trên boong thuyền, nhưng dường như vô vùng mệt mỏi.

Trong lòng Vệ Khiếp cảm thấy khó chịu, biết đối phương có vũ lực huyền diệu. Vệ gia liên tiếp thất bại, đau xót mất đi hai hạm đội, giờ chỉ còn lại một hạm đội duy nhất. Khiến hắn lo lắng không nguôi.

Lo lắng, Vệ Khiếp quay lại nói:

- Tam Tướng Quân hôm nay đi lâu như vậy, vì sao còn chưa thấy trở về?

- Có lẽ tên Sở Vân kia chạy trốn rất nhanh.

Có Vệ Khiếp ở đây, Phương Thiên Thương có vẻ ít nói hơn. Lúc này bất chợt nói ra một câu.

Phương Trúc xua tay, không bận tâm nói:

- Thân thủ tam đệ cao siêu, giết chết Sở Vân dễ như trở bàn tay. Vệ Khiếp ngươi không cần phải lo lắng, đến xem quân đội của ta.

Hắn vỗ tay một cái, nhất thời từ phía sau một đội quân sĩ đi ra. Mỗi người bọn họ đều dũng mãnh như cọp, nhãn thần sắc bén, vẻ mặt kiên nghị. Vừa đi vừa cầm tấm lá chắn lớn, xung quanh lá chắn là những lớp răng cưa dày đặc.

Vệ Khiếp trông thấy đội quân đội này, sắc mặt đột biến, nhãn thần trở lên ngưng trọng:

- Đây chính là thuẫn binh tinh nhuệ của Phương gia, tiếng tăm khắp nơi.

Phương Trúc ngửa mặt lên trời cười dài, vỗ tay nói: - Đúng vậy. Vệ Khiếp ta hỏi ngươi, binh hạm Phương gia ta có hùng tráng hay không? Binh quân Phương gia ta có lợi hại hay không?

Vệ Khiếp thất thanh ngượng ngạo nói:

- Hùng tráng uy vũ, lợi hại vô cùng.

- Nếu như vậy, sao không cùng Phương gia tạo dựng cơ đồ?

Rốt cục Phương Trúc nói về chủ đề chính, hai mắt tinh quang như thiểm địa nhìn về phía Vệ Khiếp.

- Vệ gia ngươi chỉ còn trên danh nghĩa, phần lớn tộc nhân đều đã bị bắt. Ngươi cho rằng Thư gia sẽ bỏ qua cho bọn chúng sao? Chỉ còn lại một hạm đội, trên đảo phòng ngự thưa thớt yếu kém, rất bấp bênh. Chi bằng nương nhờ Phương gia chúng ra, sinh tồn trong thời buổi loạn lạc này!

Vệ Khiếp nghe vậy, sắc mặt tái mét, nắm chặt song quyền im lặng không nói gì. Đây là thời loạn thế, sức mạnh đứng đầu, lợi ích là việc chính. Phương gia sở hữu đại đảo cấp thành, bấy giờ thực lực mạnh mẽ đã trở thành miếng thịt béo bở trong mắt các thế lực.

Phương Trúc nhếch mép cười, đang muốn nói tiếp bỗng nhiên có một tên binh sĩ mang tín thư tín.

Phương Trúc vừa mới mở thư ra liền tủm tỉm cười:

- Tam đệ đã đuổi kịp Sở Vân, giờ đang giao chiến. Hạm đội Ưng Tường đang truy kích đối phương. Có lẽ không đến một canh giờ nữa tam đệ sẽ trở về? Vệ Khiếp ngươi không tin hãy nhìn xem.

Hắn cố ý đưa chiến thư cho Vệ Khiếp, chính là muốn tâm lý người sau tăng thêm phần hồi hộp.

Vệ Khiếp vừa xem, tâm tình vô cùng phức tạp. Không hiểu được chuyện gì đang xảy ra, trong lòng hắn bỗng nhiên sinh ra cảm giác mong chờ, chính là mong chờ Sở Vân thắng lợi. Lập tức hỏi:

- Tam Tướng Quân không người trợ chiến, độc đấu cùng Sở Vân, không có việc gì sao?

- Không sao. Tam đệ không chỉ biết nhiều loại đạo pháp tuyệt phẩm, mà còn có một chiêu đạo pháp phục nguyên thượng đẳng. Phối hợp cùng Bạch Mi Điêu ngay cả tộc thúc của Phương gia ta, Oanh Chùy Phương Hồng cũng phải vất vả.

Phương Thiên Thương nhướng mày lên, trong mắt lóe lên một đạo hàn quang vô cùng kiêu ngạo.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio