Chỉ Vì Gặp Em

chương 15: ký ức ngọt ngào

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

“Điện thoại của cậu” – Kim Tuệ Nhi lấy điện thoại đặt lên bàn.

“Ừ. Cậu... Cậu hôm qua rốt cuộc là về cùng Hoàng Siêu sao?” – Hứa Thiên khó khăn lắm mới có thể hỏi.

“Ừ. Có chuyện gì sao?”

“Không, không có gì” – Hứa Thiên lúng túng cầm lấy điện thoại, ngồi ngay ngắn y như đang suy tính chuyện gì.

“Đầu Nấm Xấu Xí” – Hứa Thiên lại đến giờ.

“Cậu lại lên cơn gì nữa vậy? Một ngày không chọc ghẹo tôi cậu không yên sao?” – Kim Tuệ Nhi cố gắng giữ bình tĩnh.

“Đúng vậy! Ai bảo lúc đầu cậu hung dữ với tôi”

“Lúc đầu? Chuyện cũng qua lâu, tại sao cậu cứ để bụng mãi như vậy. Chúng ta không phải đối thủ, cũng đâu phải thù nhau như những cặp quan gia trên phim truyền hình” – Kim Tuệ Nhi nhíu mày nhìn Hứa Thiên.

“Tôi thích đấy!”

“Tôi mặc kệ cậu”

Lời Tuệ Nhi vừa nói ra thành công chọc tức Hứa Thiên. Kết quả là Hứa Thiên ngồi phá Kim Tuệ Nhi không bỏ sót một tiết học. “Tôi xem cậu kệ tôi như thế nào“.

Chiều hôm nay đội bóng lại tập luyện.

Kim Tuệ Nhi cảm thấy mình và Hồ La La có đi cùng cũng vô ích, vì đâu có làm được gì.

“Hay là chút nữa tôi mua nước trước cho các cậu, hôm nay tôi và Hồ La La về trước.” – Kim Tuệ Nhi quay sang thương lượng với đội trưởng khó tính.

“Không được. Lỡ phát sinh ra chuyện gì?” – Hứa Thiên tất nhiên không đồng ý.

“Chuyện gì là chuyện gì? Chẳng phải chỉ ra chơi bóng rồi vào nghỉ ngơi uống nước hay sao?” – Kim Tuệ Nhi khó chịu – “Với lại...Châu Băng có bảo hôm nay cô ấy sẽ đến. Có gì cậu cứ nhờ cô ấy là được”

“Châu Băng sẽ không đến” – Hứa Thiên nói rồi cầm điện thoại đứng dậy đi ra ngoài.

- Hứa Thiên, hôm nay chủ động gọi cho em sao? – Châu Băng vui như mở hội.

- Chiều nay anh không có tập bóng mà học tăng tiết ở lớp, em không cần đến.

- Anh học gì lắm thế?

- Đó là lịch mới. Nhớ đấy! Em ở nhà có thể gọi Quách Kinh và Gia Minh đến chơi.

- Được, em biết rồi. Học xong nhớ nhắn tin cho em đấy!

- Ừ. Tạm biệt.

Trưa hôm nay Kim Tuệ Nhi và Hồ La La quyết định ở lại ăn cơm ở cantin, nếu ra về rồi trở lại trường thì mất nhiều thời gian quá!

Quyết định này tất nhiên thu hút được một người nữa.

“Ở lại tại sao không nói với tôi, còn ích kỷ dắt nhau xuống đây ăn” – Hứa Thiên ở đâu xuất hiện sau lưng Tuệ Nhi.

“Sao cậu biết bọn tớ ở lại?” – Hồ La La thắc mắc.

“Vì lúc nảy hai cậu nói chuyện rất nhỏ, đến mức tớ không muốn cũng phải nghe thấy” – Hứa Thiên vừa nói vừa đặt đĩa cơm đối diện chỗ Kim Tuệ Nhi. Cậu quay đi và trở lại với ba chai nước trong tay.Hứa Thiên kéo ghế ngồi đối diện Tuệ Nhi và La La: “Uống nước đi”

“Không cần. Cảm ơn” – Kim Tuệ Nhi nhìn Hứa Thiên bằng ánh mắt khó hiểu, sau đó cúi đầu ăn.

“Cậu thật là không hiểu chuyện. Cậu rốt cuộc có biết phép lịch sự là gì không? Tôi đã có lòng tốt mua nước cho cậu....”

Hứa Thiên còn đang giảng bài “cách ứng xử lịch sự” thì Kim Tuệ Nhi mở nắp chai nước, uống một hơi đến cạn: “Như vậy được chưa? Cậu đúng là lắm lời”

“Này! Cậu uống nhiều nước như vậy thì làm sao ăn nữa?” – Hồ La La trợn mắt nhìn bạn mình.

“Ai nói cậu không thể” – Kim Tuệ Nhi nói xong thì cầm đũa ăn lấy ăn để, mặc cho hai người kia đang trợn tròn mắt và nuốt nước bọt nhìn mình.

“Cuối cùng thì tôi cũng biết vì sao Kim Tuệ Nhi cậu trở nên khó chịu như vậy. Tại vì ăn nhiều quá, thức ăn không kịp tiêu hóa, sinh ra não hoạt động chậm, không điều khiển được hành động của mình” – Hứa Thiên vẫn chưa ăn mà tiếp tục lắm lời.

“Cậu đủ rồi đó. Ăn nhanh để còn tập luyện. Nếu không hai cậu ở đây thông thả ăn, tôi đi trước” – Kim Tuệ Nhi kéo ghế định đứng dậy.

“Cậu ngồi đó” – Hứa Thiên lập tức ăn liên tục.

Một buổi chiều tập luyện rất nhiệt tình, rất nghiêm túc.

Châu Băng đúng thật hôm nay không đến.

Kim Tuệ Nhi sau khi cùng Hồ La La mua nước trở về thì ngồi ở góc sân. Tuệ Nhi ánh mắt không thay đổi mà chăm chú nhìn Hứa Thiên, trong lòng không rõ tư vị.

Nhìn cái hất tóc kiêu hãnh của Hứa Thiên, Kim Tuệ Nhi chợt nhớ đến Ca Ca, một người bạn thân thiết hồi nhỏ.

Tuổi thơ của cô được lắp đầy bởi không khí hạnh phúc của gia đình mình và Ca Ca.

Ca Ca...người từng cùng cô có rất nhiều cái lần đầu tiên. Lần đầu tiên cả hai nghịch ngợm trốn mẹ Ca Ca mà ra đằng sau nhà tập lái xe đạp. Kim Tuệ Nhi cưỡi xe, Ca Ca đứng vịn tay ở yên xe sau để cô không bị ngã.

Lần đầu tiên cả hai ngủ trưa chung trên một chiếc giường, Ca Ca làm anh trai, ân cần chăm sóc cho em gái mình ngủ. Lần đầu Ca Ca làm ngựa cho Kim Tuệ Nhi cưỡi. Lần đầu tiên Ca Ca ngồi yên cho em gái mình trang điểm, giả trang thành phụ nữ đã có chồng.

Lần đầu tiên, hai đứa trẻ chơi trò gia đình, Ca Ca làm chồng, đi làm từ sáng đến tối để kiếm tiền về nuôi vợ, Kim Tuệ Nhi ở nhà làm nội trợ, lo việc ăn uống giặt giũ cho chồng. Một ngày Ca Ca đi làm về sớm nên xuống bếp xem vợ nấu ăn, Kim Tuệ Nhi giả bộ cho vào nồi một ít nước và rau xanh, để lên bếp đun lên. Khi nghe tiếng sôi ùng ục, cô đưa tay nhắc nồi canh xuống thì Ca Ca đi đến, cả hai giành giật mang nồi canh ra bàn. Không may làm nước trong nồi đổ ra ngoài, làm bỏng một bên chân của Ca Ca.

Cứ tưởng Ca Ca cứ như vậy mà khóc lên, không ngờ thằng nhóc ấy một tiếng nấc cũng không có, khẽ nhăn mặt đi đến vòi nước rửa chân. Kim Tuệ Nhi hốt hoảng không biết làm gì, chân tay quơ quàng loạn xạ, cuối cùng sợ quá phải khóc thành tiếng. Kết quả Ca Ca đã phải dụ dỗ rằng nước không nóng, Ca Ca là anh hùng, chắc chắn sẽ không đau.May mắn, mẹ Ca Ca không biết được điều đó.

Vết bỏng đó cũng cứ như vậy mà để lại sẹo.

Những lần đầu tiên ấy đến bây giờ vẫn tồn tại trong tâm tưởng Kim Tuệ Nhi, cô chưa bao giờ quên đi nhưng cũng chẳng bao giờ muốn nhắc lại.

Đang miên man suy nghĩ thì nghe tiếng Hồ La La hớt hải: “Chết rồi, Hứa Thiên bị sao vậy?” rồi nha đầu ấy chạy nhanh ra sân, cùng các bạn nam đỡ Hứa Thiên đi vào.

Kim Tuệ Nhi lúc này mới lấy tay bắt lấy tâm trí mình, quẳng nó về thực tại.

“Sao vậy? Cậu ấy là gì bị?” – Kim Tuệ Nhi lo lắng hỏi.

“Chắc là bị chuột rút, do lúc nảy tôi không khởi động trước khi ra sân” – Hứa Thiên có chút nhăn nhó, sau đó quay qua nói với các bạn nam – “Các cậu cứ ra chơi tiếp đi, tớ không sao, sẽ ra ngay”

“Ổn không đấy?” – Lưu An nhìn Hứa Thiên.

“Không sao, tớ xoa chân một chút là khỏi” – Hứa Thiên chắc nịch.

Lưu An cùng mọi người nghe vậy đành tiếp tục ra sân.

“Hồ La La à, cậu giúp mình đi lấy chút đá với khăn được không?” – Kim Tuệ Nhi lên tiếng.

“Được”

Sau khi Hồ La La đi, Kim Tuệ Nhi đưa tay kéo chân Hứa Thiên về phía mình, cô xoay nhẹ: “Đau không?”

“Có chút” – Hứa Thiên nhăn mặt nghĩ “Cậu bị thử xem”

Kim Tuệ Nhi nhẹ nhàng ngồi xuống đất, hai chân duỗi thẳng về phía trước, đem cổ chân Hứa Thiên để lên đùi mình, cô đưa tay xoắn ống quần Hứa Thiên lên.

Kim Tuệ Nhi bất động giây lát.

“Vết thương này là bị gì?” – Kim Tuệ Nhi cố gắng bình tình hỏi Hứa Thiên.

“Ngày nhỏ bị bỏng” – Hứa Thiên qua loa.

Kim Tuệ Nhi khẽ giật mình, tim cô đập nhanh lên một chút, cảm giác có dòng nước lạnh đang chảy khắp người mình, tay Tuệ Nhi run run: “Bị nặng lắm sao?”

“Cũng không nặng lắm! Nhưng tại tôi không chăm thoa thuốc nên nó thành ra thế này!” - Hứa Thiên dừng ba giây – “Này là cậu quan tâm tôi sao?”

“Quan tâm cái đầu cậu.” – Nói rồi Kim Tuệ Nhi đem hai tay quẳng chân Hứa Thiên xuống đất, toan đứng dậy.

“A...” – Hứa Thiên vì đau quá mà kêu lên một tiếng, thành công làm Kim Tuệ Nhi lo lắng. Cô ngồi xuống: “Cậu còn nói những câu đại loại thế nữa thì tự lo cho cái chân của mình đi”

“Đá đây a” – Hồ La La vừa thở hồng hộc vừa ngồi xuống.

Kim Tuệ Nhi lấy tay mở chiếc khăn ra, lấy đá bỏ vào đó, mang đến chườm vào cổ chân của Hứa Thiên.

Hứa Thiên ngay sau đó lập tức thấy thoải mái, cậu chăm chú nhìn Kim Tuệ Nhi đang tập trung vào đôi chân mình.

Quả thật lúc Kim Tuệ Nhi chăm chú làm việc gì thật thu hút. Hứa Thiên nghe tiếng đập nhanh và mạnh của tim mình, hạnh phúc dâng trào.

- Cảm thấy đỡ chưa? – Kim Tuệ Nhi liếc nhìn.

- Ừ - Hứa Thiên thành thật.

- Hay là cậu ở trong này nghỉ đi, ngày mai khỏe hẳn rồi tập tiếp, không khéo vết thương sưng to thì đến ngày thi đấu lại hỏng – Hồ La La nhiệt tình.

Hứa Thiên còn chưa trả lời, quay qua nhìn Kim Tuệ Nhi có ý dò xét. Kim Tuệ Nhi im lặng không nói. Hứa Thiên buộc miệng: “Lớp trưởng có cho phép nghỉ không?”

“Tùy cậu. Cậu muốn vết thương nghiêm trọng thì cứ ra chơi tiếp”

Hứa Thiên vui vẻ, nhấc mông ngồi kế chỗ Kim Tuệ Nhi, không quên nhìn Hồ La La nháy mắt, tỏ vẻ biết ơn, thành công rồi!

Hôm nay vì chân Hứa Thiên bị thương, nhóm bóng không đủ người, nên cả đội quyết định về sớm.

Kim Tuệ Nhi về đến nhà thì lao ngay vào phòng tắm, cô tắm rất nhanh, đi ngang bàn với tay lấy một chiếc bánh bao đưa lên miệng rồi đi vào phòng, không quên nói với Kim Tống Bách: “Ba à, ba cùng bà nội ăn cơm đi, con vừa ăn ở trường với Tiểu La rồi. Ba và bà nội tối vui vẻ”

Kim Tuệ Nhi đi vào phòng, lấy chìa khóa mở ngăn tủ, đem ra một chiếc hộp nhỏ cũ kỹ dính đầy bụi. Cô lấy khăn lau nó rồi từ từ mở nó ra, y như sợ mạnh tay nó sẽ hỏng mất.

Bên trong là hai tấm ảnh hồi bé của cô và Ca Ca, chụp trong một lần cả hai được mẹ Ca Ca dắt đi công viên chơi xích đu. Cô đưa tay sờ gương mặt Ca Ca trong đó, chỉ mới năm tuổi mà Ca Ca đã đẹp trai sáng sủa như vậy, sau này lớn lên chắc chắn sẽ thật nổi bật. Càng nhìn, cô càng cảm thấy Ca Ca rất giống Hứa Thiên, từ ánh mắt đến nụ cười. Nhưng rồi tự nhủ, làm sao có thể, tuyệt đối không thể.

Kim Tuệ Nhi ngày đó rất vô tư vui vẻ, lúc nào cũng cười nói giòn tan. Đúng là trẻ con, không phải suy nghĩ phức tạp điều gì.

Kim Tuệ Nhi và Ca Ca khi ấy hiểu biết hơn những đứa trẻ khác, không có nghĩa họ hiểu hết những khó khăn, nỗi khổ của người lớn.

Kim Tuệ Nhi đặt ảnh xuống, cầm lên con búp bê có hình dạng như đầu nấm. Đây là con búp bê Ca Ca kêu mẹ mình đặt làm, sau đó mang tặng cho Kim Tuệ Nhi. Kim Tuệ Nhi khi ấy tóc ngắn cũn, cả người lại rất tròn trịa, nhìn không khác gì cây nấm cả. Ca Ca rất thích gọi Tuệ Nhi là Tiểu Nấm.

Kim Tuệ Nhi khẽ mỉm cười nhìn sang quyển nhật ký, nét chữ chắc chắn không còn rõ nữa, vì nó đã nhiều hơn một lần bị nước mắt cô làm nhòe đi. Bây giờ Kim Tuệ Nhi rất sợ phải khóc, cô không dám mở quyển nhật ký ra nữa mà đưa tay đậy nắp hộp lại.

Tuệ Nhi nằm ngửa ra giường, mắt chăm chú nhìn trần nhà. Không được, nhất định không được nghĩ về Ca Ca một lần nào nữa. Tất cả đã là chuyện ngày xưa, cô bây giờ vốn không biết Ca Ca đang ở đâu, gặp lại cũng chắc gì nhận ra được, cứ mãi luyến tiếc thì có ích gì.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio