Hôm nay chủ nhật, cả trường lại được nghỉ. Thay vào đó, trận đấu giữa lớp khối và lớp khối sẽ diễn ra.
Sáu giờ rưỡi sáng Hoàng Siêu đã có mặt trước cửa nhà Kim Tuệ Nhi.
- Chào chú.
- À... Hoàng Siêu...Hoàng Siêu đúng không? - Kim Tống Bách đang cố gắng nhớ lại tên thằng nhóc này.
- Vâng ạ! Tuệ Nhi dậy chưa ạ? - Hoàng Siêu vừa hỏi vừa đảo mắt nhìn vào nhà.
- Nó dậy từ sớm rồi, vẫn đang nấu thuốc cho bà nội. Để chú gọi nó.
- Không cần đâu ạ, để cháu vào trong.
“Ba à, hôm nay chúng ta đều ở nhà, ba có thể nấu cho con một bữa đường hoàng không hả?” - Kim Tuệ Nhi rót thuốc vào chén.
“Ai nói hôm nay cậu ở nhà?” - Hoàng Siêu cười gian.
Kim Tuệ Nhi giật mình, chút nữa làm rơi ấm thuốc xuống nền nhà.
“Cậu đến làm gì sớm thế?”
“Đến đón cậu đi chơi” - Hoàng Siêu huýt sáo.
“Không thể để buổi chiều hay sao? Cần gì sớm như vậy?” - Kim Tuệ Nhi đứng dậy, bưng chén thuốc để qua bàn.
“Đi xem tớ thi đấu. Hôm nay là lớp của tớ và khóa . Hôm đấy cậu đã hứa cổ vũ tớ rồi còn gì”
“À, tớ nhớ rồi! Dù gì cũng rãnh. Cậu ở đây đợi tớ một chút” - Kim Tuệ Nhi mang chén thuốc vào phòng cho bà nội, sau đó nhanh chóng về phòng mình thay đồ.
“Mấy giờ thì bắt đầu?” - Kim Tuệ Nhi ngồi mang giày, ngước lên nhìn Hoàng Siêu.
“Tám rưỡi!” - Chắc nịch.
“Cái gì? Bây giờ chưa được bảy giờ nữa mà! Cậu nôn nóng lắm à?” - Tuệ Nhi đứng dậy bực bội.
“Đúng vậy! Rất nôn nóng. Đi thôi” - Hoàng Siêu nắm lấy cánh tay Tuệ Nhi kéo ra xe.
“Hôm nay cháu đưa Tuệ Nhi đi xem đá bóng ở trường nhé chú” - giọng vui vẻ.
“Được. Hai đứa chơi vui vẻ, nhớ về sớm nhé!” - Kim Tống Bách vỗ vai Hoàng Siêu.
“Vâng, tạm biệt chú”
Hoàng Siêu lái xe máy chở Kim Tuệ Nhi đến trường. Trời hôm nay trong veo.
“Này! Cậu chạy xe hay đi bộ?” - Hoàng Siêu chạy chậm đến mức làm người ngồi sau khó chịu.
“Giữ an toàn cho cậu. Chúng ta mua gì đó ăn đi, tớ chưa ăn sáng” - Hoàng Siêu nghiêng mặt qua một bên.
“Tớ biết chỗ này!”
Cả hai cùng nhau ghé tiệm bánh mì nướng ở gần trường, mua thật nhiều bánh và nước. Sau đó cùng nhau ra sân bóng ngồi ăn.
Kim Tuệ Nhi vừa ăn bánh mì, miệng vừa thao thao bất tuyệt. Hoàng Siêu ngồi đó nghe cô nói, lại ngắm cô ăn, trong lòng vui vẻ lạ thường.
Cô gái này, lúc nào cũng ngây thơ trong sáng như đứa trẻ. Hoàng Siêu cảm thấy cô thật đơn thuần, buồn bã sẽ khóc, vui vẻ sẽ thể hiện hết ra ngoài.
Trái tim Hoàng Siêu khẽ động.
“Cậu thi mấy môn?” - Kim Tuệ Nhi chăm chú nhìn Hoàng Siêu.”Tớ chỉ đá bóng thôi!”
“Ừ. Sao tớ không thấy cậu tập luyện?”
“Chỉ là vui chơi, không cần mất nhiều thời gian. Tớ còn phải dành thời gian cho bộ siêu tập của mình nữa”
“Chơi thì chơi nhưng phải hết mình chứ! Nhưng cũng đúng, cậu còn có việc cần làm, thảo nào mấy hôm nay không gặp cậu.”
Hứa Thiên đạp xe đến nhà Kim Tuệ Nhi, định rủ cô ấy đi dạo đâu đó. Dù gì tuần sau là tuần lễ thể thao, không có bài tập về nhà.
Cậu đạp thật nhanh trên đường cũ, tâm trạng vô cùng hưng phấn. Nhưng đến nơi chỉ nhận được một câu “Tiểu Nhi cùng Hoàng Siêu đến trường xem đá bóng rồi“. Lòng Hứa Thiên dấy lên một nỗi buồn, chính cậu cũng không hiểu rõ.
Đúng, là nỗi buồn, không phải là bực bội nữa.
Suy nghĩ hồi lâu, Hứa Thiên không biết có nên đến đó hay không. Nhưng thâm tâm vẫn muốn nhìn thấy Kim Tuệ Nhi, cậu quyết định vào trường.
Vừa bước vào sân, cảnh tượng ấy đập vào mắt cậu. Mọi người đang cùng nhau bố trí cờ và chỗ ngồi, riêng người con gái đang giúp người con trai băng vải bảo hộ.
Người con gái đó không ai khác, Kim Tuệ Nhi.
Hứa Thiên quay đi, cảm giác như vừa rớt xuống vực thẩm. Những gì đã trải qua không giống như cậu nghĩ, Kim Tuệ Nhi chỉ đối xử với cậu trên cương vị một người bạn.
Cậu đạp xe đi vòng quanh, lí trí và tình cảm giằng co.
Tại sao Kim Tuệ Nhi không hẹn cậu mà lại hẹn Hoàng Siêu?
Tại sao Tuệ Nhi lại chú tâm chăm sóc cho Hoàng Siêu như vậy?
Tại sao đối với hai người con trai, cô dùng hai thái độ hoàn toàn trái ngược nhau?
Hiện tại cậu chẳng muốn gì hơn, chỉ muốn ai đó cho cậu câu trả lời.
Con đường hôm nay thênh thang đến lạ, cậu đã cố đạp xe càng nhanh nhưng sao nhìn lại mình chẳng đi được bao xa. Có phải giống như câu chuyện giữa cậu và Kim Tuệ Nhi lúc này, cậu cứ đơn phương cố gắng hàn gắn một mối quan hệ, còn cô ấy thì nhất mực chối bỏ.
Không nghĩ nhiều nữa, Hứa Thiên quyết định đạp xe về nhà, hẹn gặp các anh em.
Quách Kinh và Hồ Gia Minh lúc nào cũng vậy, bình thường sẽ không làm phiền Hứa Thiên, nhưng hễ cậu vui buồn, chỉ cần một cuộc điện thoại, họ lập tức sẽ có mặt.
Bọn họ đến quầy rượu cũ.
Hôm nay tâm trạng không được tốt, Hứa Thiên uống hết chai này đến chai khác, một lát đã say mềm.
Hứa Thiên đem từng chuyện từng chuyện kể hết cho hai chí cốt, khiến Quách Kinh và Gia Minh đi từ ngạc nhiên này đến ngạc nhiên khác.
Đầu tiên phải nói một điều khó thể nào xảy ra là chuyện Hứa Thiên chia tay Châu Băng. Xưa nay bọn họ cho dù có giận hờn gì đi nữa cũng đều qua nhanh. Đối với những cặp tình nhân khác, Hứa Thiên và Châu Băng là một cặp đôi tuyệt đối êm đẹp, không bao giờ xảy ra sóng gió. Châu Băng kiêng nể Hứa Thiên, còn Hứa Thiên đem lòng chiều chuộng.Hai cậu ta vốn đã biết được tính tình Châu Băng không đơn giản, xưa kia chỉ vì Hứa Thiên không chịu thừa nhận điều đó. Nhưng họ cơ hồ không biết được rằng cô lại nguy hiểm như vậy.
Chuyện động trời kế tiếp là Hứa Thiên thích một cô gái quá đỗi bình thường. Đã vậy còn vì cô ta mà ra bộ dạng này. Hai tiểu tử nhất định muốn biết Kim Tuệ Nhi là ai mà có sức ảnh hưởng lớn như vậy, làm tan nát một cuộc tình, thay đổi một con người.
Không chấp nhận là vậy, nhưng Quách Kinh và Hồ Gia Minh vẫn an ủi bạn thân rất tử tế. Quả là anh em tốt.
Trận đấu qua nhanh, lớp Hoàng Siêu thắng lớp trên quả. Khỏi phải nói bọn họ vui như thế nào.
Kim Tuệ Nhi đứng dậy cùng lớp thu dọn đồ đạc và rác rưởi ở chỗ ngồi, nhìn đồng hồ, trời cũng gần trưa, nắng bắt đầu chiếu gắt.
“Này, nãy giờ mới để ý, cô gái này có phải hôm trước hẹn hò với Hoàng Siêu ở căn tin không?” - Một nữ sinh lớp Hoàng Siêu xầm xì với nhóm con gái.
“Chính xác là cô ta rồi, tóc ngắn lại mang kính, không thể nhầm lẫn được”
“Không ngờ tiến triễn nhanh như vậy! Mới vào học chưa bao lâu mà đã hẹn hò, thật là không đơn giản đó”
“Cậu đừng nói nữa, là lớp trưởng của lớp đó, chắc chắn không đơn giản đâu”
Kim Tuệ Nhi thấy bọn họ nhìn mình, liền cảm thấy bất an, cô vốn không nghe họ nói gì.
“Hoàng Siêu à, về thôi” - Kim Tuệ Nhi quyết định về nhà cho rãnh nợ.
“Này Hoàng Siêu, cậu không ở lại sao? Lớp chúng ta sẽ đi hát đấy!” - Lớp trưởng lớp lên tiếng.
“Các cậu đi đi, tớ có việc rồi!” - Hoàng Siêu nhìn Tuệ Nhi.
“Cậu làm vậy sao được chứ! Hay là rủ cô ấy đi cùng cho vui” - Hoàng Siêu im lặng, trông chờ vào phản ứng của người bên cạnh.
“Phải đó, đến đây rồi, đi với lớp bọn tớ đi” - Cả đám học sinh nhốn nháo.
Hoàng Siêu nhìn Kim Tuệ Nhi: “Đi một lúc nhé!”
Đã là học sinh của Chấn Hoa thì lớp nào cũng không phải tầm thường, có điều ở lớp học sinh cá biệt cũng không ít, chỉ là học lực không đến nỗi nào.
Nên khỏi phải nói, mỗi lần đắm vào cuộc chơi họ đều chơi hết mình, không màng thứ gì cả.
Lớp vào phòng hát, kêu đủ các loại rượu bia. Bọn họ uống xoay vòng, tức là người nào cũng phải uống, càng uống vào thì hát sẽ càng có sức sống hơn, họ cho là như vậy! Vả lại đối với những bọn trẻ mới lớn như thế này mà nói, khi được mời mà không uống tức là không tôn trọng đối phương.
Hoàng Siêu và Kim Tuệ Nhi không hề biết uống rượu, cho nên mới uống được một chút là đã say mèm. Thấy Kim Tuệ Nhi ngã người ra sô pha, bọn người còn lại không khỏi hưng phấn mà mang cô ra chụp ảnh. Bọn con gái đặt Tuệ Nhi dựa vào Hoàng Siêu, lấy tay Hoàng Siêu vòng qua ôm eo cô, sau đó mỗi người chụp một bức ảnh. Họ thay đổi tư thế liên tục. Trong điện thoại bọn họ bây giờ là hàng trăm bức ảnh của đôi bạn Hoàng Kim.
Ăn uống ca hát được một lúc thì ai cũng mệt, họ quyết định ở lại đó nghỉ cho đến khi tỉnh táo sẽ về.
Kim Tuệ Nhi một lúc sau là tỉnh dậy, vì uống ít nên cô cảm thấy không còn men rượu trong người, có điều đầu cô rất đau, như có ai đang dùng búa bổ liên hồi vậy.
Kim Tuệ Nhi lấy tay Hoàng Siêu để qua một bên, lấy giấy viết lại lời nhắn, sau đó ra về trước.
Vừa về đến nhà, Kim Tuệ Nhi đã ngã người ra ngủ li bì. Mãi cho đến khi điện thoại reo có tin nhắn.
Kim Tuệ Nhi một tay quơ loạn xạ tìm chiếc kính, một tay để lên bàn tìm điện thoại. Mở điện thoại lên, là mười ba tin nhắn, đều từ một số điện thoại lạ.
Kim Tuệ Nhi không có thói quen nhắn tin với người lạ, cô định bỏ điện thoại qua một bên nhưng lại phát hiện hai cuộc gọi nhỡ, cũng là số điện thoại ấy.
Kim Tuệ Nhi mở tin nhắn.
“Tại sao cậu lại làm như vậy?”
“Cậu rốt cuộc xem tôi là gì?”
“Cậu thật tàn nhẫn.”
Kim Tuệ Nhi đọc được ba tin, lập tức quẳng điện thoại lên bàn, là tên thần kinh nào vậy. Bà đang nhức đầu, lại còn chọc ghẹo.
Kim Tuệ Nhi ngồi dậy đi ra ngoài uống cốc nước, sẵn tiện giúp ba Kim dọn đồ ăn tối.
Buổi tối nhàn nhạt trôi qua.