Cả lớp tản ra mạnh ai nấy về nhà, tự nhiên có hai người ở lại.
“Cậu không về đi, còn ở đây làm gì?” - Kim Tuệ Nhi tạm biệt mọi người, xoay lại định tiến đến hàng ghế ngồi, tự dưng thấy có người còn đứng lì ở đó.
“Tôi đèo cậu đi về, cậu chưa về, tôi làm sao về?” - Hứa Thiên nhún vai, y như lẽ tự nhiên.
“Tôi có chân, có thể tự đi về” - Kim Tuệ Nhi bực mình.
“Tôi đã hứa là làm, chịu thôi” - Lúc này không cần quan tâm thái độ tiểu cô nương nữa, Hứa Ngang Ngạnh đi thẳng lại ghế chờ đợi trận đấu của lớp khóa và lớp khóa .
Kim Tuệ Nhi coi như đã bó tay với con người này rồi đi, cô tự cho mình là người quân tử tự trọng mà không tranh chấp với kẻ ngang ngược.
Hứa Thiên ngồi xem bóng, liên tục vỗ đùi bộp bộp: “Lớp hay quá, chiến thắng phần chắc rồi”
“Cậu xem kìa, có phải lớp đá rất không nổi trội hay không, cứ như chạy ngược chiều với gió, một lúc đã thở hì hục”
“Trận đấu quả là không cân sức mà”
Kim Tuệ Nhi tỏ thái độ, cô cố gắng giữ yên lặng để xem biểu hiện ngoài kia, khổ nỗi càng cố tình trật tự, tên kế bên lại ra sức làm ồn.
“Cậu có thôi đi không?” - Kim Tuệ Nhi chính xác là trở thành điên.
“Xem mà không cho tôi bình luận, cậu bị ngu à?” - Hứa Thiên bày đặt kiểu cách, không thèm nhìn mặt Tuệ Nhi mà đảo mắt hăng say lên các cầu thủ.
Tuệ Nhi nghe ai đó chửi mình ngu, tròng mắt cứng đờ, sau đó như thước phim chạy chậm liếc sang hung thần: “Cậu vừa nói gì?”
“Tôi chính là nói cậu bị ngu” - Hứa Ngu Ngơ chưa nhận thức được nguy hiểm đang tới gần.
Kim Tuệ Nhi giữ bình tĩnh, cố gắng giữ bình tĩnh, xung quanh còn có nhiều người, không thể tùy tiện đánh người ở đây được, có khi ngày mai bị cấm làm cổ động viên cũng nên. Vậy đó, Chấn Hoa thứ gì mà không thể xảy ra.
“Cậu mới bị ngu đó” - Kim Tuệ Nhi càng bực mình thì càng tỏ ra đáng yêu. Câu này thốt ra, xém nữa làm Hứa Thiên bò ra cười. Trước giờ Tuệ Nhi như kiểu đàn ông gia trưởng, độc đoán, bao giờ cãi cọ kiểu này với ai đâu.
“Là Cậu” - Hứa Trẻ Trâu.
“Chính là cậu”
Cuối cùng thì sao, Kim Tuệ Nhi vì không muốn dư hơi tổn sức với thể loại con níc kém tuổi này nên đành im lặng trước.
“Tại sao lại như vậy? Rõ ràng lớp thắng trái đó là may mắn a” - Hứa Thiên tiếp tục.
“Cậu không biết sao? Trận đấu nào cũng vậy, ngoài khả năng ra thì phải tính đến may mắn, Lớp chính là đang gặp may mắn”
“Nhưng cũng không thể nào thắng nổi đâu”
“Chưa xem tới cùng thì đừng phán đoán lung tung. Lớp đá rất hay, nhìn ai cũng đều khỏe, nhưng lại chung một thái độ tự phụ, nóng vội.” - Tiểu Nhi dửng dưng, trong ánh mắt phần không thích thú.
Hứa Kim ngồi xem cuối cùng cũng mệt mỏi, trận đấu thật nhàm chán, rõ ràng hai đội rất chênh lệch, kết quả có thể dễ dàng đoán ra được. Vậy mà nãy giờ lớp vẫn chưa gỡ lại được quả nào.”Đi tìm gì ăn đi, tôi có chút đói”
“Được, được. Tôi cũng rất đói đó a” - Thể loại này là gì đây, tuyệt đối chỉ biết hùa theo mà thôi.
Hai cô cậu chán nản bước ra khỏi hàng ghế cổ vũ, đi tìm gì đó lắp dạ, kết quả ra đến căn tin, một người ăn một người ngồi nhìn.
“Tôi bỗng dưng không thấy đói nữa, nè, phần này cho cậu” - Hứa Thiên tay chống cằm nhìn nha đầu.
“Cậu đừng có rộn, cậu như vậy nhanh chóng đã no hay sao? Vã lại cậu tưởng bụng tôi là bầu trời hả?” - Kim Tuệ Nhi không thèm ngước nhìn, tự nhiên ngồi ăn.
“À phải, nếu chúng ta thắng, cậu có định dùng số tiền đó làm gì không?” - Hứa Thiên cũng hơi tinh tế đi.
“Ở Hà Giang có một ngôi chùa nhỏ nuôi trẻ mồ côi, vì qui mô không lớn nên hiếm khi được tổ chức gây quỹ, tôi đã đến đó một lần. Số tiền chúng ta nhận được khi vào bán kết đúng là khá nhiều, nhưng chỉ vừa số ủng hộ viện này thôi. Nếu thắng được giải nhất, phần còn lại sẽ gửi lại trường, giúp đỡ những bạn quá khó khăn.” - Kim Tuệ Nhi hình như đã suy nghĩ việc này từ trước. Có điều cô không phải chỉ đến đó một lần, hồi học cấp mỗi khi được nghỉ học dài đều tự mình ra đường lớn bắt xe đến đây ở vài ngày để giúp các sư chăm sóc các em. Tuổi thơ Kim Tuệ Nhi lăng xả, việc gì mà chưa làm qua, nơi hẻo lánh nào mà chưa thể đi đến. Tuy nhiên cô chưa bao giờ tìm được một người bạn song hành.
Hứa Thiên im lặng một hồi: “Tôi có biết một công ty cũng hay làm từ thiện, chúng ta có thể nói với họ nhân cơ hội này viện trợ thêm, như vậy sẽ giúp được đầy đủ hơn. Chứ số tiền chúng ta gửi vào đâu có bao nhiêu”
“Là công ty gì?”
“À...một công ty bất động sản”
“Tên?” - Dù gì cũng sắp nhờ người ta, biết thêm thông tin vẫn hơn.
“Là...Phong Mẫn. Cậu không biết đâu, có gì để tôi nhờ người quen nói với họ” - Hứa Thiên ra sức giấu giếm. Cậu không muốn Kim Tuệ Nhi biết được gia cảnh của mình. Cậu lo Tuệ Nhi sẽ cảm thấy mặc cảm rồi xa lánh cậu.
Từ ngày trở nên gần gũi hơn với Tuệ Nhi, Hứa Thiên không còn lái xe riêng của mình, không còn công khai để tài xế đưa đón trước mặt bạn bè, tất cả giày dép, quần áo hay đồng hồ đều đổi mới thành cũ, có những loại mua từ chợ. Hơn nữa còn kiên trì đi xe đạp. Những suy nghĩ này chỉ có cậu mới nghĩ ra. Hình như đã lo quá xa, quá dư thừa rồi.
“Phong Mẫn? Tôi thật tò mò về công ty này. Tính cả lần này thì tôi đã trên ba lần nghe thấy cái tên này, nhưng không nhớ rõ” - Cô nhíu mài nghĩ ngợi.
“Là tên công ty, nghe qua là rất bình thường. Cậu còn không nhanh ăn hết, trận đấu ngoài kia chắc đã sớm phân thắng bại. Tí nữa đi ngang xem thông báo. Trễ rồi đó, nhanh còn về”
Kết quả đúng như Tuệ Nhi suy đoán, kẻ mạnh thua cuộc rồi. Cũng có nghĩa ngày mai nếu lớp không may mắn như hôm nay thì đội Hứa Thiên dễ dàng chiến thắng. Trận đấu ngày mai y như mèo vờn chuột, không có gì kịch tính rồi.
Kim Tuệ Nhi về đến nhà đúng lúc Kim Tống Bách đang nấu cơm. Quẳng balo vào phòng, cô xoắn tay áo lật đật chạy ra giúp ba mình rửa rau.
“Ba à, hôm nay lớp con thắng trận bán kết rồi, ngày mai sẽ vào chung kết” - Kim Khoe Khoan.
“Vậy à? Bọn trẻ bây giờ giỏi thật, học đã giỏi mà còn nhiệt tình chơi thể thao” - Kim Tống Bách lúc nào cũng hiền hòa.
“À phải, bọn con định mang số tiền thắng được để quyên góp cho chùa Quang Lâm. Ba xem, có phải việc rất có ích hay không?” - Kim Tuệ Nhi tự mình cảm thấy tự hào.
Kim Tống Bách xúc động đưa tay xoa đầu con gái, không biết nói gì thêm nữa. Ngôi chùa nhỏ này được ông và Ngô Mịch dùng số tiền riêng tự kiếm được của mình để quyên góp xây nên sau một năm hai người kết hôn. Những năm sau đó ông luôn cùng vợ mình đến đây thường xuyên, xem những đứa trẻ như tài sản vô giá rất to lớn của mình. Kim Tống Bách luôn dành tình cảm cho những đứa trẻ này chính vì sự đồng cảm, ông vốn là trẻ mồ côi, ngày xưa cũng nhờ bà nội Tiểu Nhi nhận nuôi từ một viện mồ côi của tỉnh.
Những năm sau này ông không còn lui tới nữa, cũng không còn quyên góp số tiền khủng như trước kia, thay vào đó, con gái ông là người thường xuyên lui tới, không dùng tiền bạc mà dùng chính tình cảm của mình để chăm sóc các em. Kim Tuệ Nhi cơ hồ không biết chính tay ba mẹ mình xây nên ngôi chùa ý nghĩa này.
-------------------------------
Buổi chiều chung kết theo mong đợi của số đông cũng tới, riêng hai người trực tiếp trận đấu hôm qua lại không có chút hứng thú nào. Thực tế một chút, họ chỉ cần số tiền khủng của người thắng cuộc mà thôi.
Bởi vậy khi trận đấu bắt đầu Kim Tuệ Nhi cũng không mải mai quan tâm cho lắm, cô loay hoay tính toán kế hoạch quyên góp sau giải thưởng lần này. Cặp đôi này quả là hợp nhau trong khoản tự tin đến mức tự phụ rồi đi.
Hồ La La thấy Tuệ Nhi cắm cúi ghi chép gì đó, không tránh khỏi thắc mắc: “Cậu viết gì thế?”
“Kế hoạch từ thiện” - Kim Tuệ Nhi vẫn chăm chú.
“Từ thiện? Cậu không đùa chứ? Số tiền của cậu còn không mua nổi một chiếc mắt kính mới, lại bảo từ thiện. Hay đây là chú tài trợ a?”
“Tất nhiên là tiền thắng cuộc của lớp mình. Cậu không cần bất ngờ đâu, tiền thưởng hạng lần này là ngàn tệ đó”
“Cậu không lầm chứ? ngàn tệ?” - Cô bạn mình có phải đang tưởng tượng hay không?
“Đúng vậy! Trường chúng ta được tài trợ quanh năm, bất luận là giải thưởng gì, thể thao, văn nghệ, đều được thưởng rất lớn. Đó là chưa kể những giải thưởng học sinh giỏi đó a. Chấn Hoa chính xác là thương gia đội lớp công nhân” - Kim Tuệ Nhi giấu ý cười.
“Cũng đúng, chẳng trách tại sao lần trước lọt top chúng ta lại được thưởng nhiều như vậy.”
Cả hai mải mê nói chuyện, ngoài kia người ta vui vẻ vì thắng được một trái rồi.
Hồ La La lúc này mới nhận thức được, vội vàng nhảy nhót la hét um sùm.
Tuệ Nhi mặt lạnh ngước nhìn: “Tiểu La, cậu nhìn đằng sau”
Hồ La La quay lại, lập tức cảm nhận được mình thật nhỏ bé nhưng lại trở thành trung điểm chú ý.
Trời xế chiều rồi, kết quả cũng có rồi. Kế hoạch thiện nguyện cũng định rồi. Bọn trẻ rất giỏi. Mọi thứ không hề bất ngờ mà đến rất buồn cười, một tập thể tự tin và đoàn kết, nhất định sẽ chiến thắng.
Ngày mai lập tức lên đường.