Hôm nay do một số giáo viên mới vẫn chưa có mặt để dạy, rất nhiều lớp được về sớm.
Ngoài trời đang mưa lất phất, người phụ nữ khuôn mặt đầy vẻ tiều tụy, quần áo có chút thượm lượm, một tay kéo vali, một tay dắt nhi đồng đi vào hàng ghế chờ ở sân bay.
- Mẹ à, khi nào ba mới đến với chúng ta?
- Ba con còn có việc của mình nên sẽ không đi cùng, nếu Tiểu Minh đến đó ngoan ngoãn, khi rãnh ba sẽ đến chơi với con.
Nhi đồng lộ vẻ mặt buồn bã, không nỡ rời xa nơi này, nó không biết mẹ mình cũng như vậy, ra đi không đành lòng, hơn nữa cũng không thấy cam tâm.
Sau hơn nửa tiếng chờ đợi ở sân bay, Dương Khả cùng Tiểu Minh đến xuất trình hộ chiếu để chuẩn bị vào cổng thì gặp sự cố. Nhân viên thông báo hộ chiếu của cô gặp chút vấn đề, hiện tại không thể xuất cảnh được. Dương Khả cảm thấy khó hiểu, rõ ràng đã chuẩn bị rất chu đáo, bây giờ lại bảo có vấn đề, huống hồ nhân viên không hề nói gặp trục trặc ở khoản nào, làm sao cô biết mà xem xét lại. Ngay lúc Dương Khả cảm thấy khó chịu, cô dự định đi gặp quản lý hệ thống thì nhân viên ngăn cản, lí do là việc cá nhân chưa đến mức nghiêm trọng để có thể gặp quản lý. Thời gian này cô không được xuất cảnh.
Dương Khả sợ chậm trễ thì lại nảy sinh ra nhiều vấn đề nên có ý làm cho ra lẽ, không ngờ càng nghiêm trọng vấn đề thì nhân viên và bảo vệ càng kiên quyết không cho cô vào cổng. Lấy tư duy logic ra mà suy luận một chút, Dương Khả nhận ra hình như có người đã giở trò, hay là ông ấy?
Dương Khả suy nghĩ vòng vo, nếu Cao Chân đã cố tình ngăn cản, cô có kiên quyết thế nào cũng không được, nghĩ vậy nên cùng Tiểu Minh trở ra đón xe trở về.
Bên ngoài một hàng taxi đã đợi sẵn, Dương Khả bước lên xe, nói địa chỉ cho tài xế. Sau đó liền nhận ra, cô nói mặc cô, tài xế cứ theo ý cá nhân, một đường mà chạy.
Thay vì đến nhà mẹ ruột mình, Dương Khả lại được đưa trở về nhà riêng của hai vợ chồng cô. Miễn cưỡng như thế nào rồi cô mới xuống xe, do dự bước vào nhà.
Nếu Dương Khả đoán không lầm, Cao Chân chính là đang chờ cô ở nhà. Dương Khả luôn tin vào phán đoán của mình và nó chưa lần nào như ý cô mong muốn, kể cả lần này. Trong nhà hiện tại là hai học trò nghịch ngợm của mình. Vừa thấy bóng dáng hai thanh niên luôn luôn nghiêm túc đó, Dương Khả bây giờ mới vỡ lẽ. Đạo diễn là đây, tài trợ sản xuất là đây, hành động cũng là đây. Cao Chân chỉ làm một nhiệm vụ duy nhất là chi tiền.
Dương Khả giận như không giận bước vào, cô đảo mắt khắp nhà dè chừng ai đó xong rồi mới ngồi xuống ghế.
"Cô tại sao lại bỏ đi? Tụi em đã biết chuyện rồi a, nhưng lỗi cũng không liên quan học trò cô mà?" - Hứa Thiên bắt đầu cuộc điều tra.
Dương Khả trong một phút không biết phải trả lời như thế nào, cuối cùng đành im lặng.
Bây giờ thì tới vị cô nương còn lại. "Có chuyện gì cô có thể nói với tụi em mà, chuyện gì tụi em cũng có thể giúp đỡ cô được"
Hứa Thiên và Kim Tuệ Nhi hiện tại đã biết được nguyên nhân cơ bản, nhưng những thứ sâu xa thì hai người họ đành chịu.Sau khi Hứa Thiên và Kim Tuệ Nhi rời khỏi khách sạn, Cao Chân cũng lái xe vợ để cùng về, để lại cô thư ký chân dài kia.
"Anh bảo Hoàng Uy lái xe anh thẳng đến nhà chúng ta, hôm nay em muốn mời cậu ấy bữa cơm?"
"Em nói sao? Hoàng Uy cậu ấy..."
Cao Chân còn chưa nói hết câu, Dương Khả đã cắt ngang: "Không phải anh nói chút nữa Hoàng Uy sẽ đến đó đón anh hay sao? Bảo cậu ta không cần đón nữa."
Cao Chân ngay lúc đó cho dù có bao nhiêu bản lĩnh kinh doanh, miệng lưỡi linh hoạt cỡ nào cũng không tránh khỏi đổ mồ hôi. Thấy chồng mất bình tĩnh thì ít, mồ hôi trên trán đổ thì nhiều, Dương Khả nghĩ thầm, thôi thì tha cho lần này vậy.
Thật ra hôm nay Hoàng Uy đã thay Cao Chân đến Thượng Hải gặp ông chủ Hoàng Thác, còn Cao Chân thoải mái tại quê nhà chào đón ái nhân. Dương Khả suy tính một lúc liền có thể đoán ra. Chuyện công ty chồng cô cũng không mấy bận tâm, trước giờ luôn tin tưởng Cao Chân, bởi vậy cô nghĩ mình chỉ cần lo chu toàn việc gia đình.
Dương Khả khi vừa bước vào phòng khách sạn nồng nặc mùi nước hoa, một cái liếc mắt đã có thể nhận ra chiếc bông tai phụ nữ rơi trên tấm nệm trắng tinh. Trên tai cô thư ký cũng còn đúng một chiếc, nếu không làm chuyện gì đồi bại, tại sao trang sức lại ở trên giường.
Thấy vợ có vẻ nới lỏng vấn đề, Cao Chân thở ra kín đáo.
Dương Khả gọi điện thoại cho mẹ để nhờ giữ Tiểu Minh ở lại bên đó, tạm thời tâm tình còn chưa giải tỏa, cô sợ sẽ cáu gắt với nhi đồng.
Hôm nay hai vợ chồng mệt mỏi quá nên bảo nhau ngủ sớm, nhưng thật ra một người giả bộ thoái mái nhắm mắt mà ngủ, một người mắt mở to nằm đối diện nhìn chồng. Chẳng lẽ bao nhiêu năm nay, cô quan tâm, chăm sóc, cố gắng thấu hiểu cho chồng như vậy vẫn chưa đủ? Bây giờ lấy đâu ra niềm tin nữa, thứ đó nếu đã mất đi rồi, vạn lần đều không thể tìm lại.
Khóe mắt Dương Khả rơi ra một giọt nước, hay là nhắm mắt coi như không thấy gì? Dẫu sao thì tương lai con cái vẫn là quan trọng nhất, nếu nó thấy cảnh cha mẹ chia lìa, lập tức sẽ trở nên tiêu cực.
giờ đêm, điện thoại Cao Chân rung. Dương Khả nghe loáng thoáng liền nhắm mắt. Cao Chân cựa mình nhìn vợ, thấy cô đúng thật đã ngủ, liền đưa tay với lấy điện thoại đọc tin nhắn, chưa đầy năm giây đã mỉm cười.
Hắn ngồi dậy hôn nhẹ lên trán vợ: "Hoàng Uy bảo hợp đồng gặp chút vấn đề, anh đến nhà cậu ấy, chưa đầy hai tiếng sẽ trở về. Nhớ, ngủ ngoan". Nói rồi mở tủ lấy áo khoác rời đi.
Dương Khả vừa mở mắt ra, toàn bộ đau khổ vỡ òa trên mặt. Lần này cô không thể để bản thân mù quáng nữa, cô vén rèm cửa nhìn xuống, bóng dưng của Cao Chân đang vui vẻ vẫy taxi, hướng đi ấy không phải đến nhà Hoàng Uy.
Một tháng trước, Dương Khả đứng trước công ty chồng, cũng là dõi theo bóng lưng vui vẻ ấy, nhưng khác nhau ở chỗ hôm đó là hai người, bây giờ là một mình chồng cô đi tìm tình nhân.
Dương Khả đã phải cố gắng một thời gian dài để tỏ ra không có chuyện gì, dù sao chồng cô cũng hết lòng lo lắng vợ con, có lẽ đó chỉ là nhất thời, nhất định sẽ mau chóng kết thúc. Đánh chết cô cũng không hi vọng sẽ có ngày hôm nay, chứng kiến những thứ ấy một lần nữa.
Nửa đêm, Dương Khả mặc một chiếc áo ngủ mỏng toanh ngồi viết đơn xin thôi việc, sáng mai sẽ đến trường gửi sớm. Dầu gì giáo viên giỏi từ những tỉnh khác cũng vừa chuyển về, cô ra đi chắc cũng không phải ảnh hưởng gì.
Hứa Thiên và Kim Tuệ Nhi tan học sớm, nhanh chóng đạp xe đến nhà Dương Khả. Chủ động vào trong nhà tìm người, nhưng người cần không có, người có lại không cần. Cao Chân thấy hai tiểu quỷ quấy rối hắn hôm qua bây giờ tự vác thân tới, bản thân có chút hài lòng. Có điều hắn so với bọn trẻ này vẫn chậm một bước rồi.
"Em là tìm cô, không phải muốn gặp người. Thầy đừng nói là đã chọc cô tức đến nghỉ việc bỏ đi rồi đi" - Hứa Thiên không cười.
"Cô cậu còn đến đây nói bừa. Chẳng lẽ không phải tại đám học trò không biết lễ nghĩa này?"
"Người còn muốn đổ lỗi cho ai? Chuyện thầy với người phụ nữ khác ở cùng một chỗ chỉ có mình thầy là không thừa nhận, thầy nghĩ ai cũng dễ dàng bị thầy lừa gạt hay sao? Cô Dương vẫn một mực tha thứ, một mực dành hết tình cảm chăm sóc thầy. Thầy nhìn lại xem mình hiện tại có được những gì? Thầy nghĩ như vậy là vinh quang lắm sao? Người có thể thử một ngày tán gia bại sản để biết còn ai bên cạnh. Cô Dương mà có mệnh hệ gì, thầy có mười cái mạng cũng đền không nổi. Bây giờ em chỉ muốn biết cô đang ở đâu." - Kim Tuệ Nhi đối diện với người đàn ông bạc tình này không còn chút tôn trọng. Cô muốn bước tới cào thật mạnh vào người đàn ông kia mà gào thét. Từ lâu trong lòng xem Dương Khả như mẹ, hôm nay chứng kiến cô ấy từng bước biến mất khỏi cuộc đời mình, Kim Tuệ Nhi có lí do gì mà không vội vã, đau lòng.
Hứa Thiên bên cạnh nhìn thấy tròng mắt Tuệ Nhi đỏ hoe, trong lòng không tránh khỏi khó chịu. Hai người trẻ đứng trước mặt chất vấn, hành hạ tinh thần Cao Chân. Ông sau một hồi chấn động tâm lý vì vợ mình thật sự đã thôi việc, biến mất khỏi đây thì bây giờ mới nhận thức được điều quan trọng nhất là tìm lại vợ. Rốt cuộc vẫn là thành thật tường thuật đầu cuối câu chuyện cho học trò của vợ mình.
Cả hai học trò tinh nghịch nghe xong câu chuyện, lo thì vẫn lo, nhưng trước mắt vẫn là nhanh chóng bày mưu tính kế giữ đối tượng ở lại chờ điều tra. Thầy Cao và cô Dương cho dù có biến hóa thế nào đi nữa thì vẫn lọt vào tầm ngắm và sự sắp xếp của học trò mình. Kim Tuệ Nhi thật ra cũng không thể tin nổi, Cao Chân tại sao chỉ vì vài câu nói của cô mà cảm thấy có lỗi, liền không do dự mà đồng ý chi tiền, chi người ra để tìm vợ về. Kế hoạch của Hứa Thiên vốn dĩ rất phức tạp, cao siêu, không ngờ cuối cùng lại trở nên đơn giản như vậy! Là vì bọn họ nghi ngờ khả năng phán đoán của chính mình, hay do đã đánh giá Cao Chân quá thấp? Thực hư biến hóa khôn lường.