Chỉ Vì Gặp Em

chương 36: hình ảnh quen thuộc

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Giờ giải lao, Kim Tuệ Nhi vừa đưa tay vào học bài tìm sách John Green, tiếp tục công cuộc càn quét cuộc đời sáng tác của ông thì nghe tiếng gọi quen thuộc. Tuệ Nhi chưa kịp quay sang nhìn thì kế bên có người đã giữ chặt nắm đấm. Hoàng Siêu mới vài ngày không đến tìm Kim Tuệ Nhi mà cứ tưởng vắng mặt ba năm. Gương mặt vẫn hống hách thiếu đánh, vẫn trẻ lâu, vẫn cười nhiều.

Kim Tuệ Nhi không do dự dừng tay, đứng dậy tiến thẳng ra cửa khoác tay Hoàng Siêu: "Đến đúng lúc lắm, tớ đang đói, đang khát, đang cực kỳ mệt mỏi. Đi ăn"

Hoàng Siêu cảm giác có luồng điện vừa nóng vừa mạnh chạy thẳng vào cơ thể khiến tứ chi cậu đều tê cứng. Lần đầu tiên trong cuộc đời cậu được Kim Tuệ Nhi chủ động khoác tay, chủ động mời đi ăn, cậu tự nghĩ, có phải đây là lúc con gái làm nũng không, nếu như vậy thì cậu đã gặp được ông thần may mắn rồi. Nghĩ thì nghĩ vậy, bất ngờ thì như vậy, nhưng Hoàng Siêu cũng không quên đưa tay còn lại vẫy chào Hứa Thiên. Cậu cười như lần đầu tiên mở mắt ra thấy được mùa xuân.

Hứa Thiên ở lớp lòng ngập tràn ấm ức, cậu đem toàn bộ bút thước ra bẻ gãy, cả một buổi tự làm bực chính mình. Cuối cùng không biết nghĩ gì liền moi móc toàn bộ số sách của Kim Tuệ Nhi ra, đi đến từng bàn mượn bút màu, thực hiện chiến dịch "make up John Green".

Kim Tuệ Nhi quả thật rất đói, cô nhớ không lầm là từ trưa hôm qua đến giờ chưa có thứ gì vào bụng. Từ khi tóm gọn được quyển An Abundance Of Katherines, Kim Tuệ Nhi học bài cũng để nó kế bên, quét nhà cũng tay cầm chổi tay mang sách, kể cả khi ngủ cũng đem quyển sách úp lên bụng.

Tuệ Nhi ngồi một chỗ lắng nghe tiếng trống dồn dập phát ra từ trong bụng. Khi Hoàng Siêu mang đồ ăn tới, Tuệ Nhi đã không nhịn được nữa mà đưa tay tóm gọn phần cơm của mình. Cô đưa đũa vào gắp một miếng cá định đưa lên miệng thì nghe mùi tanh xông thẳng lên mũi, cổ họng trở nên nhơn nhớt buồn nôn. Đói bụng như vậy cộng thêm cả quá trình dài nôn nóng chờ đợi, cuối cùng kết thúc bằng việc miễn cưỡng bỏ đũa xuống. Tuệ Nhi nhìn Hoàng Siêu với ánh mắt thất thần, khuôn mặt thất vọng, sau đó đẩy đĩa cơm về phía cậu.

- Sao cậu không ăn, lúc nãy đói lắm mà, nhanh đi còn vào học nữa.

- Bây giờ tự nhiên không muốn ăn nữa, cậu ăn giúp tớ đi - Tuệ Nhi thỏ thẻ.

- Tớ không đói, hiện tại chỉ có thể uống ít nước, cậu xem, bụng tớ căng tròn rồi - Hoàng Siêu dùng hai tay thay phiên vuốt bụng.

- Cậu là con trai, muốn ăn bao nhiêu chả được, bỏ phần này phí lắm, cậu nhanh ăn.

- Cậu có muốn ăn gì khác không? Tớ đi mua cho cậu - Hoàng Siêu sốt sắn.

- Không, không cần đâu. Bây giờ tớ cần về nhà nghỉ ngơi một chút, chắc là sẽ nghỉ tiết sau đó. Cậu lên lớp sau nhé, tớ đi trước đây.

Kim Tuệ Nhi đứng dậy định đi thì Hoàng Siêu cũng đẩy ghế sang một bên. Trông cô mệt mỏi như vậy chắc là sắp ngã bệnh, cô một mình đi về thì Hoàng Siêu ở đây làm sao đứng ngồi cho yên được. Cho nên cả hai cũng lên lớp Tuệ Nhi mang sách vở ra về.

Hứa Thiên lúc nãy ngồi phá phách đủ thứ, không may làm bút màu dính vào áo đồng phục, cậu nhanh chóng chạy đi chà vết bẩn đó, lúc cậu vừa bước vào nhà vệ sinh cũng là lúc Tuệ Nhi vào lớp lấy đồ. Lúc cậu trở về lớp cũng là lúc hai người bạn kia ra đến cổng trường.Kim Tuệ Nhi nghiêm túc, học giỏi nhưng lại vô cùng lì lợm. Việc cô muốn làm thì không ai ngăn cản được, chưa nói, cho dù biết trước hậu quả như vậy cô cũng sẽ làm. Giống như việc cô bỏ tiết mà không xin phép bất cứ ai, chỉ cần giáo viên mạnh tay một chút, đừng nói là làm lớp trưởng ở lớp đầu khối như thế này, xuống học một lớp cuối khối còn chưa chắc cô vào được.

Tuệ Nhi ung dung khua tay múa chân trở về nhà, cô cố gắng hít thở một chút không khí trong lành. Trời bây giờ còn chưa nắng lắm, Tuệ Nhi đầu không đội mũ, không mặt áo khoác hiên ngang phơi ra giữa trời. Làm sao đây, Kim Tuệ Nhi càng đi nhanh càng thấy mệt, nhưng bước chậm lại là đoạn đường trước mắt lại kéo dài ra. Hoàng Siêu đem balo của Kim Tuệ Nhi quẳng lên vai mình, khoác vai Tuệ Nhi dìu cô đi tiếp.

Hoàng Siêu luôn như vậy, không nắm tay Tuệ Nhi, cũng không cố gắng tỏ ra quan tâm cô, cậu khoác vai vì không muốn Tuệ Nhi phải ngại ngùng, phải suy nghĩ sâu xa lòng tốt của cậu nữa.

Trời không nắng thêm mà từ từ dịu đi rồi tắt hẳn, Kim Tuệ Nhi hưởng được những làn gió ngược hướng với mình, gió nhè nhẹ, cô thấy khá thoải mái.

Đi một đoạn chưa xa từ trường, Tuệ Nhi nhìn thấy người đàn ông trạc tuổi quen thuộc đang hì hụt đẩy củi bằng chiếc xe đạp. Chiếc áo sơ mi vẫn chưa vướng bẩn nhiều, nhưng mồ hôi đã thấm ướt hết lưng áo. Cô kéo Hoàng Siêu chạy nhanh theo chiếc xe đạp ấy, bước song song rồi tiến lên trước mặt. Kim Tuệ Nhi quay lại cố gắng che giấu sự ngỡ ngàng.

"Thầy Trương, thầy hết tiết lâu rồi mà, sao bây giờ còn ở đây?"

Trương Hàn vừa nhìn đã biết ngay đây là học trò của mình, thậm chí trong đầu ông bây giờ còn định vị không gian địa điểm Kim Tuệ Nhi sinh sống, thảo nào lại về cùng đường. Quả thật không uổng công ông bỏ ra một tuần để nghiên cứu lai lịch, tình hình học tập, tính nết học trò mình.

"À, thầy vừa dừng lại phía bên kia lấy ít củi khô" - Trương Hàn dừng lại giây, đưa tay lên nhìn, sau đó thắc mắc - "Chẳng phải bây giờ đang trong tiết học hay sao? Sao em lại về rồi?"

Kim Tuệ Nhi không định giải thích rằng cô đang cực kỳ không khỏe, định im lặng cho qua, thầy muốn nghĩ như thế nào cũng được. Nhưng kế bên có người sợ bị thầy giáo hiểu lầm, liền lên tiếng: "Tuệ Nhi đang không khỏe thầy ạ, em đưa bạn ấy về nghỉ ngơi"

Trương Hàn gật gù biết chuyện: "Hiện tại em thế nào rồi? Có cần đến bệnh viện hay không?"

"Em không sao, lát nữa về chợp mắt tí sẽ khỏe ngay. Sao thầy không hỏi em đã xin phép chưa?" - Tuệ Nhi đi chậm lại nhìn thầy mình.

Trương Hàn mỉm cười nhẹ nhàng, không nói không rằng. Ông thật ra cho rằng mình có thể tuyệt đối tin tưởng cô học trò này. Bề ngoài cọc tính khó gần nhưng tính tình vô cùng ôn hòa và hiểu chuyện. Làm việc luôn luôn tạo cho người khác cảm giác chắn chắn, thấy điều gì ổn thì sẽ làm.

"Thầy à, nhà thầy ở đâu, để em với cậu ấy mang giúp thầy phần củi này nhé" - Kim Tuệ Nhi đưa một tay đỡ lấy đóng củi sau xe thầy Trương.

"Nhà thầy cũng gần đây thôi, không cần đâu, hai em cứ về trước mà nghỉ ngơi, thầy đẩy nó một chút sẽ tới" - một giọt mồ hôi nữa rơi xuống."Vậy để tụi em về cùng thầy, sẵn tiện chung đường mà" - Hoàng Hỗ Trợ.

Căn nhà Kim Tuệ Nhi đang hiện ra trước mặt nhưng sao Trương Hàn còn chưa rẽ sang ngã khác. Càng đi cô càng cảm nhận được có gì đó liên quan với nhau. Lúc sáng Kim Tống Bách còn kể rằng kế bên nhà cô có một giáo viên vừa chuyển đến. Hàng xóm của cô rốt cuộc là thầy Trương hay sao?

"Nhà thầy đây rồi! Các em vào uống nước nghỉ mệt chút nữa về nhé" - Trương Hàn dừng xe, chỉ tay vào căn nhà đang trong giai đoạn sửa sang lại. Hoàng Siêu trố mắt nhìn thầy, nhìn căn nhà rồi liếc nhìn Kim Tuệ Nhi trong khi cô hoàn toàn bình tĩnh.

"Vậy chúng ta là hàng xóm rồi, em không cần khách khí" - Kim Tuệ Nhi vui vẻ, trạng thái có vẻ tốt hơn rồi.

Sau một hồi tra khảo đôi bên, Thầy Trương cùng học trò của mình phá lên cười một trận vui vẻ. Trái đất quả thật rất tròn, thầy trò mới gặp nhau đã có thể trở nên thân quen gần gũi như vậy.

Đáng lẽ Tuệ Nhi định về nhà lười biếng ngủ một trận, sau khi thức dậy sẽ lười biếng đọc mấy chục trang sách tiếp theo, nào ngờ bây giờ phải siêng năng cùng thầy Trương đem đóng củi chất sau nhà, trang hoàng lại nơi này.

Chuyện này không thể đổ lỗi cho ai được, chính Kim Tuệ Nhi có ý giúp đỡ thầy, thầy Trương dù không muốn cũng khó lòng từ chối, ai bảo họ là thầy trò, ai bảo cùng là hàng xóm.

Ở đây hai người vui vẻ làm việc tốt, vui vẻ lao động nói cười. Đằng kia một người tức giận muốn châm ngòi làm nổ tung trường học, suốt mấy tiết học tiếp theo đều mang một bản mặt than, bất cứ ai cũng không dám động vào.

Hứa Thiên sau khi vào lớp không thấy balo sách vở của Kim Tuệ Nhi đâu nữa liền nóng giận đạp bàn đạp ghế. Vừa cho rằng cô trốn tiết đi chơi cùng Hoàng Siêu, vừa lo lắng cô gặp chuyện gì đó.

Trái tim bảo cậu nhanh chóng đi tìm và mang Tiểu đầu nấm ấy trở về, nhưng lí trí giằng co cố định Hứa Thiên ngồi tại chỗ, nha đầu ấy đi cũng không nói một tiếng, bây giờ cậu lấy tư cách gì đi tìm cô.

Lúc này Hứa Thiên mới chính xác là người đứng ngồi không yên, một phút trước cậu còn nắm chặt tay tức giận, định bụng khi gặp mặt sẽ dạy cho Tuệ Nhi một bài học, một phút sau nghĩ lại việc mình vừa mới làm kia, có phải nha đầu ấy giận dỗi nên bỏ về.

Nghĩ miên man từ trời đông đến trời tây, cuối cùng chưa hết tiết cuối Hứa Thiên đã xách cặp ra về, một đường chạy thẳng đến nhà Kim Tuệ Nhi.

Hứa Thiên trên đường đi đem hết tâm ý cầu mong Kim Tuệ Nhi đang bình an ở nhà, cho dù chán học một chút rồi ra về cũng chẳng sao cả. Nếu như vậy cậu sẽ không có lí do để giận dỗi cô nhưng lại có nguyên nhân mắng cho cô một trận.

Trường hợp đáng buồn đáng giận nhất chính là Kim Tuệ Nhi đang ở cùng một người nữa, mà người đó chính là....

"Hoàng Siêu, cậu xem, chân tớ bị khúc củi của cậu làm chảy máu rồi" - Chân Tuệ Nhi chảy không ít máu, nhưng qua lời cô nói cùng với vẻ mặt thản nhiên của cô thì không ai nghĩ cô đang đau.

Hoàng Siêu nhìn xuống chân Tuệ Nhi, giật mình buông đóng củi trên tay xuống. Những khúc củi to lớn rơi xuống trúng chân cậu, nhưng Hoàng Siêu mặc nhiên chạy đến biểu lộ vẻ mặt lo lắng cuống cuồng trước mắt Tiểu nha đầu.

"Tớ xin lỗi...tớ...không cố ý" - Bắt đầu bối rối - "Thầy a, cho em một chút thuốc đỏ và băng gạt được không?"

Trương Hàn nghe đến dụng cụ y tế liền giật mình, ông lo lắng chạy khắp nhà tìm thuốc rồi ra trước sân nhà giúp Tuệ Nhi băng bó.

"Để em" - Hoàng Siêu lấy thuốc trên tay Trương Hàn, bắt Tuệ Nhi ngồi xuống ghế, hai tay cậu điêu luyện rửa vết thương.

Hứa Thiên sức khỏe tràn đầy, huống hồ đang lúc bực tức gấp gáp như vậy, chỉ cần vài vòng xe đạp là đến được đây. Hứa Thiếu Gia đánh một vòng vào hẻm nhỏ, nhìn về phía nhà Kim Tuệ Nhi mà tim đập vang, cậu giật mình nghe thấy âm thanh đổ vỡ của ngày trước, cũng là hình ảnh này, hình ảnh hai con người quen thuộc.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio