Chỉ Vì Gặp Em

chương 47: lão tử không dễ dãi

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Lúc này học sinh Chấn Hoa đang trong giai đoạn bù đầu bù cổ, bình thường vui chơi hội thao, văn nghệ thì ai cũng thấy thời gian trôi qua thật nhanh, vậy mà bây giờ, ngày nào lên lớp cũng loay hoay với đóng đề toán, lý, hóa, sinh,...chờ mãi cũng chưa thấy đến cuối tuần. Hứa Thiên hôm nào về nhà cũng tranh thủ lăn ra ngủ, nửa đêm nghe tiếng báo thức thì lật đật ngồi dậy cắm cúi làm gì đó, đến gần sáng lại lăn ra ngủ. Phần đề thi giao về nhà làm cậu hoàn toàn không nhìn tới, đợi đến lúc lên lớp lại chăm chỉ năn nỉ lớp trưởng chỉ bài. Mặc dù có chút mệt mỏi nhưng Hứa Thiên hoàn toàn thấy hài lòng với cuộc sống hiện tại.

Dạo gần đây hình như Hứa Thiên có thú vui mới, cái mà cậu hay thức dậy lúc nửa đêm để làm chính là đồ chơi, nhìn cậu kỳ công như vậy cũng có thể biết món đồ này đối với Hứa Thiên có bao nhiêu phần quan trọng.

Chiều thứ sáu rãnh rỗi, Hứa Thiên không ngủ mà tranh thủ làm cho xong bảo bối, sau đó tắm rửa rồi lên giường mân mê điện thoại. Cậu không tra danh bạ mà chủ động nhập số điện thoại vào, vừa biết bên kia có người nghe máy thì liền giở trò:

- Ngày mai cuối tuần, có muốn tôi dẫn đi đâu chơi hay không? - Hứa Thiên không để đối phương trả lời liền ra sức biện minh - Cậu đừng nghĩ tôi mời cậu đi chơi, bởi vì dạo này cậu hay giúp tôi làm bài tập nên....

- Chú cũng được đi chơi nữa sao? - Đầu dây bên kia vang lên một giọng cười vang, Kim Tống Bách cười đến chảy nước mắt, ông nghĩ thầm "thằng nhóc này, mời con gái ta đi chơi mà còn ra cái điệu bộ đó"

- Chú...là chú a~, không phải số này là của Tuệ Nhi hay sao? - Hứa Thiên nhìn lại số điện thoại, rõ ràng khi nhập số vào thì hiện lên tên của Tiểu nha đầu kia mà.

- Đúng, đúng, là số con gái ta. Vì ta với con hay liên lạc nhau qua số cũ nên Tuệ Nhi sớm đã bỏ đi rồi. Lần trước không phải chú cũng gọi con bằng số này hay sao?

Hứa Thiên lúc ấy được mời đi ăn giỗ, tâm tình vui sướng, làm gì để ý Tống Bách gọi cậu bằng số Tuệ Nhi, ngẫm nghĩ một hồi, cuối cùng chỉ biết cười trừ trả lời Kim Tống Bách, sau đó đành phải chịu ngượng mà tắt máy. Mặc dù mối quan hệ với Tống Bách rất tốt, nhưng những chuyện thế này thật không dễ nói, Hứa Thiên không biết lần sau sẽ nói chuyện với ông bằng bộ dạng gì nữa.

Tắt điện thoại, Hứa Thiên lập tức truy cập weibo. Cậu vào weibo cá nhân của Tiểu nha đầu, tài khoản này cậu từ lâu đã điều tra ra được, có điều không can đảm ấn nút theo dõi. Mấy ngày đầu Hứa Thiên còn thường xuyên vào weibo Tuệ Nhi để xem tình hình của cô, nhưng lâu dài thấy nha đầu này không tha thiết cập nhật cuộc sống cá nhân lên mạng, cậu cũng ít khám thính tình hình.

Hứa Thiên lướt vài vòng trên mạng, thấy mọi thứ có vẻ im lìm, ảnh avatar gần đây nhất của Tuệ Nhi là hình bông hoa tuyết đơn độc, cập nhật từ tháng năm ngoái. Hứa Thiên không biết nên khóc hay nên cười, nha đầu đó, rốt cục là do lười biếng hay là không có ảnh thay mới. Nghĩ tới nghĩ lui, cậu tìm ra biện pháp cuối cùng, đó là nhắn tin QQ cho Kim Tuệ Nhi.

Kim Tuệ Nhi đang đọc sách thì lim dim ngủ, quyển sách chút nữa đập thẳng vào mặt thì cô nghe tiếng thông báo của máy tính mà giật mình. Tuệ Nhi ngước đầu nhìn chiếc máy tính trên bàn mới nhớ ra lúc nãy dùng xong quên tắt máy. Tuệ Nhi quấn chăn bước xuống ghế ngồi, mở QQ lên, cô thấy tin nhắn từ một tài khoản lạ.brother: tiểu nha đầu, tôi thấy ai đó sau lưng cậu ~

baobei: tôi đang nằm - Kim Tuệ Nhi vừa đọc xong ba chữ tiểu nha đầu lập tức biết đối phương là ai, cô nhếch miệng, định dùng trò con bò này chọc ngoáy bà à, còn non lắm cưng ạ!

brother: cậu đè bẹp nó rồi!

baobei: tôi định đè chết nó, nhưng chưa kịp thì đã thấy nó đứng kế bên cậu rồi. a...sao mặt nó lại tái xanh như vậy, thật lạ nha!

brother: chính vì vừa gặp nha đầu cậu nên nó mới như vậy!

baobei: vậy thì nhắn lại với nó giùm tôi, chọc tới tôi tôi cho chết.

Hứa Thiên đọc xong tin nhắn vừa rồi của Tuệ Nhi tự nhiên phá ra cười thành tiếng, cậu cười đến mức căn nhà muốn rung chuyển. Đại Thành vừa đi qua cầu thang, nghe trong phòng Hứa Thiên vang ra tiếng cười to liền không khỏi lo lắng nên đi đến gõ cửa. Cũng phải, tiểu tử này bao nhiêu năm nay kể cả vui vẻ nửa lời đều không có, bây giờ lại cười to như vậy, thật không thể tin được.

Hứa Thiên đang phấn khởi thì nghe tiếng gõ cửa càng lúc càng dồn dập, cậu lười biếng bước xuống mở khóa cửa.

- Thiên Nhi, con ổn không? - Đại Thành nhìn khó hiểu.

- Con tại sao không ổn?

- Con đang cười cái gì? Có thể vui như vậy hay sao? - Đại Thành nhóm người nhìn khắp phòng.

Hứa Thiên đứng lùi ra sau, thoải mái để Đại Thành dò xét, sau đó chợt nhớ ra, cậu bước lên đứng cùng phía với Đại Thành: "À, cho chú xem cái này, chú đọc đi...chú nói, có phải cậu ấy rất ngốc hay không?"

Đại Thành đọc nhanh qua tin nhắn, sau đó lại ngây ngốc nhìn Hứa thiếu gia nhà mình: "Có gì buồn cười sao? Chú không thấy cậu ấy ngốc, ngược lại thấy con rất ngốc". Nói rồi ông quay lưng lại đi: "Không có gì thì nhớ ngủ sớm"

Hứa Thiên vô cùng uất ức nhìn theo Đại Thành, xem lại tin nhắn trong điện thoại mình, một lát sau lại cười như đứa trẻ.

brother: Ngày mai tôi đến đón cậu đi chơi.

Năm phút, mười phút, nửa giờ đến vài tiếng sau đều không thấy hồi âm, Hứa Thiên bực mình gửi qua cho Tuệ Nhi một rừng icon bất lịch sự.

"Tại sao không trả lời? Cậu sao cứ xem thường tôi như vậy hả?"

"Này, cậu có nói nhanh không, nếu không ngày mai ông đây lại bận"

"Cậu thật kém lịch sự"

"Ngày mai đừng nhắn tin bảo là đi đi, lão tử không dễ dãi như vậy"

"Tóm lại có đi hay không?"

Hứa Thiên đợi tin nhắn hồi âm đến nửa đêm, cuối cùng cũng ngủ quên. Hứa Thiên ngủ say như vậy nhưng điện thoại vẫn nắm chặt trên tay, mỗi lần điện thoại sáng lên cậu đều giật mình dậy, nhưng lại không phải tin nhắn của nha đầu bướng bỉnh đó.

Kim Tuệ Nhi mấy hôm nay mất ngủ để làm bài tập nên cứ im lặng một chút là lại ngủ quên. Trong lúc chờ tin nhắn Hứa Thiên cô ngủ quên trên bàn lúc nào không hay, khi tỉnh dậy thì thấy màn hình máy tính đã tắt, Tuệ Nhi nhấp chuột, trên QQ có rất nhiều tin nhắn đến. Lướt một lúc, Tuệ Nhi toàn thấy icon xấu xí của Hung Thần kia, cô bề ngoài tức giận nhưng trong lòng thầm cười, đưa tay gõ nhanh vài chữ: "Có rãnh bà cũng không đi với ngươi"

Hứa Thiên thức dậy cảm thấy có hơi đau đầu, có lẽ đêm hôm qua cầm điện thoại suốt, lại để gần với đầu. Cậu mở điện thoại lên nhìn, lập tức muốn dạy nha đầu kia một bài học.

Tuệ Nhi ngủ một giấc thật sâu, đến khi Kim Tống Bách vào gọi thì đã giờ sáng. Cô xếp chăn rồi xuống giường, tận hưởng ngày cuối tuần bên gia đình.

Hôm nay bà nội cô có vẻ khỏe khoắn, sáng sớm bà đã choàng khăn đi khắp nhà tập thể dục, chưa kể còn đem túi chườm nóng đi sạc, đợi đến lúc cháu gái thức dậy liền mang đưa nó. Tuệ Nhi vừa lấy điều này làm cảm động, vừa thấy vui vẻ vì bà nội khỏe hơn rồi, thật không uổng công cô và Kim Tống Bách thay phiên nhau xếp hàng lấy thuốc rồi nấu thuốc chăm sóc bà.

"Bà a, hôm nay làm sao lại vui như vậy, đừng nói bà nội muốn hồi xuân đi" - Tuệ Nhi vừa đem bàn tay bà nội xoa xoa vừa chọc ghẹo.

"Bà thấy...bà trong người khỏe..." - Nói xong liền ho khụ khụ.

Kim Tống Bách nhìn Tuệ Nhi mỉm cười, ông lấy tay xoa lưng mẹ: "Mẹ cứ từ từ nói, không gấp, không gấp"

Buổi chiều, điện thoại Tống Bách lại đổ chuông, vẫn là số điện thoại cũ, có điều lần này người gọi đã nhận diện được đối phương: "Chú, có thể cho con gặp Tuệ Nhi một chút được không?"

"Con không nghe, ba tắt máy đi" - Kim Tuệ Nhi chưa để ba mình lên tiếng.

"Nè, con làm vậy coi sao được"

Vừa dứt lời, Kim Tống Bách nghe tiếng trong điện thoại càng lúc càng thực tế: "Không sao đâu chú, con nói chuyện trực tiếp vậy"

Kim Tống Bách và con gái cũng nhau nhìn ra cửa.

"Thật nhanh a, tôi chưa kịp mang chổi ra mà!"

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio