Trong điện Triều Dương, mọi người nhìn vũng máu trên sàn nhà, hoàn toàn im lặng. Không ai nghĩ tới, một công chúa của Đại Chu cứ thế biến mất, ngay cả hài cốt cũng không còn.
Bên kia, Vũ Văn Khâu đã ý thức được đại họa đổ xuống đầu. Cổ nghe lệnh giết chết công chúa Đại Chu, tuy không phải hắn tự tay làm, nhưng đích thật công chúa Bình Dương vì cổ của hắn mà chết. Thấy ngũ hoàng tử như muốn ăn tươi nuốt sống hắn, bị đám người vây xung quanh, Vũ Văn Khâu liền muốn chạy. Nhưng chân chưa bước, trên cổ đã xuất hiện hai thanh kiếm. Lão muốn lấy cổ độc phòng thân trên hoa tai xuống, nhưng vừa giơ tay lên, đã “Rắc” một tiếng, bị bẻ gãy.
Đau thấu tim từ tay truyền đến, nhìn nam tử áo đen chẳng biết lúc nào đã đến trước mặt, lòng Vũ Văn Khâu càng thêm sợ hãi.
“Các ngươi muốn làm gì, ta là sứ giả Vân Cương, các ngươi.........các ngươi không thể đối với ta như vậy!”
Nghe Vũ Văn Khâu nói vậy, Hồng đế ra hiệu cho mấy ảnh vệ che trước người lui ra, sau đó trầm giọng phẫn nộ quát: “Sứ giả Vân Cương mượn cớ đến hợp tác thông thương, nhưng trước thì vu khống thế tử và thế tử phi của Đại Chu ta, sau lại thả cổ độc ý hành thích, khiến công chúa Bình Dương mất mạng, hành vi này khiêu khích nghiêm trọng quốc uy của Đại Chu, truyền ý chỉ của trẫm, xử tử thích khách Vũ Văn Khâu của Vân Cương ngay tại chỗ, treo thi thể ở biên giới Vân Cương. Lễ bộ lập tức thông báo Bái Nguyệt Giáo, nếu chuyện hôm nay là khiêu khích của Vân Cương với Đại Chu ta, Đại Chu không ngại tái chiến.”
Giọng Hồng đế chấn động, ngữ điệu khiến Vũ Văn Khâu vô cùng kinh hãi, sợ đến mức tiểu ra quần, hai mắt vẩn đục nhìn về phía nhị hoàng tử, đang định lớn tiếng cầu cứu, bỗng cảm thấy đau đớn khủng khiếp từ bụng truyền đến, cúi đầu, liền thấy một thanh kiếm dài đang cắm trên bụng mình.
Vũ Văn Khâu nhìn đôi tay cầm kiếm của Tiêu An Kiệt, phun ra mấy ngụm máu tươi.
Đúng rồi, mình và hoàng tử Đại Chu chỉ là quan hệ lợi ích, hiện tại hắn rất sợ Hồng đế nghĩ mình và hắn là đồng bọn, làm sao chịu ra cứu giúp.
Thấy tầm mắt từ từ mơ hồ, Vũ Văn Khâu lắc đầu một cái, chẳng biết tại sao, cảnh tượng bình sứ rơi xuống đất một cách khó hiểu xuất hiện trong đầu. Bỗng ý thức được gì đó, nghiêng đầu nhìn bé trai năm tuổi bên cạnh thế tử phi. Thấy ánh mắt hư vô mang theo vài phần tàn lệ vô cùng quen thuộc kia, Vũ Văn Khâu rốt cuộc hết chống đỡ nổi, nằm phục xuống mặt đất.
Một khắc hấp hối cuối cùng, Vũ Văn Khâu đọc ra cái tên lão ngưỡng mộ nhiều năm - Vọng Nguyệt.
Thi thể Vũ Văn Khâu bị thị vệ trong cung mang đi, y theo lệnh của Hồng đế, lập tức vận chuyển về biên giới Vân Cương.
Nhị hoàng tử giải quyết Vũ Văn Khâu xong, run như cầy sấy té quỵ xuống đất, khóc lóc nói: “Phụ hoàng, chuyện lần này, dù nhi thần không biết chút gì, nhưng xem như gián tiếp hại hoàng muội mất mạng, tội đáng chết vạn lần! Kính xin phụ vương giáng tội.”
Nghe vậy, trên mặt Hồng đế xẹt qua một thoáng lạnh lùng, liếc nhìn nhị hoàng tử quỳ gối trên đất khóc rống, và ngũ hoàng tử đang hung tợn nhìn nhị hoàng tử, xoay đầu lạnh nhạt nói: “Người không biết không có tội. Nhưng, chuyện Bình Dương ngươi là huynh trưởng không thể trốn trách nhiệm. Sau khi trở về, lo mà tự ngẫm lại bản thân!”
“Dạ, tạ phụ hoàng không phán tội”
Lời Hồng đế khiến nhị hoàng tử Tiêu An Kiệt như được đại xá, lòng nghĩ, trước mặt Hồng đế ít nhiều mình vẫn có chút trọng lượng. Bình Dương chết oan uổng, mà người cầm cổ do mình dẫn về, chỉ cần phụ hoàng muốn truy cứu, chắc chắc khó mà thoát tội. Vậy mà phụ hoàng chỉ nhẹ nhàng bảo mình về tự suy ngẫm, không phải là nghiêng về phía mình sao!
Nghĩ đến đây, mặt Tiêu An Kiệt hiện lên vẻ tươi cười. Nhưng thấy hai mắt Tiêu An Đạo đỏ rực như tùy thời xông lên xé xác mình, Tiêu An Kiệt bèn thu liễm lại.
Tuy hoàng đệ cả ngày ham mê tửu sắc, nhưng vẫn là một kẻ khó chọc, sau việc hôm nay hẳn sẽ hận mình thấu xương, mình không thể không nhanh chóng tìm cách, về phần Tiêu Dạ Huyền, cứ tạm thời để một bên, tương lai mình lên ngôi rồi, muốn giết muốn chém không phải dễ như trở bàn tay sao.
Suy nghĩ xong, Tiêu An Kiệt cung đứng dậy ra.
Phán quyết của Hồng đế khiến mỗi thần tử đều có suy nghĩ riêng, theo tình hình trước mắt, sợ là hoàng thượng có phần thiên vị nhị hoàng tử. Tuy những năm nay hoàng thượng đẩy nhị hoàng tử đến phía Tây phòng thủ, nhưng xưa nay không phải có rất nhiều đế vương lúc đầu lao đao lúc sau mới được vinh quang đó sao? Không chừng hoàng thượng cho nhị hoàng tử đến đất Tây là để rèn luyện ý chí cho nhị hoàng tử! Dù sao so với ngũ hoàng tử cả ngày tham hoa luyến sắc, tính ra nhị hoàng tử còn tốt hơn nhiều.
Mọi người có mặt đang bắt đầu suy tính vấn đề chọn phe, bên tai lại truyền đến tiếng của Hồng đế.
“Bình Dương chết, trẫm cảm thấy cực kỳ bi thương, lệnh Lễ Bộ an táng long trọng. Để an ủi, phong ngũ hoàng tử Tiêu An Đạo làm Di Vương, bắt đầu từ hôm nay, cùng nhau quản lý mười vạn đại quân ở Tây Nam với Cẩm Thân vương thế tử Tiêu Dạ Huyền.”
“Tạ phụ hoàng thương xót, nhi thần xin khắc sâu vào lòng!”
Vốn đang khóc thương tâm, nghe vậy, ngũ hoàng tử sửng sốt trong chốc lát, rồi lập tức mừng rỡ không thôi, dập đầu tạ ơn Hồng đế.
Phong vương! Binh quyền Tây Nam cũng giao cho hắn!
Lời Hồng đế khiến ngũ hoàng tử cực kỳ vui mừng, đồng thời cũng là một đòn cảnh cáo với nhị hoàng tử. Khiến Tiêu An Kiệt cảm giác nguy cơ tràn đầy, nhìn vẻ hớn hở của ngũ hoàng tử, mà hai bàn tay nắm chặt đến mức nổi lên gân xanh.
Ánh mắt hai hoàng tử chạm nhau, nhất thời tia lửa bắn ra bốn phía.
Nhìn bộ dáng tranh giành của hai vị hoàng tử, mấy người rục rịch lúc nãy nháy mắt bình tĩnh lại. Lòng chỉ có một ý niệm: lòng vua khó dò, yên lặng theo dõi diễn biến vẫn tốt hơn.
Mà đứng bên cạnh Tiêu Dạ Huyền, lúc này Như Ca đã ngộ ra, một quản lý phía Tây, một quản lý phía Tây Nam. Hồng đế sắp xếp như vậy, thực tế là để hai vị hoàng tử kiềm chế lẫn nhau. Ngẫm lại, đây là chuyện phải làm, vấn đề truyền ngôi cho ai, hiện nay e rằng còn quá sớm, hoặc nói cả hai hoàng tử đều không có trong dự tính của Hồng đế. Giờ Hồng đế vẫn mạnh khỏe, ai biết trong hậu cung có phi tử nào sinh hạ được hoàng tử nữa không. Bất quá ý tưởng sau đã mơ hồ bị Như Ca loại bỏ, chẳng biết sao, thấy ánh mắt Hồng đế nhìn hoàng hậu, lòng Như Ca liền có ý niệm, trong hậu cung sẽ không có bất kỳ phi tử nào mang thai hoàng tử được nữa rồi.
Cung nữ thận trọng nhặt quần áo của công chúa Bình Dương lên, rồi nhanh chóng dọn dẹp, chỉ chốc lát sau, điện Triều Dương đã khôi phục diện mạo vốn có nhưng không khí thì đã khác trước rất nhiều.
Lúc này, Cẩm Thân Vương có vẻ rất lúng túng, lòng thầm oán hận việc vợ chồng Tiêu Dạ Huyền giấu giếm. Nếu biết con dâu chính là đại phu Lăng Vân đứng đầu Dược Tiên Đường, người đã chữa khỏi vô số bệnh nan y, thì sao mình lại bị cổ nhân của Vân Cương lừa gạt chứ!
Còn Cẩm Thân Vương phi Trần thị thấy đám người Liễu thị như gà trống thua trận thì trên mặt khó nén vẻ đắc ý.
Tuy vợ chồng Dạ Huyền gạt chuyện Dược Tiên Đường, khiến Trần thị hết sức không vui, nhưng như vậy càng khiến Dạ Huyền ngồi vững ở vị thế tử hơn, lại nói con trai con dâu không phải con mình sao, tương lai còn ai lay động được địa vị ở vương phủ của mình đâu!
Đứng bên cạnh, thấy vẻ mặt Trần thị, Hạ ma ma tất nhiên biết trong lòng chủ tử đắc ý vì cái gì. Hạ ma ma nhìn thế tử nãy giờ cũng không liếc mắt qua bên này cái nào, không khỏi lắc đầu một cái. Thế tử vô cùng thương yêu thế tử phi, vừa rồi lúc vương phi kêu đánh kêu giết thế tử phi, biểu cảm của thế tử cơ hồ muốn kết băng. Thời khắc mấu chốt, chủ tử là mẫu phi lại không chút quan tâm thanh danh của con trai ngược lại chỉ một mực lo cho tương lai của mình, đứng nói thế tử, ngay cả mình đây là người ngoài nhìn vào cũng cảm thấy lạnh lẽo đến tim. Lần này, chỉ sợ lòng của thế tử đã triệt để hóa đá.
Lúc Hạ ma ma đang lo lắng, thì bên này Tiêu Dạ Huyền đã có hành động.
Tiêu Dạ Huyền vén áo quỳ xuống lần nữa, kiên quyết nói: “Khởi bẩm hoàng thượng, Dạ Huyền vô năng, nhiều năm qua không khiến cho phụ vương hài lòng, thật không xứng làm người thừa kế phủ Cẩm Thân Vương, kính xin hoàng thượng phán xét!”
Lời Tiêu Dạ Huyền khiến Trần thị đang đắc chí nháy mắt biến sắc âm u, bước lên trước rít gào: “Nghịch tử ngươi rốt cuộc muốn làm gì?”
Thấy thế tử bị vương phi Trần thị rít gào vẫn không nói gì, những người có mặt đều hiểu rõ, hẳn thế tử đã quyết tâm không muốn cái vị thế tử này rồi.
Ngẫm nghĩ lời thế tử, rất nhiều người bỗng thấy vô cùng cảm động. Chuyện Cẩm Thân Vương sủng ái Liễu trắc phi, cưng chiều con thứ Tiêu Dạ Cát, trong kinh thành không ai không biết. Tựa như mấy tháng nay, vì để Tiêu Dạ Cát có được một chức quan, Cẩm Thân Vương tốn không ít tâm tư. Cho Lễ Bộ thượng thư bạc, cho Hình Bộ thượng thư nhà, cho Binh Bộ thượng thư cổ kiếm ưa thích......bất quá, vội vậy thôi, chứ có có Hồng đế ở trên, ai dám nhận hối lộ của vị vương gia này. Huống chi, chuyện Liễu gia oanh động cả Đại Chu mới đây không lâu, Tiêu Dạ Cát có dính líu với Liễu gia, coi như không khí không động chạm gì đến đã xem như nể mặt lắm rồi.
Nhớ năm đó, thế tử bị thương trên chiến trường, gần như mất mạng, Cẩm Thân Vương làm gì? Chẳng qua là ngày ngày cầu xin Hồng đế mau lập người khác lên vị thế tử. Khác biệt lớn như vậy, thật làm lòng người băng giá.
Rất nhiều quan viên muốn tiến lên khuyên nhủ, nhưng thấy bộ dáng hai mắt sáng rỡ của Cẩm Thân Vương, rốt cuộc há miệng không nói nên lời.
Thôi, Hồng đế tự có quyết định của ngài, chuyện hoàng gia không tới phiên thần tử như bọn họ có thể can thiệp, bọn họ chỉ cần chờ lúc Hồng đế ra lệnh thì tán thành là được rồi.
Người phía dưới thấy rõ biểu hiện của vợ chồng Cẩm Thân Vương, ngồi trên, hiển nhiên đế hậu càng thấy rõ ràng hơn. Thấy con nuôi từ nhỏ lớn lên bên cạnh mình bị đối xử như vậy, Trần hậu vô cùng đau lòng, một hồi lâu, nhìn sang Hồng đế bên cạnh.
Thấy ánh mắt đau xót của hoàng hậu, Hồng đế nắm chặt tay, ra quyết định.
“Gần đây, Trấn Bắc Vương Trần Viễn Chẩn liên tục tấu lên, nói biên cương Bắc Địa không yên, người Tây Liêu đã có động tĩnh. Tự thấy bản thân già yếu, khó đảm đương việc phòng thủ Bắc Địa, ý muốn thoái ẩn. Cẩm Thân Vương thế tử Tiêu Dạ Huyền, theo trẫm ra trận từ nhỏ, lập nhiều kỳ công, nhân ngày giao thừa, trẫm quyết định, sắc phong Tiêu Dạ Huyền làm Chiến Vương của Đại Chu ta. Nhanh chóng tiến về Bắc Địa, thừa kế binh quyền của Trấn Bắc Vương Trần Viễn Chẩn, trấn thủ Bắc Địa!”
Chẳng những phong vương, còn giao binh quyền Bắc Địa!
Nghe Hồng đế tuyên bố, những người có mặt đều ngây người như phỗng.
“Phụ hoàng!”
“Phụ........”
Quyền lợi to lớn như vậy, phụ hoàng lại giao cho người khác! Sau khi phục hồi lại tinh thần hai vị hoàng tử lập tức muốn tiến lên phản đối, không ngờ chạm phải ánh mắt nhắc nhở khó có thể kháng cự của Hồng đế bèn rùng mình một cái, không dám nói lời kế tiếp ra khỏi miệng. Cả hai đều nghĩ dù sao, phụ hoàng mới là người ra quyết định cuối cùng cho ai kế vị, ngộ nhỡ vì nhỏ mất lớn, để đối phương chiếm lợi, sẽ không tốt tí nào.
“Tạ hoàng thượng! Hoàng thượng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế!”
Về việc phong vương, Tiêu Dạ Huyền đã sớm biết nên chỉ cùng Như Ca thành tâm làm lễ tạ ơn.
Thấy vậy, đám người Liễu trắc phi Tô Như giận đến cơ hồ cắn nát răng. Nhưng nghĩ đến Tiêu Dạ Huyền được phong vương, vị thế tử sẽ bỏ trống, liền hưng phấn không thôi. Liễu trắc phi bèn bưng chén trà lên gạt bã, ra hiệu cho Tiêu Dực Đức.
Nhận được tín hiệụ, Tiêu Dực Đức nhanh chóng tiến lên nói: “Hoàng thượng, nếu trưởng tử Dạ Huyền đã được phong vương, vậy người thừa kế....”
Tiêu Dực Đức chưa nói xong, Hồng đế đã cắt ngang: “Thừa kế đương nhiên phải lập người có tài có đức, con thứ Tiêu Dạ Huân của Cẩm Thân Vương, nay vừa mới tuổi, mà tư chất thông minh, khiến viện trưởng Lễ Học Viện phải thán phục, là rường cột mai sau của Đại Chu ta, theo ý trẫm, lập nó làm thế tử là lựa chọn tốt nhất, không biết chư khanh nghĩ sao?”
“Rầm”, âm thanh chén trà vỡ nát vang lên.
Thấy Liễu trắc phi làm bể chén trà, và vẻ mặt trắng bệch của Tiêu Dạ Cát và Tô Như, trong mắt mọi người xẹt qua một tia nhạo báng.
Tục ngữ nói không sai, rồng sinh rồng phượng sinh phượng, còn con của chuột thì chỉ biết đào lỗ mà thôi. Liễu quốc công tàng trữ ngàn gánh Phúc Thọ Cao, Liễu phi thì ám sát hoàng thượng, con của Liễu trắc phi sao có thể được làm thế tử gì đó. Hơn nữa, nhớ lại những năm nay, Cẩm Thân Vương tốn bao công sức lo lót chức vị cho Tiêu Dạ Cát, có chức nào được lâu dài đâu. Làm gì rồi cũng gây ra sai sót, phế vật như vậy cứ ở trong rạp hát dưỡng già cho xong.
Nghĩ vậy, tất cả thần tử đều đồng loạt quỳ xuống hô: “Hoàng thượng anh minh!”
Thấy mọi người đều tán thành, Tiêu Dực Đức cơ hồ phun máu tươi, đang muốn phản đối lại thấy khế ước đã hơi vàng trong tay hoàng hậu. Nhìn con dấu quen thuộc trên đó, Tiêu Dực Đức liền biến sắc. Rõ ràng là hoàng hậu muốn nhắc nhở mình nếu lập Tiêu Dạ Cát làm thế tử, sẽ bị tịch thu gia sản, biếm làm thứ dân. Đầu Tiêu Dực Đức nổi gân xanh, chỉ đành phất tay áo bỏ đi.
Tiêu Dức Đức rời đi, tất nhiên đám người Liễu trắc phi không thể tiếp tục ở lại điện Triều Dương tràn đầy ánh mắt khinh bỉ này, đành ảo não theo sau. Còn Trần thị dưới sự khuyên nhủ của Hạ ma ma cũng rời đi.
Ngay sau đó, tiệc đêm nhiều kích thích rốt cuộc kết thúc.
Trong lúc mọi người tản đi, Tiêu Dạ Huyền dắt Như Ca đến quỳ gối trước mặt đế hậu.
“Hôm nay từ biệt, sợ rằng lâu lắm mới gặp lại, các con đến Bắc Địa phải tự giữ gìn sức khỏe!”
Như Ca nghe vậy, nhìn đôi mắt vương lệ của hoàng hậu, bỗng thấy mẹ ruột cũng chỉ đến thế là cùng. Cảm động nói: “Tạ hoàng hậu nương nương quan tâm yêu thương, phu thê Như Ca vĩnh viễn ghi tạc trong lòng.”
Là nam nhân vào lúc này Tiêu Dạ Huyền giữ được trầm tĩnh hơn Như Ca chút, chào đế hậu xong liền dẫn Như Ca rời khỏi điện Triều Dương.
Ba ngày sau, dưới sự chứng kiến của đế hậu, bá quan văn võ và vô số dân chúng, Chiến Vương Tiêu Dạ Huyễn dẫn theo vương phi Ngọc Như Ca cộng thêm quân riêng từ Tây Nam chạy về, xuất phát đến Bắc Địa.