Lại nói, Liễu thái hậu bệnh triền miên nhiều năm, thân thể đã sớm rã rời, cả người lúc nào cũng thấy đau đớn như bị dao cắt, buổi tối còn thường mơ thấy oan hồn đòi mạng. Lúc trẻ vì tranh đoạt sủng ái của tiên đế, tranh đoạt ngôi vị hoàng hậu, tranh đoạt quyền thế, Liễu thái hậu đã dùng mọi thủ đoạn giết chết rất nhiều cung nữ, phi tần, thậm chí cả hoàng tử. Mấy năm nay những người này ngày nào cũng tiến vào trong mộng của thái hậu, nhao nhao hô to “Nạp mạng đi!”. Liễu thái hậu cả kinh, nhiều khi thức trắng cả đêm, sức khỏe ngày càng kém, tóc rụng càng ngày càng nhiều. Cung nữ chải đầu cho Liễu thái hậu không biết đã bị chém bao nhiêu người.
Hiện tại miễn cưỡng dựa vào Như Ý Vạn Thọ Cao do Văn lão thái y dâng lên, mới khá hơn một chút, đêm có thể ngủ được. Nhưng hôn sự của Cẩm Thân vương thế tử lại khiến Liễu thái hậu như đứng đống lửa, như ngồi đống than, khó an giấc.
Sáng sớm thu được tin từ tiểu thái giám trông cửa bên Phượng Tê Cung, Liễu thái hậu liền kêu Liễu phi dẫn người tới.
Trong Từ Ninh cung, khói thuốc lượn lờ, Liễu thái hậu nằm ngửa trên ghế nệm, bên cạnh là ngọn đèn lưu ly, cầm tẩu hút thuốc phiện. Một tiểu thái giám mặt mày thanh tú ở bên cẩn thận phục vụ, vung huân hương để át mùi thuốc, thỉnh thoảng liếc mắt quan sát động tĩnh bên ngoài, sợ xảy ra điều gì sai sót. Ở Đại Chu, Như Ý Vạn Thọ Cao là thuốc cấm, một khi bị phát hiện, mạng nhỏ của hắn khó mà bảo toàn.
Liễu thái hậu vừa hút xong một liều Như Ý Vạn Thọ Cao, liền nghe bên ngoài bẩm báo, Liễu phi dẫn Liễu Điềm Nhi trở lại. Liễu thái hậu phất tay ra hiệu cho người thu dọn đồ, miễn cưỡng lên tinh thần, vịn vào tay tiểu thái giám, đến ngoại điện, ngồi nghiêm chỉnh, truyền hai người kia vào.
Vừa vào, đã thấy trong mắt Liễu phi tràn đầy giận dữ, bên cạnh, Liễu Điềm Nhi cũng vẻ mặt không vui.
Thấy vậy, trong mắt Liễu thái hậu xẹt qua tia không vui, phất tay ra hiệu, lão thái giám bên cạnh vội vàng dẫn bọn nô tài trong điện đi hết.
“Không thấy người?”
Nghe Liễu thái hậu hỏi, vẻ giận dữ trên mặt Liễu phi biến mất, trở nên cực kỳ kính cẩn nói: “Lúc con dẫn theo Điềm Nhi tới, Cẩm Thân vương thế tử đã rời đi, hoàng hậu còn ngang ngược châm chọc, bất quá chỉ là một con gà không đẻ được trứng........”
“Im miệng cho ta!” Nghe lời phía sau, Liễu thái hậu lập tức quát ngưng lại. Khiến Liễu phi không dám ngẩng đầu lên, Liễu Điềm Nhi cũng lập tức cúi đầu xuống.
“Hoàng hậu vừa là di nương vừa là nghĩa mẫu của Tiêu Dạ Huyền, đã bao nhiêu lần ta bảo phải lập quan hệ tốt với hoàng hậu, nhưng ngươi cố tình không nghe, nếu không do năm xưa hoàng hậu bị tổn hại thân thể, không thể sinh được nữa, ai gia lại dẫn người tạo áp lực, thì hôm nay hậu cung chính là của một mình hoàng hậu mà thôi. Nếu chọc giận hoàng hậu, truyền đến tai hoàng thượng, ngươi cho rằng ngươi còn được làm Liễu phi? Phải biết rằng, đến nay hoàng thượng vẫn chưa lập thái tử, rốt cuộc là vì sao? Chính là vì ba hoàng tử kia đều không phải do hoàng hậu sinh! Tâm tư hoàng thượng thâm trầm, những năm này, ai gia cũng đoán không ra rốt cuộc hoàng thượng đang nghĩ gì. Nếu ngươi còn nghĩ cho nhi tử của ngươi, thì chớ đi chọc hoàng hậu, rồi cũng sẽ có một ngày hoàng thượng phải lập thái tử, chờ người Liễu gia lên ngôi ngồi, ngươi muốn thế nào, ai gia chẳng quản nữa!”
Thái hậu trách cứ khiến sắc mặt Liễu phi từ trắng chuyển qua xanh mét, một bộ không cam lòng lại chỉ có thể ẩn nhẫn.
Thấy Liễu phi ngậm miệng, Liễu thái hậu dời tầm mắt qua Liễu Điềm Nhi, diện mạo thừa kế ưu điểm của nữ nhi Liễu gia, dịu dàng kiều mỵ như nước, rất xuất sắc, đáng tiếc không dùng được, lâu vậy vẫn chưa câu được người. Nghĩ đến đây, không khỏi lạnh giọng nói: “Ai gia biết, trong nhà ngươi không có chính nữ, nên ngươi được nâng niu chiều chuộng. Cầm kỳ thi họa, quản gia, quản lý tài sản, mọi thứ đều thông. Nhưng ngươi chớ tự nâng mình quá cao. Phụ thân ngươi mặc dù là Liễu quốc công, dù vậy không có thực quyền, cũng coi như không. Những năm này, mấy thúc thúc ngươi trước sau đều bị tra ra tội, giáng chức đến nơi hoang dã, nam nhân Liễu gia đã không còn mấy người giữ chức vị quan trọng nữa rồi. Ngoài mặt hoàng thượng đối ta kính trọng có thừa, nhưng trên thực tế không biết đang tính toán gì. Tương lai ai gia trăm tuổi, Liễu gia chúng ta không biết sẽ suy tàn thế nào. Ngươi đã sinh ở Liễu iga, mà không học được bản lĩnh trói chặt nam nhân của nữ nhi Liễu gia, thì mãi mãi sẽ bị người giẫm dưới chân.”
Liễu Điềm Nhi nghe thái hậu nói, đôi tay nắm chặt trắng bệch. Ở Liễu gia, bất luận chính nữ hay thứ nữ, chỉ cần có tác dụng đều sẽ được gia tộc coi trọng. Giống như vị biểu cô mẫu ở Cẩm Thân vương phủ kia, mặc dù thân phận thấp hèn, vẫn được gia tộc đối đãi như khách quý.
Đối với Liễu Điềm Nhi mà nói, bởi vì phụ thân Liễu quốc công chỉ có nàng ta là nữ nhi, nên kỳ vọng vào nàng ta nhiều hơn những dòng chính nữ khác trong gia tộc. Được đối đãi còn tốt hơn chính nữ, nếu không do mẹ cả vẫn chèn ép không chịu, Liễu Điềm Nhi đã sớm là thân phận chính nữ rồi. Năm xưa nghe nói thái hậu nương nương có ý lôi kéo Cẩm Thân vương thế tử, khi đó các chính nữ trong gia tộc đều nhao nhao muốn thử, may mắn có sự cố ngoài ý muốn, các tỷ tỷ kia chờ không kịp gả đã cho người khác mất. Trong phủ không còn chính nữ nào có bản lãnh nữa, cơ hội mới đến tay nàng ta. Bất quá, trải qua nhiều ngày cố gắng, Liễu Điềm Nhi mới phát hiện, còn lâu mới đơn giản như mình tưởng tượng.
“Thái hậu nương nương, , Điềm Nhi đã.....tận lực”. Phủ thế tử và phủ Cẩm Thân vương chỉ cách nhau một con đường, mấy ngày nay, để có thể ‘vô tình gặp được’, cơ hồ là mỗi ngày ra vào Cẩm Thân vương phủ, rơi khăn tay, trẹo chân, ở trên lầu vương phủ gảy đàn....., chiêu nào cũng dùng. Nhưng bất luận thế nào, ánh mắt nam tử kia chưa bao giờ dừng lại trên người mình. Không, có lẽ là có, là ánh mắt như nhìn những kỹ nữ ở thanh lâu, tràn đầy miệt thị, cơ hồ muốn lấy hết tự ái của mình. Những thứ này còn không nói, nếu mình đến gần trong vòng trượng, ánh mắt kia giống như nhìn người chết, lạnh lẽo, làm người ta không rét mà run. Dù gì mình cũng là tiểu thư phủ Quốc Công, đã đem tự ái hạ thấp đến mức đó còn không được đáp lại, làm sao mà chịu nổi?
Liễu phi thấy cháu gái bị chỉ trích, vội vàng khuyên giải, “Cô cô, lúc này Tiêu Dạ Huyền đang say mê tiểu thư Ngọc gia, những người khác muốn lọt vào mắt hắn quả thật có chút khó khăn. Điềm Nhi là đứa nhỏ thông minh lanh lợi, tất nhiên sẽ nghĩ ra cách.”
“Đừng nói nó, ngươi cho rằng tình cảnh của mình thế nào? Vào cung nhiều năm, một phân tâm tư của hoàng thượng cũng không đặt trên người ngươi, sinh hai đứa nhỏ cũng chẳng được sủng. Còn gì là thể diện của nữ nhi Liễu gia nữa. Muội muội ngươi mặc dù là thứ nữ, nhưng xuất sắc hơn nhiều, hiện giờ, Tiêu Dực Đức nghe nó răm rắp.”
Hồng đến lên ngôi, lần đầu tiên tuyển phi, Liễu phi đã đượcvào cung, nhưng liên tiếp năm cũng không được triệu hạnh lần nào. Nếu không do thái hậu dùng kế, sợ rằng đến giờ vẫn chưa lên được giường của Hồng đế. Dù hôm nay, một năm vẫn không có mấy lần ngủ lại Thu Ngưng Cung của Liễu phi. Tuy nói sinh được một cặp hoàng tử hoàng nữ, nhưng có lẽ từ nhỏ đến lớn Hồng đế chưa từng liếc nhìn lần nào chớ nói chi là sủng ái.
Bị hoàng hậu nói trúng tâm sự, vẻ mặt Liễu phi vặn vẹo, lại chẳng thể phản bác, vì thái hậu nói đều là sự thật.
Thấy hai người bên dưới trầm mặc, Liễu thái hậu không có ý chỉ trích nữa, chỉ nhìn Liễu phi hỏi “Nghe nói thư đồng của An Dương cũng là tiểu thư Ngọc phủ, đúng không?”
“Dạ, đó là đại tiểu thư con của chính thất Ngọc phủ, con thấy nó lanh lợi nên cho hầu hạ An Dương. Sau khi An Dương gả đi Tây Vực, cũng thường xuyên gọi nó vào cung làm bạn, vốn cũng muốn nâng đỡ, chẳng qua phát hiện nó là người không biết thân biết phận, vậy mà nghĩ muốn làm hoàng tử phi của An Bình. Hiện giờ Phủ Viễn đại tướng quân tham ô tiền công nên bị giam vào đại lao, ngay cả lão tể tướng cũng bị dính líu, nữ tử như thế làm sao xứng với An Bình, thế nên dạo này không triệu nó vào cung nữa.”
Liễu thái hậu nghe vậy âm trầm cười: “Không an phận mới tốt, người quá an phận thì có giá trị gì, ai gia có nghe Văn thái y nói rồi, thương thế của nó sắp lành hẳn, ngươi đi trấn an nó đi. Bên Tiêu Dạ Huyền không được, chẳng lẽ không biết nghĩ biện pháp đối phó tiểu nha đầu kia sao? Lúc trước tiên đế yêu tha thiết Lương phi, sau khi Lương phi qua đời, ai gia dùng chút thủ đoạn, chẳng phải tiên đế cũng đã hết yêu sao, các ngươi phải động não nhiều hơn!”
Nói đến đây, Liễu thái hậu nhìn Liễu Điềm Nhi: “Ai gia cũng không muốn nói nhiều, có một số việc chính ngươi phải tự nắm chặt lấy, ngàn vạn lần đừng cố kỵ cái gì, cho dù dùng chút thủ đoạn, miễn đạt được mục đích là được!”
“Dạ”, nghe Liễu thái hậu nói, trên mặt Liễu Điềm Nhi thoáng qua chút xấu hổ. Sau đó hành lễ lui ra.
Đợi Liễu Điềm Nhi đi xa, Liễu thái hậu đến bên cạnh Liễu phi, trong mắt mang theo lạnh lẽo: “Ai gia biết, ngươi có mấy phần thương tiếc Điềm Nhi, dù sao cũng là cháu ruột, bất quá ngươi phải biết, lần này vì Liễu gia không còn chính nữ nữa, cơ hội mới đến tay nó. Năm xưa hoàng thượng có thể thu hồi quân quyền của Cẩm Thân vương, nhưng giờ sẽ không động đến đứa cháu này. Chỉ cần Điềm Nhi có thể nắm được Tiêu Dạ Huyền, sẽ vinh hoa phú quý cả đời. Mà có sự ủng hộ của Tiêu Dạ Huyền, An Bình ngồi lên ngôi thái tử chỉ là chuyện sớm hay muộn, cho nên các ngươi phải tích cực hơn nữa.”
Lời thái hậu khiến Liễu phi dao động, bất quá Tiêu Dạ Huyền đâu có dễ nắm như vậy. Chuyện năm đó, hoàng hậu ghi hận Liễu gia, Tiêu Dạ Huyền từ nhỏ lớn lên bên hoàng hậu, ai biết có tâm tư gì. Nhưng bất luận thế nào, cũng phải để Điềm Nhi thử một lần, nếu không được, sẽ tính cách khác.
Thấy Liễu phi trầm mặc, thái hậu biết lời mình có tác dụng, hài lòng gật đầu, bỗng cảm thấy nặng ngực, ho sù sụ, đầu quặn đau không dứt. Thấy gợn máu trong ly trà, nhanh chóng đóng nắm lại, để ly trà qua một bên, mệt mỏi nói: “Ai gia mệt rồi, ngươi lui đi!”
Liễu phi nghe thái hậu nói thế vội vàng hành lễ lui ra.
Sau khi Liễu phi đi, tiểu thái giám đỡ Liễu thái hậu vào nội điện Từ Ninh Cung, không lâu sau, trong điện lại khói mù lượn lờ.
Bên kia, theo Tiêu Dạ Huyền ra khỏi cung, Như Ca ngồi xe ngựa của phủ thế tử về đến Ngọc phủ. Dưới cái nhìn chăm chú của Tiêu Dạ Huyền, nhớ lại hành động thân mật vừa rồi của hai người bị Đế hậu nhìn thấy hết, Như Ca ngượng ngùng nhìn Tiêu Dạ Huyền một cái rồi đi thẳng vào Ngọc phủ.
Như Ca về không bao lâu, liền nhận được ban thưởng từ trong cung. Song lần này không phải thưởng cho Như Ca mà là cho Liệt thị.
Trong một gian phòng ở Nhàn Nguyệt Các, Liệt thị mặc trang phục Cáo mệnh phu nhân tam phẩm, đeo trang sức đồng bộ, đứng trước gương đồng nhìn hồi lâu vẫn không mắt được.
Được phong Cáo là tâm nguyện của mỗi phu nhân nhà quan ở Đại Chu này. Lúc gả cho Ngọc Chính Hồng, Liệt thị đã vô số lần tưởng tượng mình bỏ bạc giúp phu quân làm quan tốt, trở lại kinh thành, mình có thể được phong Cáo mệnh. Dù ăn khổ nhiều hơn nữa, phí bao nhiêu tâm huyết cũng đáng. Chỉ là không ngờ phu quân đã có chính thê, nỗ lực của mình là một hồi chuyện cười. Những năm này làm phòng ngoài không danh phận, Liệt thị chưa bao giờ nghĩ tới một ngày mình được thành Cáo mệnh phu nhân.
Vậy mà hôm nay, đã được, bất quá không phải nhờ công của phu quân mà là của nữ nhi, quả nhiên việc đời khó đoán, thay đổi khôn lường.
“Xem ra quả thật hoàng thượng thương yêu thế tử như nhi tử, vì tăng thể diện cho thế tử mà phong ta làm Cáo Mệnh Phu Nhân.” Liệt thị tuy suốt ngày ở nhà nhưng không phải hoàn toàn ngờ nghệch, tất nhiên biết mình được phong Cáo Mệnh, hơn phân nửa là nhờ con rể.
Như Ca nghe vậy cười cười, “Thể diện của chàng đã đủ rồi, cần gì nhờ chuyện này nữa”, mặc dù ngoài miệng nói vậy, nhưng trong lòng lại biết rõ ràng là có liên quan. Bất quá......nhớ tới chuyện trong cung, thầm nghĩ: da mặt người kia đã đủ dầy, không cần phải tăng thêm thể diện nữa.”
Tựa hồ nghe được tiếng lòng Như Ca, Tuyết Lang “Ngaoooo...oo” một tiếng giống như phụ họa, khiến Như Ca vui vẻ, ôm Tuyết Lang vuốt ve giày xéo một phen.
Đông viện, Ninh Phúc Đường. Ngọc Chính Hồng và lão phu nhân cầm ngọc điệp sắc phong của Liệt thị nhìn hồi lâu, mới xác nhận, Liệt thị thật sự được phong Cáo Mệnh Phu Nhân tam phẩm.
“Tục ngữ nói không sai, mẹ vinh nhờ con, con xem, Liệt thị mới hồi kinh không bao lâu, đã được phong Cáo Mệnh. Như ta phải chịu khổ mấy chục năm, đến lúc đại ca con làm tới Thượng thư Bộ Hộ mới được phong Cáo Mệnh”, nhận được thánh chỉ của hoàng thượng, lão phu nhân liền gọi Ngọc Chính Hồng đến Ninh Phúc Đường.
“Mẫu thân nói phải.” Ngọc Chính Hồng gật đầu liên tục, nhưng không phải cảm khái giống lão phu nhân mà trong lòng đang suy nghĩ chuyện khác. Thánh thượng phong Cáo cho Liệt thị có phải là đang chỉ điểm mình làm gì đó?
Sau một hồi suy nghĩ, Ngọc Chính Hồng nói: “Mẫu thân, nay tứ nha đầu đã không còn như xưa, hoàng thượng hạ chỉ ban hôn, rồi phong Cáo cho Liệt thị. Nhi tử nghĩ, giờ cữu huynh và nhạc phụ đại nhân bên Lý gia bị đày đi biên cương, không còn nhờ gì được. Mà Cẩm Thân vương thế tử cũng đã tiếp nhận vạn đại quân phía tây Đại Chu, ngày càng quyền cao chức trọng, không bằng bình thê cho Vân Uyển, hai tỷ muội Như Ca cũng trở thành trưởng tử, chính nữ, coi như cho Cẩm Thân vương thế tử mặt mũi, tương lai dễ nói chuyện trước mặt hoàng thượng hơn.”
Trịnh thị nghe xong gật đầu, “Ngươi tính toán vậy là phải, tứ nha đầu này không lớn lên trong Ngọc phủ, nhưng sau khi trở lại đối với ta cũng coi như kính cẩn nghe lời có thừa. Giờ sắp thành thế tử phi, nếu còn thân phận thứ nữ, không thỏa đáng lắm. Tương lai Cẩm Thân vương trách tội xuống, chúng ta cũng không gánh nổi. Về phần Lý thị, làm nhiều chuyện sai như vậy, chúng ta không đuổi ra khỏi Ngọc gia đã là ân huệ to lớn, cứ để nó tiếp tục trong từ đường tự suy ngẫm đi!”
Trịnh thì nhìn thoáng qua Giang di nương bên cạnh, nói tiếp: “Tú Lệ đã hầu hạ con nhiều năm, vì con sinh nhi tử, lúc trước vẫn bị Lý thị chèn ép chịu đủ khổ sở, nay bình thê cho Liệt thị, vậy cho nó vị trắc phu nhân đi.”
“Dạ”, chuyện này lão phu nhân đã đề cậpnhiều lần, Ngọc Chính Hồng cũng sớm có ý định, những năm này, nếu nói làm Ngọc Chính Hồng hài lòng nhất, Giang thị là người đứng đầu.
Đang đấm chân cho Trịnh thị, Giang di nương nghe vậy, vội vàng nói, “Tạ lão phu nhân và lão gia thương xót”.
“Đã là trắc phu nhân, lão gia cũng phải cho ngươi chút thể diện, đi phòng thu chi lĩnh lượng, ban thưởng cho nha hoàn và ma ma trong viện đi!”
“Tạ lão phu nhân”.
Nhìn vẻ mặt hai người trước mắt cứ như cho mình ân huệ cực lớn, Giang thị đã sớm xì mũi coi thường. Làm chính thê thì thế nào, bình thê thì sao, chỉ cần không có núi dựa, không phải vẫn phải ở trong từ đường cô đơn tới già? Rốt cuộc có bạc thực tế hơn nhiều. Tương lai nhi tử mình muốn mua một chức quan, dù có quen biết, bạc cũng không thể thiếu. Bất quá chỉ lượng, quá keo kiệt.
Thật vất vả mới đợi được ngày Lý thị thất thế, vị trí nữ chủ nhân Ngọc phủ vẫn không phải là của mình, khiến Giang di nương vừa buồn vừa hận. May mắn Liệt thị không ham nắm quyền trong phủ, Giang di nương trở thành trắc phu nhân, được nắm quyền quản gia cũng tạm hài lòng. Hiện tại Giang thị chỉ hận sao mình không sinh được một nữ nhi làm thế tử phi. Nhớ tới mấy rương sính lễ ngày đó trong Nhàn Nguyệt Các, Giang thị lại nhộn nhạo, vốn cũng muốn xúi giục Ngọc Như Long và lão phu nhân lấy những thứ kia, nhưng kết cục của Hoa thị trước mắt, Giang thị dù có tâm cũng không có can đảm, chỉ có thể thầm đỏ mắt.
Ngày hôm sau, Ngọc Chính Hồng dâng tấu muốn bình thê cho Liệt thị, rất nhanh được Hồng đế phê chuẩn. Liệt Vân Uyển trở thành chính thê của Ngọc Chính Hồng, chọn ngày lành tháng tốt cho Ngọc Như và Ngọc Vân Kiệt thêm vào hàng ngũ con vợ cả trong gia phả của Ngọc gia.