Nghe Tưởng thị nói xong, nhìn phụ nhân cản đường mình mặc áo gấm xanh ngọc thêu mẫu đơn lớn hết hồng lại trắng, còn khoác một áo ngoài lông cáo, đôi mắt nam tử càng thêm lạnh lùng.
Thấy nam tử trầm mặc không nói, tự cho là Phong Vô Trần đã dao động, mặt Âu Dương Lâm tràn đầy vui vẻ, e e lệ lệ tiến lên nói: “Phong công tử, ta biết chàng thích vẽ tranh, Lâm nhi cũng hiểu biết rất nhiều về thi họa, ta và chàng cùng sở thích, sau này chắc chắn sẽ rất hòa hợp.”
Thấy Âu Dương Thiệu tức giận phất tay áo bỏ đi, Như Ca và Liệt thị cũng định rời khỏi, đột nhiên nghe câu đó của Âu Dương Lâm cơ hồ muốn cười to lên.
Hiểu biết rất nhiều về thư họa?
Chẳng lẽ nghiên cứu trong mộng mà thành. Theo Như Ca biết, Âu Dương Lâm đích xác có chút tài năng, bất quá là trên phương diện cưỡi ngựa bắn cung như nam nhi. Về phần thư họa chỉ quơ tay múa chân cho có. Thường ngày lúc những tiểu thư khuê các tụ hội thể hiện tài năng, Âu Dương Lâm đều bắt người khác viết thay. Còn chuyện Âu Dương Lâm lấy danh nghĩa tài vẽ tranh siêu quần mà vào được Lễ Học Viện chỉ có thể nói là kết quả Tưởng thị hao tâm khổ trí sắp xếp. Dù sao không phải học sinh nào cũng trung thực qua được cuộc thi, loại đi ‘cửa sau’ thì thời nào mà chẳng có.
Nhớ kiếp trước, thời điểm mình gả vào Hầu phủ không lâu, người viết thay Âu Dương Lâm bị thương ở tay không thể nào cầm bút được nữa, nên vào các lần tụ hội của tiểu thư khuê các kinh thành Âu Dương Lâm đều viện cớ bệnh không tham gia. Sau Tưởng thị lấy danh nghĩa Hầu phủ tiến hành một cuộc thi tài, người thắng được thưởng ngàn lượng vàng, mục đích là tìm một người tài nghệ xuất chúng khác làm ‘người phía sau màn’ cho Âu Dương Lâm.
Đáng tiếc người thắng cuộc là một tiểu thư nhà buôn cơm áo không lo. Sao chịu làm chuyện như vậy. Để bắt nữ tử có tài năng về vẽ tranh và thơ ca hơn nữa tướng mạo tương tự Âu Dương Lâm kia làm người phía sau màn, Tưởng thị âm thầm phái người phá hoại sản nghiệp nhà nữ tử kia, hại người ta cửa nát nhà tan, sau đó lúc nữ tử kia sắp bị chủ nợ bán vào thanh lâu thì xuất hiện kịp lúc, trở thành ân nhân cứu mạng. Khiến nữ tử kia cảm động đến rơi nước mắt, cam tâm tình nguyện làm người sau màn cho Âu Dương Lâm.
Không may, giấy chẳng gói được lửa, vào năm thứ hai mình gả vào Hầu phủ, trong lúc mình và nàng kia, giờ đã là đại nha hoàn, chuẩn bị quà cho Tưởng thị nhân sinh nhật thứ , tình cờ đụng phải kẻ thù đã hại nhà nàng ta trong một hiệu thuốc, lúc ấy kẻ đó mắc bệnh nan y, tự biết không sống được bao lâu nữa, bèn kể hết bí mật cho nàng kia nghe.
Tưởng thị một lòng muốn gả Âu Dương Lâm vào hoàng thất, trong lần đầu tiên vào cung dự tiệc, Tưởng thị liền an bài đại nha hoàn kia đi theo Âu Dương Lâm biểu diễn tài năng. Biết được chân tướng, nữ tử kia sao còn có thể cam tâm làm việc cho kẻ thù, ngay trong bữa tiệc, vạch trần dối trá của Âu Dương Lâm, tố cáo chuyện năm xưa với Hồng đế, sau đó tông cột tự sát. Vì thế Tưởng thị bị nhốt vào đại lao Hình Bộ. Mà mình và đại nha hoàn kia ngày thường hợp ý, bị Lục Yêu cố tình xuyên tạc, Âu Dương Lâm liền đổ chuyện này lên đầu mình.....
Nói cho cùng nếu không do hôm nay Âu Dương Lâm thành bộ dáng như vậy, chắc chắn Tưởng thị sẽ không cam tâm gả con gái cho nam tử áo trắng này.
Đang lúc Như Ca nhớ lại chuyện cũ, Liệt thị rất tò mò nam tử kia sẽ trả lời thế nào.
Hầu phủ do ai kế thừa, Liệt thị chẳng quan tâm, bất quá mỗi lần nhìn thấy đại công tử Âu Dương Thiệu của Hầu phủ là Liệt thị lại ghê tởm từng trận, nhìn bộ mặt tức giận rời đi của hắn, Liệt thị liền sảng khoái. Lúc trước Âu Dương Hùng và Âu Dương Thiệu lợi dụng quyền thế ép buộc nữ nhi mình làm thiếp, hôm nay thấy hắn không được như ý, Liệt thị rất vui vẻ. Lòng đầy ý xấu, bị mẹ cả tính kế quả đáng đời.
Tưởng thị chờ hồi lâu, thấy nam tử trước mặt vẫn một bộ nghiêm túc, không thấy có quá nhiều vui mừng, ít nhiều nằm ngoài dự đoán của Tưởng thị. Đồng thời chẳng có kiên nhẫn chờ. Hôm nay Pháp Nguyên Tự có rất nhiều người, nếu thấy mình mang theo con gái cầu hôn nam tử, không cho tốt cho thanh danh con gái mình.
Vốn con gái phải lòng một gã họa sĩ lai lịch không rõ, Tưởng thị hết sức không muốn, nhưng hiện tại tướng mạo con gái như vậy, khẳng định không thể gả vào hoàng thất, tình trạng tinh thần lại lúc ổn lúc không, năm trước còn ở địa phương thế kia, đã sớm không còn là......cho nên Tưởng thị không thể không thỏa hiệp, thuận theo ý con gái. Cha mẹ yêu con phải vì con mà tính toán cẩn thận, vào được hoàng thất, phú quý cả đời hiển nhiên tốt nhất. Bất quá nếu không được, Tưởng thị tình nguyện để con gái bên cạnh để mình chăm sóc thật tốt, không bị người chèn ép.
Trước khi tới, Tưởng thị đã tính toán tốt lắm, nam tử này chẳng qua chỉ là một họa sĩ, chắc chẳng có bao nhiêu tài sản, nếu chuyện thành mình chuẩn bị của hồi môn nhiều chút là được.
Nghĩ tới đây, Tưởng thị liền thầm nói nuôi Âu Dương Thiệu cũng có chút ích lợi, ngoại trừ vạn lượng thu từ Lý gia, còn chỉ trong vòng một năm đã vơ được không ít tài vật ở Hầu phủ. Những ngân lượng này đủ tổ chức một hôn lễ hoành tráng cho con gái rồi.
“Sao, nghĩ xong chưa?”
Nghe thấy tiếng người truyền đến tsừ cách đó không xa, Tưởng thị không khỏi căng thẳng, mình đưa ra điều kiện ưu đãi như vậy, chẳng lẽ nam tử này còn để ý khí phách văn nhân gì đó, động lòng thì đồng ý một tiếng cho xong, mắc gì do dự mãi.
“Vô Trần dù chỉ là kẻ áo vải, nhưng quyết không nến nông nỗi phải bán mình, muốn mua nữ tế, Hầu phu nhân tìm người khác đi!” Nhìn lướt qua vẻ mặt kinh ngạc của Tưởng thị và Âu Dương Lâm, nam tử kìm nén tức giận nói, “Không còn chuyện gì quan trọng nữa, Vô Trần cáo từ!”
“Phong công tử!”
Âu Dương Lâm còn muốn thổ lộ với nam tử mình vừa thấy hắn đã yêu, và tình cảm sâu sắc của mình, lại phát hiện Phong Vô Trần chẳng thèm quay đầu bước nhanh như gió, tựa như mình là lũ lụt thú dữ, tránh không kịp. Thấy vậy, Âu Dương Lâm nhào vào lòng Tưởng thị khóc tu tu, đau lòng giống như đứa bé không chiếm được món đồ chơi yêu thích.
Thấy Âu Dương Lâm đau lòng khóc không dứt, Tưởng thị cũng đau đớn không kém, lợi ích như vậy nam tử kia đều không động lòng, mình còn có thể làm gì. Đây cũng không phải cưới vợ, nếu nữ tử không đồng ý liền bắt trói về, đội lên khăn voan làm lễ là xong. Chẳng lẽ mình phải bắt trói hắn tới đám cưới?
Khóc chốc lát, Âu Dương Lâm ngẩng đầu lên, cơ trên mặt rúm ró, gằn từng chữ, “Mẫu thân, con biến thành bộ dáng như hôm nay là do hắn, hắn không có lý do không thích con.....con phải gả cho hắn, nếu không, con lập tức nhảy xuống vách núi!”
“Việc này......” thấy kiên định trong mắt nữ nhi, cuối cùng Tưởng thị thở dài một hơi.
“Thôi, để con hài lòng, mẫu thân dù trói cũng phải cột nam tử này vào bên cạnh con. Chuốc thuốc mê hắn, là có thể thành hôn, chờ có đứa bé rồi, hơn phân nửa nam nhân sẽ an phận.”
“Mẫu thân, mẫu thân tốt với Lâm nhi nhất!”
Ôm cổ Tưởng thị, Âu Dương Lâm nở nụ cười tươi, bất quá vì cơ mặt rúm ró quá mà nụ cười vốn nên ngọt ngào động lòng người, giờ phút này biến thành hết sức đáng sợ.
Thấy Âu Dương Lâm tươi cười, trên mặt Tưởng thị cũng có nụ cười nhàn nhạt.
“Chỉ cần con vui vẻ, mau khỏe lại, dù có muốn sao trên trời, mẫu thân cũng sẽ nghĩ biến pháp lấy xuống cho con.”
Bên này, mẹ con Như Ca thận trọng rời khỏi núi giả, đi đến phía ngoài điện Đại Hùng.
“Kim Lăng Hầu phu nhân rất thương yêu Âu Dương tiểu thư, bất quá tính toán như vậy thật không nên”, Liệt thị nhớ lại lời Tưởng thị, cảm thán, “Hơn nữa Âu Dương đại tiểu thư này, năm ngoái nương có thấy mấy lần ở Cẩm Tú Phường. Không ngờ hôm nay biến thành bộ dáng như vậy, dù thích thế nào, hôn nhân cưỡng cầu làm sao có hạnh phúc!”
Nghe ngữ điệu mẫu thân, Như Ca cười lạnh: “Tưởng thị hết sức thương yêu Âu Dương Lâm, tính toán như vậy chẳng có gì lạ. Về phần Âu Dương Lâm đối với Phong Vô Trần kia chỉ là chấp niệm khó diệt mà thôi.”
Nói đến đây, nhớ tới có một số việc Liệt thị hoàn toàn không biết nên mới có chút đồng tình với Âu Dương Lâm thế này. Người của Kim Lăng Hầu phủ, ngàn vạn không đáng được đồng tình!
“Có chuyện nữ nhi vẫn chưa kể cho mẫu thân, lúc tước ở Pháp Nguyên Tự, để báo thù cho Lý Ngọc Đình bị thiến, đại tỷ bỏ thuốc mê trong phòng nữ nhi, tính bắt nữ nhi đưa đến nơi dơ bẩn. Ai biết, để được ở gần vị Phong công tử kia một chút, Âu Dương Lâm liền chiếm phòng của nữ nhi. Nữ nhi ở điện Đại Hùng chép kinh nguyên đêm, Âu Dương Lâm lại bị vạ thay. Mấy tháng trước, Hầu phủ phái người đến Dược Tiên Đường mời đại phu, nữ nhi không muốn đặt chân đến Hầu phủ bèn bảo Thanh Loan cải trang đi thay. Kết quả phát hiện, trên người Âu Dương Lâm có dấu vết bị làm nhục, thời gian chừng hơn nửa năm. Qua kiểm tra kỹ, Âu Dương Lâm vì vậy mà bị điên.
Lần sau vào Hầu phủ chữa bệnh, Thanh Loan vô tình thấy được một mật thất không xa phòng Âu Dương Lâm, bên trong cư nhiên treo mấy đầu người, bên dưới mỗi đầu người đều đặt bếp lò nướng. Một đầu người trong đó theo cấu tạo xương vô cùng giống Lý tướng quân bị chết do gặp giặc cướp trên đường đi đày đến biên cương......”
“Trời! Có chuyện này sao, người Hầu phủ to gan quá rồi, tuy Lý gia là tội nhân nhưng giết như vậy là phạm vào luật của Đại Chu mà!”
“Mẫu thân, đây chỉ là suy luận của nữ nhi, đầu người giờ đã nướng chín ai chứng minh được đó là Lý tướng quân, dù bị phát hiện, Kim Lăng Hầu có thể nói là bọn giặc cướp tội ác khó tha mà thôi!”
“Không, suy luận của con hẳn là đúng, giờ ngẫm lại, lúc trước Kim Lăng Hầu muốn đem con về Hầu phủ làm thiếp của Âu Dương Thiệu chắc chắn không có ý tốt gì, may nhờ Dạ Huyền tới kịp, mang thánh chỉ tới cứu con.” Nghĩ lại chuyện lúc trước, lòng Liệt thị vẫn còn sợ hãi. Ác cảm với Kim Lăng Hầu tăng lên không ít.
“Khó trách vừa rồi Âu Dương Lâm nói nàng ta vì Phong công tử mới biến thành như vậy. Theo lời Hầu phu nhân sợ rằng họa sĩ kia sẽ gặp phiền toái, một lát về hội trường, tìm cơ hội nói hắn cẩn thận một chút mới được.”
“Nữ nhi hiểu ạ.”
Biết Liệt thị đã có lòng cảnh giác với người Hầu Phủ, Như Ca mới yên lòng.
Hai người vừa đi vừa nói chẳng mấy chốc đã đến ngoài điện Đại Hùng, đang định tìm người, liền thấy phía trước có một đám đông xúm lại, chỉ chỉ chõ chõ như đang bàn tán cái gì. Đến gần, qua khe hở liền thấy giữa đám người là Tiêu Dạ Huân, và bên cạnh là Thanh Nhi đang đánh nhau với một phụ nhân.
“Các người nhìn xem! Đứa nhỏ này có đôi mắt màu tím! Vừa rồi ta còn tưởng mình hoa mắt, hóa ra đúng là yêu nghiệt thật!”
“Chớ nói bậy, chỗ cửa Phật thanh tịnh yêu nghiệt gì đây!”
“Ta biết rõ nó là ai, nghe nói Cẩm Thân vương phủ có một vị tiểu thiếu gia mắt tím, hẳn là nó rồi. Nghe nói lúc nó vừa ra đời, thế tử liền trúng cổ độc của Vân Cương, không lâu sau đó lại khắc chết mẫu thân nó. Không phải yêu nghiệt là gì!”
........
Như Ca nghe nghị luận của mọi người, thấy tiểu Huân bị đám người chỉ chỉ chõ chõ tươi cười khi thấy mình tới, lòng Như Ca như bị dao đâm. Tiểu Huân đáng yêu không nên bị đối đãi thế này!
“Tiểu thư!” Thanh Nhi thấy Như Ca và Liệt thị tới đẩy ngã phụ nhân kia, tới bên Như Ca.
“Đã xảy ra chuyện gì?”
“Đều tại Doãn thị cả! Nói với mọi người Huân thiếu gia là yêu nghiệt, còn nói tiểu thư......”
“Doãn thị?” nghe Thanh Nhi nói, Như Ca bèn nhìn người đang ngồi dưới đất.
Quả đúng là Doãn thị, nhìn kỹ phụ nhân mặc đồ vải thô trước mắt hồi lâu Như Ca mới nhận ra.
Doãn thị thấy Như Ca lập tức hét to “Chính là nữ nhân này, yêu nghiệt kia là do nữ nhân này mang tới. Yêu nghiệt bảo nữ nhân này dẫn nó ra ngoài hút tinh khí người, sau đó yêu nghiệt sẽ giúp nàng ta thi triển yêu pháp mê hoặc thế tử Đại Chu chúng ta, những thứ này nên bị đưa lên đài lửa thiêu chết, để chuộc tội!”
Hút tinh khí người.......thi triển yêu pháp.....Doãn thị thật thích hợp đi kể chuyện cổ tích, đổi trắng thay đen, nói hưu nói vượn, sao cũng được, bất quá hôm nay......dùng những từ ngữ thế này tổn thương người mình quan tâm, liền không được.
“Doãn thị, bà nói ai là yêu nghiệt?”
Nghe Như Ca lạnh lùng hỏi, Doãn thị chống thân đứng lên, chỉ vào Tiêu Dạ Huân lớn tiếng nói: “Nó! Con ngươi của ma quỷ!”
“Vậy sao, vậy có ai ở đây nói cho ta biết thế nào là yêu nghiệt không?”
Câu hỏi của Như Ca làm mọi người đều sững sờ, không ai có thể trả lời.
Thấy vậy, Như Ca đi tới trước mặt mấy nam tử bộ dáng thư sinh vừa rồi bàn luận tiểu Huân hăng say nhất, nghiêm túc nói: “Các ngươi không biết thế nào là yêu nghiệt, lại có thể chỉ vào người khác gọi yêu nghiệt, các ngươi có biết, lời nói hôm nay của các ngươi sẽ mang đến thương tổn thế nào cho người khác không? Trước mắt các ngươi chính là một đứa bé tuổi, chỉ vì một đôi mắt khác người mà bị kêu là yêu nghiệt. Có công bằng không? Mấy tháng nay, đứa bé này vẫn ở trong phủ thế tử, nếu nó là yêu nghiệt, sao đến nay phu thê chúng ta vẫn bình an vô sự?”
Nói đến đây, Như Ca dừng lại chốc lát nhìn những người chung quanh, thấy xung quanh ngày càng im lặng, Như Ca nói tiếp: “Ta tin tưởng mọi người chỉ là nghe theo lời đồn mà thôi. Nhưng quân tử phải thẳng thắn vô tư. Đối với việc hay vật mà mình không biết liền cho là yêu nghiệt! Đó không phải việc quân tử làm. Qua loa đại khái, bảo sao hay vậy, thật mất khí tiết quân tử, làm trụ cột Đại Chu mà lại như vậy thật khiến người ta thất vọng.”
Doãn thị thấy hình như mọi người bị Như Ca đả động, bèn nói: “Mọi người đừng nghe nàng ta nói bậy, nàng ta đang........”
Doãn thị chưa nói xong, Như Ca đã cắt ngang.
“Doãn thị! Bà mang theo nữ nhi đến Ngọc phủ hạ xuân dược phu quân ta, kết quả sự tình bại lộ, đập đầu vào cột tự vận. Hành động hôm nay của bà là trả thù sao? Bà có biết phỉ báng thế tử và con cháu hoàng thất bị tội gì không?”
“Hóa ra là vậy, tất cả đều do ác phụ này nói bậy.”
“Mang theo nữ nhi bỏ thuốc thế tử, giờ còn dám đứng đây, nên đưa bà ta đến nha môn đi”
“Đúng, nói bậy mê hoặc người khác, bắt lại, đưa đến nha môn đi!”
.........
Không ngờ Như Ca bất chợt lộ chuyện trước mặt mọi người, thấy ánh mắt khinh thường và những tiếng thóa mạ của mọi người, phụ nhân chỉ vào Như Ca nửa ngày nói không ra lời. Sợ những người có mặt đưa mình đến cửa quan thật, bèn lao ra khỏi đám người, ảo não chui vào một cửa nhỏ của Pháp Nguyên Tự, nháy mắt không thấy tăm hơi.
Doãn thị biến mất, Như Ca kéo tay Tiêu Dạ Huân cười nhạt nói với mọi người: “Bất luận đứa bé này có diện mạo thế nào, xin mọi người nhớ kỹ, nó vẫn chỉ là một đứa bé. Phật tổ từng nói, nhân chi sơ tính bản thiện, ý nghĩa bản chất con người là thiện lương, về sau đứa bé tốt hay xấu, là tiên hay quái vật, phụ thuộc vào đối đãi của mọi người với nó.”
Nói xong, Như Ca nhìn về phía Liệt thị đang trầm tư nói: “Mẫu thân, chúng ta trở lại hội trường đi!”
“Ừ!” Liệt thị gật đầu.
Nhìn theo bóng lưng nữ tử áo trắng dắt đứa bé đi, một tiếng cảm thán vang lên: “Không hổ là sứ giả của Phật Tổ, Cẩm Thân vương thế tử hiểu thấu đáo hơn chúng ta nhiều!”