Chỉ Yêu Không Cưới

chương 45: ngoại truyện: mười năm... 3

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Mỗi ngày lễ đều là thiên đường của dân công sở. Hôm nay, là ngày mồng một Tết. Tối qua cả đêm bị tiếng pháo ngoài kia tra tấn, hiện giờ cô đang ngủ bù vào buổi trưa. Vì còn bận tâm đến anh và Duyệt Duyệt, cô mới ngủ được một tiếng đã liền tỉnh dậy.

Không biết anh đã dỗ được con gái ngủ chưa? Sợ sẽ làm hai bố con thức giấc, nhón chân nhẹ nhàng, cô đẩy cửa phòng bước ra.

Không ngờ, phòng khách rất náo nhiệt, không ngớt truyền đến tiếng cười vui thích của Duyệt Duyệt. Thì ra là Mi Ca đến, cậu ta là con một của Vương Xuân Đạo, Vương Mi Ca, sáu tuổi, người cũng như tên, khuôn mặt vô cùng cuốn hút, tuổi còn nhỏ mà đã là cao thủ tán gái, có thể dễ dàng đốn ngã cả lô các cô bé. Mi Ca là một đứa trẻ không có mẹ, mới cưới đến ngày thứ ba, chú rể đã không chịu được cô đơn mà làm cô dâu tức giận bỏ đi. Cuộc hôn nhân đó, chú rể thực ra là không bằng lòng tự nguyện, đương nhiên là sẽ không níu kéo. Thứ duy nhất mà các bô lão nhà họ Vương có thể cứu vãn chính là ném tiền ra để giữ lại đứa cháu đích tôn này.

May thay, đứa bé sinh ra trong gia đình đơn thân này lại rất cởi mở, chà, nói thực, cô có chút lo lắng cho cô con gái của mình.

Cô bước vào phòng khách, nghe thấy Vương Xuân Đạo đang hạ thấp giọng nói chuyện với anh:

- Gần đây thế nào? Giải quyết được cô ấy chưa?

Chuyện riêng giữa đàn ông?

Anh trầm tư một lúc, trả lời:

- Vẫn chưa.

- Sao lại kém cỏi thế chứ? Anh cứ chậm rề rề như thế, người anh em của tôi hạnh phúc làm sao được? Phụ nữ là thích đàn ông mạnh mẽ, anh phải thể hiện chút khí đàn ông ra chứ, cứ trực tiếp mà nhào tới! Hơn nữa, anh không nghe nói à, phụ nữ ba mươi tuổi như sói, bốn mươi như hổ, anh như thế này không phải để tuổi xuân của cô ấy quạnh quẽ sao? Nói không chừng, người anh em của tôi tuy miệng không nói, thực ra là muốn quá đi ấy chứ!

Cái gì mà ba mươi như sói, bốn mươi như hổ? Cái gì mà cô rất muốn nhoài người tới? Cứ để Vương Xuân Đạo ngồi nói tiếp, cô còn mặt mũi gặp người khác sao? Cô không vui ho nhẹ mấy tiếng, đánh động cho Vương Xuân Đạo đang trong trạng thái thao thao bất tuyệt đến “quên mình” này biết đường để tự kiềm chế lại.

Anh quay người nhìn cô, đột nhiên cảm thấy bối rối, cũng ho khan một tiếng, đứng dậy, khách sao hỏi Vương Xuân Đạo:

- Có cần uống trà không? - Ra ám hiệu kết thúc chủ đề giữa đàn ông với đàn ông.

Mấy năm nay, mối quan hệ giữa anh và Vương Xuân Đạo được cải thiện nhiều.

Đến bao lâu rồi mà bây giờ mới hỏi người ta có muốn uống trà không? Vương Xuân Đạo rất không thích kiểu vờ vịt như vậy:

- Được, anh đừng có chuyện đề tài! Nếu cứ tiếp tục thế này, tôi cũng phải nghi ngờ liệu có phải anh không còn uy lực nũa, cố ý kéo người anh em của tôi vào những ngày dở sống dở chết này hay sao?

Anh phút chốc ngượng nhập, chỉ có thể cố làm ra vẻ điềm nhiên đứng dậy đi vào phòng bếp pha trà.

Cả khuôn mặt Minh Minh gần như tái đi, vậy mà cậu ta vẫn còn tiếp tục nói vớt:

- Đàn ông già rồi, có một số mặt bắt đầu đi xuống, cũng là chuyện bình thường...

Đối mắt cô khẽ nheo lại, rất “hòa hảo” ngồi xuống cạnh Vương Xuân Đạo, chỉ vào trán cậu ta:

- Gần đây chỗ này thế nào? Đã chữa được chưa?

Vương Xuân Đạo không hiểu:

- Ở đâu? Mình khoẻ mà, một đêm bảy lần cũng không thành vấn đề ấy chứ! - Đàn ông mới ba lăm tuổi thường rất tự hào vì mình đang ở cái tuổi hấp dẫn nhất.

Cô bới mái tóc của cậu ta ra, nhấc lớp “che đậy” tầng tầng của cậu ta, cuối cùng cũng tìm thấy “vùng không ngọn tóc” bằng đồng xu to nhỏ trên đầu cậu ta. Đây là bí mật giữa anh em với nhau, bởi có người vì điều này mà lo lắng, còn vì điều này mà mất ngủ đến cả tuần.

Quả nhiên, khi cô chạm nhẹ vào “mảnh đất trọc này”, có kẻ mặt ngay lâp tức biến sắc.

- Đúng là, mọi người đều già rồi... - Cô thở dài, đẩy đẩy vai anh ta.

- Cậu, cậu, cậu... - Người đàn ông trước nay chua bao giờ nhận mình già, mười ngón tay giận dữ run lên - An Tử Minh, cậu được lắm! - Dám chĩa vào cái đầu sắp trụi hết của anh!

Cô không hề biết ăn năn nhún vai.

Bên đó...

Một cậu bé đẹp trai làm tư thế “Pose” nghiêng mặt hoàn hảo, đàng khoác lác với Duyệt Duyệt.

- Công chúa xinh đẹp nhất vườn trẻ, vừa mới gặp mình, lập tức hai mắt tròn xoe, phát ra ánh nhìn rất mơ màng say đắm. Mình biết, cô ấy đang ngưỡng mộ mình! Ô, giống hệt như ánh mắt bạn lúc này!

Trong ánh mắt tròn xoe của Duyệt Duyệt...

Cậu bé đẹp trai đắc ý, giống như người mẫu đang trên sàn catwalk đến trước mặt, đẩy nhẹ cằm Duyệt Duyệt:

- Vịt con xấu xí, nói đi, nói cậu yêu mình đi. - Ánh mắt như tóe điện.

Tiểu Duyệt bị sét đánh, đang định phản ứng lại, không ngờ chú Vương giận dữ tiến đến, một tay nhấc cổ con trai, gầm lên:

- Thằng ranh con, đã bảo đừng học tao nói chuyện cơ mà, không được gặp gái sáng mắt lên. - Anh xốc nách thằng bé phút chốc đã trở nên ngoan ngoãn như một chú mèo con lên, tức giận đùng đùng xô cửa đi ra ngoài.

Anh vừa pha trà xong, bưng trên tay, từ phòng bếp đi ra, thở dài:

- Cậu ấy giận rồi? - Vừa mồng một Tết đã đập cửa kêu như vậy.

- Không sao đâu, ngày mai cậu ta lại bình thường ấy mà, lại quẳng Mi Ca đến đây cho mà xem. - Vườn trẻ nghỉ đông, vì cùng mua nhà trong một khu, chỗ này của cô bây giờ cũng thành nơi giữ trẻ.

- Không sao, dù gì thì kỳ nghỉ đông anh cũng rất rảnh, hơn nữa có hai đứa trẻ thì cũng vui hơn. - Anh cười nhẹ, không ngại chuyện giúp bạn cô trông con.

- Nhưng em sợ Mi Ca làm hư Duyệt Duyệt. - Cô khổ sở nói.

Năm nay, vì con gái sắp đi học, việc chọn trường dạy dỗ con và hàng loạt những vấn đề khác khiến hai vợ chồng họ dần dần đã nói chuyện được với nhau.

Cô lo lắng đi tới trước mặt cô con gái rõ ràng vừa bị “nhiễm điện” vẫn còn đang ngây ra của mình, nói một cách nghiêm túc:

- Duyệt Duyệt, không được thích những cậu con trai đào hoa nhé! - Con gái mới sáu tuổi, nếu lớn hơn chút nữa, vấn đề yêu sớm, chắc chắn sẽ làm cô rất đau đầu.

- Không đâu! - Duyệt Duyệt quay lại chu môi - Mi Ca trẻ con lắm, làm sao người lớn như bố được.

Muốn yêu người như bố? Cô lại trố mắt.

- Duyệt Duyệt thích một người khác cơ. - Biết là cô không nói nhưng cứ lo mãi về vấn đề này, anh nhấp một ngụm trà, cúi nhìn xuống mỉm cười.

- Bố này! - Duyệt Duyệt giậm chân - Bố đáng ghét, không được nói! Nếu bố kể với mẹ rồi, sau này con sẽ không nói bí mật với bố nữa.

Cô sững người. Bố con họ có bí mật? Lại còn không để cho cô biết, cô thấy bị tổn thương.

- Duyệt Duyệt đã nói cho anh là nó thích ai? - Bạn học trong lớp? Cô quay đầu hỏi anh.

Duyệt Duyệt chạy về phía bố, không ngừng đấm lên đùi anh:

- Bố xấu lắm! Không được nói! Không được nói! - Hoàn toàn là đang làm nũng bố.

Bị con gái thúc ép, anh hiếm hoi cười một cách sảng khoái.

- Không phải con nói, là anh đoán thôi. - Vì quan hệ công việc, bình thường đều là anh đưa đón con gái đi học vì thế anh có nhiều thời gian để quan sát và đoán tâm sự của con gái hơn cô.

- Là ai vậy? - Cô vẫn hỏi cái vấn đề hồi hộp này.

- Hình như hôm nay Tiểu Dị không đến làm bài tập? - Anh nhắc đến cậu bé, ra ý cho vợ biết.

- Bố xấu lắm! - Con gái giậm mạnh chân, mặt đỏ bừng, tức giận chạy đi chỗ khác.

Tiểu Dị... con riêng của chồng Khả Khả, cậu bé trong rất xinh xắn, lễ phép, lại rất ít nói ấy sao?

Cô chợt có chút thất thần. Cậu bé đó có đôi mắt to tròn, rất giống...

Ba năm trước, thông qua mai mối giới thiệu, Khả Khả cưới anh Tô, anh Tô mấy năm trước mất vợ, có một đứa con trai, Tiểu Dị trông rất xinh xắn, nhìn không giống ông bố bình thường của nó chút nào. Anh Tô rất chất phác, vừa nhìn đã biết là kiểu người chân thành có thể yên tâm giao phó cả cuộc đời.

Đứa trẻ đó cùng tuổi với Duyệt Duyệt, hai đứa cũng có duyên trở thành bạn học cùng lớp, hai đứa cũng có duyên trở thành bạn học cùng lớp, Duyệt Duyệt tính cách bạo dạn, thường rủ Tiểu Dị đến cùng làm bài tập, vì mẹ kế là bạn thân với cô, Duyệt Duyệt thông minh thường lấy việc không biết làm bài tập làm lý do, mỗi lần đến nhà cô Tiểu Dị thường đỏ bừng mặt xấu hổ.

- Đừng lo, con lớn rồi, tất nhiên phải có tâm sự riêng của nó. - Anh cất tiếng an ủi.

Cô chớp mắt nhìn anh. Anh đã làm thế nào? Con gái từ nhỏ đã rất quấn anh, quấn đến mức cô có chút ghen tị. Mấy năm mới tái hôn, cô đã từng thực sự hy vọng anh có thể có ai đó bên ngoài, như vậy khi đối diện với anh, cô sẽ không có tâm trạng mâu thuẫn ấy. Thế nhưng, giờ còn có thể không?

Con gái dần dần lớn lên, mặc dù tính cách cởi mở nhưng đồng thời cũng có một trái tim nhạy cảm và tinh tế, nếu như ở trong một gia đình không hòa thuận, chỉ có thể gây ra tổn thương. Sau khi có con, cô thực sự có thể hiểu được cái tâm trạng, mỗi đứa con đều là sinh mệnh của cha mẹ, là điều kỳ diệu khiến người ta có thể chấp nhân thoả hiệp với số phận.

- Anh cũng đi nghỉ đi, Duyệt Duyệt để em trông. - Cô nhẹ nhàng nói.

Thời gian quả thực là phương thuốc tốt nhất để chữa lành vết thương.

Khó khăn lắm cô mới dỗ được Duyệt Duyệt ngủ. Bên ngoài, có người bấm chuông cửa.

Cô vừa mở liền thấy xuất hiện một đám trẻ con.

- Chào cô ạ! Chúng em đến chúc tết thầy, thầy có ở nhà không ạ? - Từng khuôn mặt tươi cười trẻ trung và ngay thơ lấp lánh khiên cô thấy không quen.

Lần đầu có học sinh đến nhà chúc tết, lần đầu tiên được gọi là cô, thực ra mà nói, cô vẫn chưa quen.

Sau khi Duyệt Duyệt vào tiểu học, anh có rất nhiều thời gian, cô cho anh quay về nghề cũ, dù gì thì cũng có rất nhiều người đợi anh quay lại, không ngờ anh lại nhận lời mời dạy ở trường cũ.

- Các em đợi chút, để cô đi gọi thầy. - Lịch sự pha trà mời lũ trẻ xong, cô đi gõ cửa phòng anh. Gõ mấy lần, không thấy động tĩnh gì. Cô vặn cửa vào. Chồng cô vẫn đang mặc nguyên quần áo nằm trên giường ngủ say.

- Lương! - Cô gọi anh. Anh vẫn chưa tỉnh.

Cô đến gần anh, ngồi bên cạnh giường, anh ngủ say như vậy, cô do dự không biết có nên đánh thức anh hay không. Cô đặt tay lên vai anh, cảm giác ấm áp cuồn cượn từ cơ thế anh lan đến bàn tay cô. Cô không nỡ lay anh. Thì ra cô cũng đã giống con gái, đã biết thương anh.

Cô thu tay về, nhưng vô tình ngạc nhiên phát hiện, tóc mai anh đã có vài sợi bạc. Mấy năm nay, anh quả thực là cả thế giới đối với mẹ con cô. Thế nhưng, cô lại quên mất rằng, anh cũng có thể già, cũng có thể mệt...

Sống mũi cay cay...

Chăm sóc con, anh đã quen với nhưng giấc ngủ không say, tỉnh dậy, từ từ mở mắt.

Cô đang định lên tiếng thì bị đôi bàn tay ấm ấp của anh che lại, anh quay mình, giơ tay ôm chặt lấy cô.

Cô đang định đưa tay đẩy ra, nói với anh bên ngoài có học sinh đến.

- Một chút thôi, để anh ôm em một chút thôi, được không? - Vừa tỉnh dậy, giọng nói của anh khàn đặc.

Cô sững người ra một lúc.

“Mẹ ơi, Duyệt Duyệt lớn rồi, không bám lấy mẹ với bố nữa đâu! Duyệt Duyệt không nhất thiết phải có em, nhưng mẹ về ngủ với bố đi, được không?” - Con gái lớn dần, có một số chuyện cũng nhạy cảm hơn.

Cô nhắm mắt, nhớ đến lời com gái, cứ để yên cho anh ôm. Cô biết, thời gian anh cho cô để chữa lành vết thương đã rất lâu rất lâu rồi, cô cảm kích sự khoan dung của anh trong suốt mấy năm nay.

Chỉ một cái ôm, cơ thể anh đã dần dần phản ứng, thế nhưng, anh không làm gì thêm nữa. Anh đã tự hứa với mình, sẽ chầm chậm theo đuổi cô.

Cho dù, hết cả đời người.

Cho dù chỉ là dùng cách này để ở bên cô và con gái, anh cũng đã cảm thấy rất mãn nguyện, rất mãn nguyện. Cô có thể ở bên anh là do ông trời ban cho, bởi vì tình yêu của anh rất nhiều, rất nhiều, đủ để gánh đỡ gia đình này.

Tay cô chầm chậm đưa lên eo anh, ôm lại anh. Vết thương của quá khứ, đã dần dần rời xa cô.

Vợ chồng lúc trẻ, làm bạn lúc già. Anh là người nhà của cô.

Sau những yêu đương mãnh liệt cháy bỏng, chỉ còn những điều bình dị ở lại, cô và con gái đều cần một hạnh phúc bình dị. Hai người họ ôm nhau, không có những nụ hôn, không có sự hoà trộn về thể xác, nhưng cảm nhận được sau bao nhiêu năm, trái tim bọn họ, xích lại gần nhau.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio