Chỉ Yêu Nương Tử Tuyệt Sắc

chương 56-2: có trò hay để nhìn (2)

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Đinh Thụy Thù! Ngươi. . . . . ." Sắc mặt Lâm Phương Nương khó coi, lúng túng quẫn bách, mặt đỏ lên, tay ngọc vắt thật chặt chiếc khăn trong tay, "Ngươi!" nửa ngày cũng không tìm được từ nào để hạ câu. Nàng so với hai nữ tử trước mặt quả thật được tính là người ngoài, cũng không dám tùy tiện đắc tội với bọn họ, bởi vì An Thân Vương phi là cô ruột của bọn họ

"Hứ! Tốt lắm! Muội muội, cần gì cùng loại người không biết xấu hổ này lãng phí miệng lưỡi, không được mất thân phận, chúng ta vào trong xem biểu ca đi!" Đinh Thụy Tuyết liếc Lâm Phương Nương đang đỏ mặt một cái, lôi kéo bàn tay của muội muội liền muốn tiến vào Thanh Ngọc hiên. Bọn họ xuất thân Đinh gia vọng tộc hứng dương trăm năm, Đinh gia chẳng những xuất ra hiển quý Đinh vương phi, trong tộc cũng không ít nữ tử gả vào nhà cao cửa rộng, từ nhỏ tất cả bọn họ đã được đào tạo để chuẩn bị gả vào gia đình hiển hách

Lần này bọn họ đến An Thân Vương phủ, một là vì thăm cô cô và biểu ca, hai là được cha mẹ âm thầm dặn dò, tìm mọi cách gả vào vương phủ, dùng cái này cũng cố vinh dự và địa vị của gia tộc, bảo vệ Đinh gia nhiều đời vinh hoa phú quý. Hai nữ tử làm việc này là tình thế bắt buộc, huống chi còn có Đinh vương phi ủng hộ mạnh mẽ. Bọn họ đã sớm âm thầm thương lượng xong, hai tỷ muội cùng nhau cố gắng, mặc kệ bất kỳ người nào được gả cho biểu ca, đều phải nạp người còn lại làm trắc phi. Tỷ muội hai người noi theo Nga Hoàng Nữ Anh, cộng hầu nhất phu, chẳng phải vẹn toàn đôi bên!

"Cũng không biết là ai không biết xấu hổ!" Tiểu Cần bên cạnh không phục nhỏ giọng thầm thì một câu.

"Bốp bốp!" Hai tiếng bạt tay thanh thúy vang lên, âm thanh kia làm cho người ta nghe mà tê dại cả da đầu, gương mặt xinh đẹp của Tiểu Cần nhất thời sưng đỏ lên

"A! A!" Nàng che gò má sưng đau sợ hãi kêu lên hai tiếng, trong mắt nhanh chóng xông lên lệ nóng, nàng không dám tin nhìn chằm chằm Đinh đại tiểu thư đang làm như không có chuyện gì xảy ra. Người kia lại nhíu lông mày được vẽ tỉ mỉ lên, giơ bàn tay vì dùng lực quá mạnh nên tê dại, không ngừng thở ra, liếc xéo nàng lạnh lùng nói: "Thế nào? Ăn tát như vậy đủ chưa?

Tiểu Cần vội vàng quay đầu, vẻ mặt đáng thương nhìn về phía Lâm Phương Nương, lại đột nhiên buồn bã khóc lên: "Tiểu thư, nô tỳ, nô tỳ không mặt mũi sống!" Nàng luôn luôn rất được Lâm Phương Nương tín nhiệm, trong đám nha đầu ở Lâm phủ cũng là người đứng nhất, đã khi nào bị bắt nạt như vậy.

“Vậy kẻ tiện tì như ngươi liền chết đi! Một nô tài lại dám kiêu căng nói lung tung, bản tiểu thư liền thay tiểu thư nhà ngươi dạy bảo ngươi thật tốt!” Vẻ mặt Đinh Thụy Tuyết cười nhạt, chẳng hề để ý quan sát móng tay đỏ tươi của mình, lại nhẹ nhàng thổi một hơi vào bàn tay mềm mại.

"Tỷ tỷ, tỷ nên để cho ta tới đánh, tay của tỷ cũng không phải là dùng để đánh loại nô tài này!" Đinh nhị tiểu thư chẳng hề để ý cười hì hì.

Lâm Phương Nương bị hai tỷ muội kiêu ngạo này làm tức giận hoa mắt, hận không thể xé nát khăn gấm trong tay. Nàng cũng không phải quả hồng mềm, cao giọng nói: "Các ngươi thật quá mức, ta muốn đi nói cho vương phi, nha hoàn của ta không phải ai cũng có thể đánh?”

"Đi nha, đi nha! Có muốn bản tiểu thư sai người đưa ngươi tới cô cô hay không?” Đinh Thụy Thù dùng khăn che miệng cười khẽ, bộ dáng vô cùng hài lòng

"Hừ! Không biết điều! Ngươi nên cảm tạ bản tiểu thư đã giúp ngươi quản giáo nha đầu." Đinh Thụy Tuyết ngửa cao đầu, ánh mắt từ trên cao nhìn xuống liếc nhẹ Lâm Phương Nương, từ trong lỗ mũi khinh thường hừ một tiếng. Ngay sau đó quay đầu nhìn Tiểu Cần đang bụm mặt giống như đang nhìn một con kiến: “Đừng để bản tiểu thư nhìn thấy ngươi, nếu không, gặp ngươi một lần đánh ngươi một lần, Hừ! Chim sẻ mà cũng muốn bay lên đầu cành, bằng ngươi mà cũng muốn!"

Nói xong cũng không quan tâm sắc mặt Lâm Phương Nương như thế nào, thị uy liếc mắt nhìn Tiểu Nam Tiểu Bắc và hai thị vệ khác đang đứng trước cửa một cái, kéo muội muội dáng vẻ thướt tha mềm mại tiêu sái đi vào Thanh Ngọc hiên

Tiểu Nam Tiểu Bắc không khỏi vỗ trán thở dài, sức lực chiến đấu của hai tỷ muội này quả thật không thể khinh thường! Lại có khẩu lệnh của Vương Gia và Vương phi, bọn họ cũng không tiện cản trở đến cùng, cứ để cho thế tử gia tự mình gạt bỏ đau đầu đi!

Bọn họ đồng tình liếc nhìn bại tướng dưới tay tỷ muội Đinh gia, tốt bụng cúi đầu xuống, không đành lòng tận mắt chứng kiến khuôn mặt vặn vẹo dữ tợn của Lâm tiểu thư, như vậy để cho bọn họ gặp ác mộng còn tốt hơn!

Bên cạnh chiếc giường trong Thanh Ngọc hiên, Đinh Thụy Tuyết khom người, vẻ mặt dịu dàng thương tiếc, chớp mắt một cái cũng không chớp, ngưng mắt nhìn nam tử tuấn mỹ đang ngủ say trên giường, trong lòng ngàn vạn lần tự nói với mình: ta nhất định phải gả cho chàng, ta chịu nhiều đau khổ như vậy, thuở nhỏ chăm học cầm kỳ thư họa, phụ thân còn thỉnh người dạy dỗ ta tỉ mỉ hơn nữa, tất cả những cố gắng của ta, cũng là vì tương lai có thể xứng với chàng, có lẽ một ngày nào đó ta có thể làm cho chàng thích ta.

Mấy lần trước vương phi cô cô đều đích thân cùng với nàng sang đây thăm biểu ca, chính là cổ động nàng, để cho nàng cố gắng tìm cơ hội bắt được trái tim của biểu ca. So với những thiên kim tiểu thư không biết gì kia, nàng và muội muội thật sự là chiếm thiên thời, địa lợi, nhân hòa.

Nghĩ tới những thứ này, khóe miệng nàng không khỏi lộ ra nụ cười có chút đắc chí vừa lòng, nghĩ đến cuối cùng sẽ có một ngày biểu ca thuộc về nàng, nhìn khuôn mặt như đao khắc của hắn, ngũ quan tinh mĩ không thể soi mói, nàng không kìm lòng được vươn bàn tay mềm ra xoa mặt của hắn.

Hiên Viên Húc đang ngủ cảm giác có một bàn tay mềm mại ở trên trán của mình, nhẹ nhàng lướt qua mặt, man mát lành lạnh rất thoải mái, giống như là Sính Đình tinh nghịch cùng hắn chơi đùa. Hắn không kiềm hãm được đưa tay bắt được cái tay mềm kia.

Cái tay nhỏ của Đinh Thụy Tuyết bị bàn tay nóng rực của hắn nắm thật chặt, trong lòng kích động nhảy dựng "Thình thịch", huyết sắc lập tức xông lên mặt. Nàng thẹn thùng dùng tay kia che gò má đỏ ửng, miệng lưỡi có chút khô hanh kêu: "Biểu ca!"

Hiên Viên Húc nghe được âm thanh, đột nhiên mở to mắt, lộ ra đôi mắt đen như mực vừa mới bị lông mi che khuất. Hắn lạnh lùng nhìn chăm chú vào cô gái xinh đẹp động long người trước mắt, trên mặt có vẻ chán ghét chợt lóe lên.

Hắn nhanh chóng đứng dậy, hắn nằm trên giường hôn mê nhiều ngày như vậy độc thương giống như căn bản không hề tồn tại, sau đó hắn lập tức cầm lấy khăn, bắt đầu hung hăng chà lau bàn tay, cảm giác giống như đụng vào cái gì không sạch sẽ

Bị hắn lạnh lùng nhìn thẳng, trái tim của Đinh Thụy Tuyết lạnh đi phân nửa, nhìn vẻ mặt hắn chán ghét lau chùi bàn tay, tay đang bụm mặt của nàng dần dần bỏ xuống, trong mắt có gì đó lấp lánh đang lóe lên."Biểu ca!"

Trên người của Hiên Viên húc, có một loại phong cách tôn quý bẩm sinh, cộng thêm bề ngoài của hắn kiêu ngạo tuấn mã, tính tình cường thế khí phách, rất dễ dàng làm cho người ta sinh ra cảm giác tự ti mặc cảm, đó là người khác liều mạng đi học cũng học không được. Đây cũng là Đinh gia đại tiểu thư luôn luôn cao cao tại thượng vì cái gì nguyện ý ở trước mặt hắn bỏ xuống kiêu ngạo, hóa thân thành Giải Ngữ khổ sở động long người. Chỉ có nam nhân như vậy mới có tư cách làm cho nàng ái mộ, làm cho nàng thần phục, làm cho nàng nhiệt huyết sôi trào. Trong đầu nàng có ham muốn mãnh liệt chinh phục hắn mà trước giờ chưa từng có!

"Tại sao là ngươi? Người hầu trong phòng của ta đâu?” Sắc mặt Hiên Viên Húc thâm trầm, cũng không thèm nhìn nàng một cái, chỉ coi nàng là thứ trang trí, nhàn nhạt hỏi một câu. Bởi vì thân thể hắn bị độc thương nghiêm trọng, để cho hắn nhanh chóng khôi phục như cũ, thái y và sư huynh từ Viêm Dương cốc chạy tới kê cho hắn mấy vị thuốc có tác dụng kết hợp làm cho người ta an thần, nếu không chỉ bằng Đinh Thụy Tuyết, đừng mơ tưởng đụng đến hắn! Chưa đi vào phòng đã bị hắn ném ra rồi.

Hiện tại hắn cũng không thể nói rõ nguyên nhân gì, kể từ sau khi biết Sính Đình chết là vì Chương Mỹ Ngọc một lòng muốn gả cho hắn gây ra, hắn đối với những cô gái muốn gả cho hắn, những cô gái muốn khải du hắn, nhìn từ xa thì không sao cả, chỉ cần đến gần hắn hoặc là không cẩn thận đụng phải, hắn có cảm giác giống như đối phương là kẻ thù, có một ý muốn trừ khử mãnh liệt. Hơn nữa những cô gái trên người có đủ loại hương thơm nồng nặc làm cho dạ dày hắn không ngừng quay cuồng, ghê tởm muốn ói.

Lúc này, Đinh Thụy Thù một mực giằng co với Lý Tịnh Lý Anh ở bên ngoài xông vào, nàng vui mừng khi thấy Hiên Viên Húc đã tỉnh lại, nũng nịu hô: "Biểu ca!" Sau đó giống như động vật xương sụn, đỡ tỷ tỷ nàng, đặt mông liền muốn ngã xuống mép giường

"Không cần!" Lý Tịnh Lý Anh nóng nảy hô lên, sắc mặt có chút trắng bệch.

"Chậm đã!" Hiên Viên Húc lạnh lùng ngăn lại nàng, giật giật khóe miệng ngoài cười nhưng trong không cười, mắt sáng uy nghiêm nhìn Lý Tịnh Lý Anh, trầm giọng nói: "Còn không mời hai vị tiểu thư đi ra bên ngoài ngồi! Để cho nữ tử như biểu tiểu thư ở chung với nam nhân trong phòng, các ngươi muốn tạo phản? Hay là hai người các ngươi sắc đảm che trời, muốn kết hôn với biểu tiểu thư?" Nói xong hắn bỗng nhiên tựa đầu nghiêng qua một bên, giống như đang cực lực nhẫn nãi cái gì đó

Lý Tịnh Lý Anh không dám trả lời, sợ tới mức liều mạng lắc đầu, không cần, bọn họ chính là có sắc tâm cũng không có sắc đảm!

Gương mặt trắng noãn của Đinh Thụy Tuyết lập tức giống như dính thuốc màu đỏ, nàng nhìn chằm chằm gương mặt tuấn mỹ vô trù của Hiên Viên Húc, muốn nhìn ra một chút manh mối, lại chỉ nhìn thấy một bên mặt rung động lòng người và lông mi thật dài của hắn

"Biểu tiểu thư, xin mời!" Mặt Lý Tịnh Lý Anh không chút thay đổi đưa tay làm động tác thỉnh. Nếu như nữ tử khác khải du gia như vậy, bọn họ đã sớm ném các nàng ra, cũng không nể mặt người nào, năm lần bảy lượt cứ là hai người mà Vương gia và vương phi giao phó, bọn họ cũng không dám thất lễ. Nhưng so sánh với lửa giận của gia, ngay cả thiên vương lão tử bọn họ cũng đánh bạo đắc tội một phen

Đinh Thụy Thù nhanh nhẹn xoay xoay con mắt, dậm chân, trách móc giống như làm nũng: "Biểu ca! Là cô cô bảo chúng ta đến chăm sóc biểu ca, mấy cái người này đều là nam nhân cao lớn thô kệch, bọn họ làm sao có thể cẩn thận bằng ta với tỷ tỷ được?”

Lý Tịnh Lý Anh giật giật khóe miệng, bộ mặt vô tội, ai cao lớn thô kệch? Những tiểu nương tử gặp qua bọn họ đều nói bọn họ rất anh tuấn tiêu sái!

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio