Chỉ Yêu Nương Tử Tuyệt Sắc

chương 58-1: so phú (1)

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Tiểu Nam và Tiểu Bắc trung thành tận tâm đứng ở bên cạnh coi chừng bảo vệ chủ tử,chợt thấy tiểu nhị tiến lên.

Tiểu Bắc uy nghiêm đưa tay khẽ ngăn, khuôn mặt lạnh của hắn đẹp thì đẹp, nhưng vẫn có một chút ý vị đòi nợ: "Chuyện gì?" Hắn nói chuyện luôn luôn ít lời mà nhiều ý, thường chỉ dùng hai chữ là có thể chuẩn xác biểu đạt ý tứ.

Tiểu nhị bị hắn hù dọa, vội vàng chắp tay một kính, vội vàng nói: "Vị công tử này, có hai vị công tử muốn mời vị gia này đi qua nói chuyện.”

Tiểu Nam xích cười: "Gia đang nghỉ ngơi, người không phận sự không nên quấy nhiễu, ngươi đi nhanh đi!" Hắn là một bụng tràn đầy ý tốt, không muốn để cho Tiểu Bắc đánh người này

Tiểu nhị thấy đối phương lạnh lùng khí thế, khổ sở quay đầu lại nhìn mấy thanh niên nam nữ ở bàn kia, không thể làm gì khác hơn là ấm ức đi qua đáp lời.

Tống Kiện Vũ và hai huynh đệ Liêu gia nghe tiểu nhị ấp a ấp úng đáp lời xong, không dám tin nhìn hai vị thị vệ mặt không chút thay đổi kia, người này có lai lịch gì, thật quá phách lối? Ngay sau đó trấn an mình, nhất định là bọn họ không biết ai đi mời bọn họ!

Tống Thải Nhi và Liêu Tiếu Yên sửng sốt chốc lát, bộ mặt Tống Thải Nhi không vui. Trong mắt Liêu Tiếu Yên tràn đầy thất vọng, từ lúc nàng lên lầu, khách trên tửu lâu vẫn luôn âm thầm khen ngợi mỹ mạo hơn người của nàng, đủ loại ánh mắt không ngừng lượn quanh trên người nàng, lqđ nhưng nam tử tuấn mỹ này vẫn lười biếng đỡ trán chợp mắt, cũng chưa mở mắt ra liếc nàng một cái. Nàng cũng không thể nói rõ vì sao lại cố chấp, muốn nam nhân này liếc nhìn nàng một cái, nhìn nàng một cái thật kỹ….

"Bốp!" Tống Thải Nhi chợt vỗ bàn một cái, giận đùng đùng đứng lên, trực tiếp đi tới Hiên Viên Húc

Không nghi ngờ nàng cũng bị Tiểu Bắc lạnh lùng ngăn cản, "Tránh ra!" Tiểu Bắc đối người ngoài không biết hai chữ khách sáo viết như thế nào. Không chọc giận hắn, hắn đều là bộ dáng ngươi nợ hắn núi vàng núi bạc, nếu như tìm hắn gây sự, vậy chúc mừng ngươi, hắn nhất định sẽ xem ngươi như kẻ thù, đứa nhỏ này cư xử với kẻ địch chính là một bắc phương Thương Lang, tàn bạo mà hung ác.

Tống Thải Nhi bắt đầu nổi lên tính khí kiều tiểu thư, tức tối giận dữ nhìn hắn, ngạo mạn nói: "Ngươi không có tư cách ngăn cản ta, bản tiểu thư tìm chủ tử của ngươi."

Ánh mắt của Tiểu Bắc giống như một khối băng nhìn nàng từ trên xuống dười, từ từ đánh giá một chút, khinh thường khạc ra hai chữ: "Bằng ngươi?" Trong nháy mắt Tiểu Nam lệ rơi đầy mặt, ở trong lòng hắn yên lặng cho thêm từ, cũng muốn!

"Ngươi! Khinh người quá đáng, bản tiểu thư muốn ngươi đẹp mắt!" Tống Thải Nhi phẫn nộ khác thường, đã bao giờ nàng bị người ta khinh nhờn như vậy.

Đầu não nàng nóng lên, dường như không chút nghĩ ngợi, "Bá" một tiếng rút roi quấn quanh hông ra, hung hăng quất tới gương mặt như băng của Tiểu Bắc, ai bảo hắn xem thường nàng, nàng muốn quất nát cái khuôn mặt lạnh kia! Đồng thời trong lúc nàng động thủ, một số khách thấy tình hình trong phòng ở lấu hai không ổn, nhao nhao tính tiền rồi rời đi. Những con em quý tộc này ra sức đùa giỡn cũng mặc kệ người khác có bị thương hay không có bị thương, không thể xem náo nhiệt, coi thường náo nhiệt càng không muốn nhìn, có thể còn sống mới phải quan trọng nhất!

Tiểu Bắc từ trong lỗ mũi hừ lạnh một tiếng, cực kỳ nể mặt nàng nghiêng đầu né tránh, thân thể cao gầy sáng ngời cũng không có lay động, duỗi bàn tay, nhanh như tia chớp đoạt lấy cây roi trong tay nàng, trong miệng nện ra hai chữ : "Đẹp mắt?" "Nhìn xem" chữ còn chưa nói hết, roi kia bị hắn tiện tay xé ra, vô cùng đáng tiếc cắt thành mười tám đoạn

Tiểu Nam không nhịn được một lảo đảo, người nói đẹp, chỉ nhìn được chứ không dùng được? Hay là đang nói với người ta, ngươi đang cho người ta đẹp mắt? Quá phức tạp! Hắn cũng vô năng lý giải! Nếu như là hắn thì nhất định sẽ nói "Mất mặt xấu hổ", tại sao không gom bốn chữ lại đi! Mấu chốt là lần này Tiểu Bắc biểu đạt ý tứ không quá chính xác.

"A! Roi của ta!” Tống Thải Nhi cả kinh thất sắc, thét chói tai ra tiếng. Mặc dù nàng là quan gia tiểu thư, nhưng huynh trưởng ở trong giang hồ, cộng thêm Tống Đô Úy chính là một võ tướng, cho nên lúc nàng còn rất nhỏ, Dung Sa_lqđ Tống Đô Úy liền mời danh sư tới tỉ mỉ dạy nữ nhi võ nghệ. Cây roi này chính là phụ thân vì nàng cầu xin mà hao phí một món tiền khổng lồ chế tạo riêng cho nàng, nhưng lại bị thị vệ này xé nát giống như kéo đứt dây thừng

"Thật sự là người không thể xem bề ngoài, nước biển không thể đo lường! Tống mỗ cũng tới gặp qua vị huynh đệ này." Tống kiện Vũ vỗ nhẹ nhẹ vai em gái, ý bảo nàng đến một bên. Kỳ thực lúc Tống Thải Nhi vừa động thủ hắn đã bất động thanh sắc đi qua đây rồi, cũng là sợ muội muội không cẩn thận bị thua thiệt. Nhưng mới vừa rồi Tiểu Bắc đoạt roi hắn lại không ra tay ngăn cản, là có một ý định, muốn cho muội tử không biết trời cao đất rộng bị dạy dỗ một chút cũng tốt. Thấy đối phương hạ bàn vững vàng, bản lĩnh quả thật rất cao, lúc này mới nghĩ đến tự mình ra tay.

"Cô nhi!" Lông mày Tiểu Bắc ép lên trên, mắt quăng xuống dưới nhìn Tống Kiện Vũ. Bộ dáng kia, hiển nhiên là khinh bỉ!

Má nó! Trong lòng Tiểu Nam âm thầm chửi má nó, nói nhiều hơn hai chữ ngươi sẽ chết à?

Lúc này ba huynh muội Liêu gia cũng đã tới, vẻ mặt lão đại Liêu Thần ngạo mạn, "Tống huynh, huynh nhất định phải dạy dỗ bọn họ một phen thật tốt, thật không biết điều, rượu mời không uống muốn uống rượu phạt!” Ba huynh muội bọn họ là truyền nhân Thúy Lĩnh sơn trang, từ nhỏ chuyên cần luyện võ nghệ, công phu cao cường, ngay cả Liêu Tiếu Yên cũng thân thủ bất phàm, trong thế hệ thanh niên giang hồ coi như cũng đạt được danh tiếng

"Tiểu Bắc, lui ra!" Bị bọn họ ầm ĩ phiền lòng Hiên Viên Húc mở hai mắt ra, nhàn nhạt nói, mắt hắn như đầm lạnh, sắc mặt lành lạnh, đôi môi gợi cảm mím thật chặt, ánh mắt hoàn toàn không nhìn mọi người trước mặt

"Dạ, gia!" Tiểu Nam Tiểu Bắc vội vàng cung kính đứng ở phía sau hắn, Tiểu Nam rất tỉ mỉ đổi cho hắn một ly trà nóng.

Liêu Tiếu Yên đứng bên cạnh, trái tim nhảy loạn, sắc mặt càng ngày càng đỏ, rốt cuộc vừa rồi cao ngạo lạnh nhạt. A! Sau khi nam nhân này mở mắt càng thêm tuấn mỹ vô song, bộ dáng tuấn nhã kiêu ngạo kia thật mê chết người! Ngay cả Tống Thải Nhi đã có người trong lòng mà nhìn vẫn có chút ngây dại, yêu nghiệt như vậy từ đâu đến?

Không khí trong tửu lâu bởi vì Hiên Viên Húc mở mắt trở nên khẩn trương áp lực, giống như hết sức căng thẳng.

Trong lòng Liêu Thần rất là không phục, thấy vị công tử áo đen này không mở miệng, Tống kiện Vũ không nói không rằng, tất cả mọi người bị áp chế không dám lớn tiếng trút giận. Hắn kìm nén sắp bị nội thương, không nhịn được mở miệng nói: "Huynh đài, chúng ta tốt bụng. . . . . ."

"Công tử và gia, đừng loạn thất bát tao, lôi kéo làm quen." Tiểu Nam nổi giận, người này muốn làm thân thích với hoàng thượng hay là thế nào?

Liêu Thần giấu một hơi ở ngực, kiên quyết ép một ngụm máu tươi trở về trong cổ họng, sắc mặt hắn khó coi tới cực điểm, đương nhiên giọng nói chuyện cũng không tốt lắm: "Vị công tử này, chúng ta muốn mời ngươi qua nói chuyện, tại sao ngươi có thể để cho thủ hạ vô lễ như vậy?”

"Ngươi coi như là miếng hành tây thôi?" Một câu hỏi miễn cưỡng từ phía sau mấy người truyền đến. Một vị công tử trẻ tuổi tuấn nhã tay cầm chiết phiến đi tới, không chút khách khí đặt mông ngồi xuống đối diện Hiên Viên Húc, ngước mắt nhìn Tiểu Nam Tiểu Bắc, dùng cây quạt chỉ hai người bọn họ, một bộ dáng chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, trong miệng còn chậc chậc vài tiếng: "Chậc chậc! Bình thường bảo hai ngươi đọc sách nhiều một chút, xem đi! Cũng bị người ta mắng tới cửa rồi, không có tiền đồ!"

"Hàn công tử!" Tiểu Nam và Tiểu Bắc giật giật khóe miệng, bọn họ cũng không e ngại người nào, là những người này tự cho mình là đúng, cố gắng đến tìm rắc rối!

Lúc này Liêu Thần thực sự là muốn thổ huyết, hốc mắt đỏ bừng dường như muốn nứt ra, hắn thấy những người này coi rẻ mình như vậy, nhất thời ép không được lửa giận trong lòng, bàn tay vung lên, mang theo chưởng phong sắc bén, trực tiếp tấn công Hàn Tư Luật đang thảnh thơi

"Pằng" một tiếng, trong nháy mắt Tiểu Nam vọt đến trước mặt Hàn Tư Luật, cực nhanh ra tay cùng hắn chạm nhau một chưởng. Chỉ nghe "Ầm"một tiếng trầm đục, thân thể tráng kiện của Tiểu Nam không nhúc nhích, Liêu Thần lại "Đằng đằng đằng" lui về phía sau mấy bước, được Tống Kiện Vũ giơ tay đỡ lại nên thân hình hắn không còn lui về phía sau.Hắn che lồng ngực của mình, phún ra một ngụm máu tươi. Bọn họ ai thắng ai thua vừa xem hiểu ngay.

"Ca!" Liêu Khoan kinh đau ra tiếng.

“Đại ca!" Liêu Tiếu Yên cũng giật mình kêu một tiếng.

"A!" Tống Thải Nhi cũng thất thanh kêu lên, thật sự là khiến người ta khó có thể tin, chỉ là một người thị vệ mà công phu đã cao thâm như vậy!

"Vậy Tống mỗ cũng tới lãnh giáo một phen!" Tống Kiện Vũ coi như kiềm chế rất cừ rồi, lúc này cũng không nhịn được tức giận. Hắn không chút do dự vươn ra một bàn tay, ra hiệu xin mời Tiểu Nam.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio