Mọi thứ về Sính Đình hắn đều đặc biệt chú ý, đều lưu ý ở trong lòng. Lúc ấy, hắn còn cảm thấy nàng mặc chất liệu y phục như vậy thật đẹp a! Ngay lập tức, hắn vươn cánh tay, ngón tay thon dài như ngọc khẽ động, vận khí dùng nội công hút mảnh vải vào trong tay, là gấm hoa mai trên người Sính Đình! Không biết là bị nhánh cây mắc lại rơi xuống hoặc có thể nói là có nguyên nhân gì khác, trên mảnh vải bị vật gì sắc bén chém đến rối loạn. Tơ lụa lộ rõ vết rách tung tóe, trong lòng hắn căng thẳng đồng thời cũng làm cho hi vọng của hắn nhỏ lại.
Hắn dùng lực nắm chặt mảnh vải trong tay, ngẩng đầu đưa mắt nhìn bốn phía, bốn phía như cũ chỉ có một mảnh tối đen, bóng núi cùng bóng cây lay động, khiến lòng của người nghĩ phát lạnh.
Trong một sơn động rộng lớn, cây đuốc tràn đầy trên hai bên thạch bích, làm sơn động u ám sáng bừng như ban ngày, rộng rãi thoáng mát. Một nam nhân cao lớn mặc hồng y ở trên vị trí cao nhất, hắn lười biếng nằm nghiêng ở trên ghế, bên cạnh đặt một cái tháp mỹ nhân,một tiểu mỹ nhân danh phù kì thực (danh xứng với thực) đang nằm trên tháp, bên cạnh tháp có một nữ tử và vài hắc y nhân vây quanh nghị luận về nàng.
"Nàng lớn lên thật xinh đẹp a! Thật sự rất giống tiên nữ." Mặc dù hắn khen ngợi rất đúng, nhưng giọng nói của hắn lại rất khó nghe.
"Làn da như tuyết, lại càng nõn nà, ngươi nhìn thân thể của nàng có thật nhiều điều thần kì a." Lại đẹp nhưng cũng không có giống giọng nói của ngươi, giống như từ trong lòng đất vọng lên.
"Tay như búp măng non,nước da trắng nõn nà, cổ trắng nõn, răng trắng sáng, trán nga mi, cười tươi đẹp, đôi mắt đẹp như sao." Van cầu ngươi! Đừngngâm thơ, người nghe bị giày vò a!
"Hữu nữ yêu thả lệ, bùi hồi tương thủy mi. Thủy mi lan đỗ phương, thải chi tướng kí thùy. Hồ tê phát hạo xỉ, song nga tần thúy mi. Hồng kiểm như khai liên, tố phu nhược ngưng chi. Xước ước đa dật thái, khinh doanh bất tự trì. " () Đại ca! Giọng nói này của ngươi thô ráp ám ách ngâm lời thơ này, ngươi không sợ thi nhân từ dưới lòng đất đứng dậy liều mạng cùng ngươi hay sao?
() (Bài thơ miêu tả vẹ đẹp của mĩ nhân, ta chưa tìm được nghĩa,chỉ dịch ý chính thôi, mong mn thông cảm)
Sính Đình mắt say lờ đờ mông lung, trong lúc nửa mê nửa tỉnh đó, cảm giác có người bên tai nàng không ngừng "vo ve vo ve", nàng rất tức giận, hậu quả thực nghiêm trọng,, một cái tát khua đi, quyết tâm phải đánh chết con muỗi quấy nhiễu giấc ngủ của người ta. "Ba!" Một thanh âm thật lớn vang lên, hình như không phải muỗi nha, là mặt người hả. Nàng gắng gượng mở mắt nhìn một chút, cư nhiên lại nhìn thấy muội muội của Thượng Quan Vân là Phương Tình, vì thế nàng cực kì áy náy, cố ý giải thích, nhưng cơn buồn ngủ mông lung vừa ập tới, cuối cùng nàng sa vào giấc mộng ngọt ngào.
Phương Tình bưng khuôn mặt bị đánh,, nghiến răng nghiến lợi trừng mắt với Sính Đình, nữ tử này ngủ mê cũng có thể đánh nàng. Trong đầu của nàng xông lên cơn giận dữ, tức khắc giơ tay lên, liền giơ tay hướng về khuôn mặt thiên kiều bá mị của Sính Đình,, nhưng bàn tay nàng ta đánh ra lại bị người cầm thặt chặt.
"Ngươi đừng phá hỏng gương mặt của nàng." Một hắc y nhân oán giận, buông tay đang nắm chặt tay của Phương Tình, từ trên cao xuống tà tà nhìn nàng.
Một hắc y nhân khác cũng bất mãn nhìn Phương Tình nói: "Chuyến này chúng tôi nhận hết khó khăn, hao tổn tâm cơ, thật vất vả mới tìm đủ người, ngươi im lặng chút đi!"
"Ta đã giúp các ngươi tìm cách bắt nàng ra, ta, ta có thể đi được rồi chứ!"
Phương Tình không cam lòng xoa cổ tay bị nắm đau, cũng không ngẩng đầu cẩn thận hỏi. Nàng không dám nhìn khuôn mặt của vài người này, mặc dù tấm mặt này đã phục hồi như cũ, làn da không khác người bình thường gì, nàng như trước vẫn e ngại những người lòng dạ rắn rết này. Không nói mấy người này lớn lên trông thế nào, nhưng nàng tận mắt chứng kiến quá trình những người này trở mặt, lúc này phải nhìn bọn họ lần nữa, sẽ khiến nàng nhớ đến việc khủng bố xảy ra ngày hôm qua, cả người không lạnh mà run.
Trong động, mấy hắc y nhân nghe được lời nói của nàng, đều xoay đầu lại,gần như ánh mắt của mọi người đều nhìn nàng, sau đó đồng loạt ngẩng đầu nhìn nam nhân cao lớn mặc hồng y ở trên cao kia.
Nam tử mặc hồng y lười biếng nghiêng người dựa lên trên ghế, khuỷu tay chống lên ghế nâng cằm,, ánh mắt vẫn nhìn khoảng trống hư vô, nửa ngày mới quay đầu, nhìn Phương Tình, lạnh nhạt nói: ""Ngươi có thể đi được rồi,sau này có việc cũng không cần tới nơi này tìm chúng ta, rất nhanh, chúng ta cũng sẽ rời nơi này, có thể là sau vài năm hoặc vài chục năm mới trở về một lần nữa." Giọng nói của hắn lại chìm lại hoãn, dường như nói rõ nhanh, lúc sau giọng nói ngày càng khó nghe, giọng điệu chậm lại hết mức.
"Ân!" Phương Tình sao cũng được thấp giọng đồng ý một câu,, lập tức xoay người, phi nhanh ra khỏi sơn động, bộ dáng kia giống như sau lưng có ác quỷ đuổi theo vậy.
"Chậm đã!" Một hắc y nhân đột nhiên lên tiếng ngăn cản, làn da của hắn thực đen, thân hình cao lớn, chóp mũi vừa cao lại nhọn, mắt nhỏ, râu thì tua tủa. Thấy nàng xem như không nghe được lời nói của hắn, lập tức chạy đến ngoài cửa động, hắn không hờn giận nói: "Phương Tình, bây giờ ngươi không thể đi." Giọng nói thô ráp của hắn chấn động làm lỗ tai rung lên.
Thân mình của Phương Tình liền ngừng lại, vẻ mặt nàng ta có chút trắng bệch, khiếp sợ bất an xoay người lại, sau đó thật cẩn thận hỏi: "Còn có chuyện gì?"
Một người khác râu ria dày rậm, trẻ tuổi xích phát hắc y nhân cũng nhăn mày nói: " "Ngươi trở về, chờ chúng ta bình an rời khỏi nơi này, thì sẽ thả ngươi về." Lời nói của hắn chiếm được sự đồng ý của những người khác.
Ngồi ở ghế trên, hồng y nam tử cũng khẽ gật đầu: "Một khi đã như vậy, ngươi cứ ở đây giúp vị cô nương này đổi y phục, chờ sau khi ta rời đi thì ngươi lại rời đi."
"Nhưng mà, nhưng mà..." Phương Tình có chút lo lắng, không nhịn được nói: "Các ngươi không phải đã nói đem dược sớm dùng ở trên người ta,..? Ta sợ hắn..."
"Ngươi cũng không cần phải vội vã như thế, thanh danh thần dược của tộc Dạ Xoa ta tồn tại đã lâu, tin chắc ngươi đã nghe qua, ngươi đã kính dâng thân thể xử nữ của ngươi, thì ta cũng sẽ giúp ngươi." Hồng y nam tử cao lớn vẫn rất kiên nhẫn trò chuyện với đối phương, nói chuyện cũng vô cùng hết sức mà không phải tối tăm âm trầm, bởi vì hắn là nam nhân đầu tiên được hưởng tấm thân xử nữ của Phương Tình.
"Nhanh qua đây!" Một tên của tộc Dạ Xoa rống to giống như đánh đồng đứng lên: " Giúp tiểu mỹ nhân này cởi thân y phục." Cũng may hôm nay Sính Đình uống rược hoa đào, ngủ rất say, chưa bị tiếng gầm rú của hắn đánh thức.
Phương Tình bần thần từ từ đi về phía Sính Đình, trong lòng còn là vạn phần uể oải, thiếu chút nữa bỏ chạy ra ngoài, bất quá muốn mấy người Dạ Xoa này giúp nàng, trong lòng nàng lại có điểm chờ mong, dù nàng hao tâm tốn sức mới mang được Sính Đình đến nơi này, trong lòng vẫn có chút chột dạ, sợ Thượng Quan Vân sau khi tính toán, không chịu nghe sắp xếp của nàng, đến lúc đó nàng phải nói rất nhiều lời bịa đặt để che dấu sự thật.
Một tên Dạ Xoa ghét nàng đi quá chậm, duỗi tay dài ra, không chút thương hương tiếc ngọc nào túm nàng lại, đẩy nàng một cái đến bên cạnh tháp mỹ nhân.
"A!" Phương Tình té ngã trên nền đất, xương cốt toàn thân đều như vỡ tan. Nàng đau nhức mà kêu một tiếng, nhưng cũng không dám nhổ râu hùm, ngoan ngoãn đứng lên, chậm rãi đi đến bên người Sính Đình thoát đi y phục của nàng.
"Buông nàng ra!" Trong sơn động rộng lớn đột nhiên xuất hiện một tiếng hét lớn, toàn bộ sơn động đều rung lên, tất cả đều là tiếng vang vọng trở lại. Theo tiếng quát này, cũng một bóng người thẳng tắp giống như chim diều hâu lóe lên xuất hiện ở trong động, là Thượng Quan Vân mặc một thân y bào màu thiên thanh. Phượng mâu hẹp dài, liễm diễm như yêu đào, sắc bén lướt qua đám người trong động một vòng, chậm rãi đi vào, tóc đen như mực buộc lên cao cao, ở sau lưng hắn nhẹ nhàng bay theo gió.