Edit: Lệ Hy
Mọi người trong động cũng nhìn về phía Thượng Quan Vân, không rõ vì sao nam tử lại tìm được nơi này.
Phương Tình si mê nhìn chằm chằm nam tử tuấn mỹ bất phàm này, không nhịn được kêu một tiếng: “Ca!” Người tộc Dạ Xoa thấy Thượng Quan Vân như thế nào, nàng không biết, nhưng nàng lại cảm thấy trái tim của chính mình đang kích động nhảy bình bịch, nàng chưa từng nhìn thấy Thượng Quan Vân hết sức nhuệ kkhí như vậy. Ca ca trong mắt nàng là người lạnh nhạt, yên tĩnh, thong dong tự tại, giống như một tán tiên vậy, khiến người ta chỉ có thể ngửa mặt nhìn lên, lại vĩnh viễn không chạm đến hắn. Nhưng lúc này toàn thân Thượng Quan Vân tỏa ra một loại khí phách bễ nghễ thiên hạ, chấn động khắp nơi, khiến người ta không khỏi sinh ra ý nghĩ kính sợ.
Thượng Quan Vân nhìn cũng không nhìn mấy người mang diện mạo kỳ lạ đứng trong động, ngay lập tức đi về phía Sính Đình đang nằm trên tháp mỹ nhân, bộ dạng bình thản ung dung giống như hắn mới là chủ nhân của sơn động này.
Phương Tình thấy Thượng Quan Vân cách mình ngày càng gần, tiểu âm dực dực (dè dặt, từng li từng tí) mà kêu lên: “Ca!”
Trong mắt phượng hẹp dài của Thượng Quan Vân phát ra ánh mắt sắc bén, thoáng qua khuôn mặt tròn của nàng, từ đầu đến cuối coi nàng là người xa lạ. Hắn đi đến bên tháp, thấy hai má Sính Đình đỏ bừng, im lặng ngủ, bình yên vô sự, tronng lòng kéo căng mới thở dài nhẹ nhõm.
Ở trong rừng cây hắn phát hiện vải may trên người Sính Đình, liền tỉ mỉ kiểm soát chung quanh một hồi, quyết định đuổi theo một phương hướng, quả nhiên lại phát hiện một mảnh vải gấm hoa mai nhỏ, có vài mảnh có thể nói là sợi tơ, miếng vải vẫn như trước bị cái gì sắc bén chems đến thay đổi hoàn toàn. Trong lòng hắn không khỏi mừng như điên, không kịp truyền tin cho Thẩm Y Nhân, chỉ làm chút kí hiệu đơn giản trên đường, liền từ manh mối là một chút mảnh vải mà lần theo dấu vết đến tận đây.
Chưa đi đến sơn động phía trước này, hắn vắt hết óc mới tìm được cửa sơn động nho nhỏ này. Khi nhìn thấy sơn động này hắn thực kinh ngạc, bởi vì cửa động ở trên đỉnh núi. Từ sau khi đi vào cửa động chật hẹp, sơn động vẫn nghiêng nghiêng đi xuống,lúc đầu rất hẹp, cang đi sâu xuống càng rộng, càng ngày càng tối, hắn nín thở không tiếng động lần mò tiếp tục đi xuống dưới, rốt cuộc cũng thấy được ánh lửa, sau đó liền tới đáy động rộng rãi.
Hồng y nam tử thấy Thượng Quan Vân đã đi tới rồi, đigiống như chỉ nhanh một chút, không khỏi có chút kinh ngạc. Sơn động cực kì bí mật, không có người chỉ điểm căn bản là không tìm được lối vào, trong sơn động có vô số người của tộc Dạ Xoa bọn họ, thế nhưng bị đối phương coi như chỗ không người, chỉ riêng phần can đảm hơn người cũng không nhỏ này, dò xét. Vì vậy trên vẻ mặt hắn hiện lên một tia hứng thú, ý vị thâm trường nói: “Nhắc đến Tào Tháo, Tào Tháo liền tới, Thanh Diên công tử thật sự thông minh tuyệt thế, thế nhưng có thể tìm được chỗ này, đơn phương độc mã xông vào, chỉ là không biết công tử vì muội muội tốt mà đến? Hay là vì những người khác?”
“Trước mặt chân nhân không bao giờ nói láo, trước mặt Phật tổ chẳng làm sự nói dối, các ngươi đánh cướp người nào, bản công tử liền vì người đó mà đến!” Dung mạo của Thượng Quan Vân lạnh lung nghiêm nghị trong sang, trong mắt mang mũi nhọn bức người, nói năng mạnh mẽ.
“Ha! Khẩu khí thật ngông cuồng, cũng không sợ gió lớn cắt đầu lưỡi, ngươi cho rằng nơi này là nơi muốn đến thì đến, muốn đi thì đi sao?” Hồng y nam tử tay chống cằm cười haha nói.
Phương Tình nghe thấy Thượng Quan Vân nói thẳng là vì Sính Đình mà đến, không nhịn được nắm chặt nắm đấm, cắn chặt răng, hỏa khí trong lòng tàch tạch bốc lên.
Thượng Quan Vân mỉm cười, cười ngạo nghễ không cho phép người khác khinh thường: “Bản công tử không cần biết đây là chỗ nào, đã đến đây, dù là đầm rồng hang hổ, hôm nay bản công vẫn muốn xông vào một lần!”
“Ba, ba!” Hai tiếng vang nhỏ, từ đường sau trong sơn động rộng rãixuất hiện một hắc y nhân tóc đen, thân hình cao lớn, ngũ quan anh tuấn, trên mặt hắn treo nụ cười, vỗ tay khen: “Rất có đảm lượng! Hảo khí phách, thật ra là nói nghé con không sợ cọp, dũng khí khả gia()!”
Thượng Quan Vân vừa thấy người đến, trong mắt hiện lên một tia sáng rõ ràng: “Hoa Lạc Phiêu Hương, quả nhiên việc này có liên quan với ngươi! Đúng rồi, hẳn là nên gọi các hạ là Dạ Hoa Lạc chứ!” Hoa Lạc Phiêu Hương chính là hắc y nhân ở Yến Viên kia, lúc đó Sính Đình còn cười nói trong hắn có hoa.
“Gọi như thế nào cũng không sao cả, tùy ý ngươi, không ngờ ta và ngươi đúng là người quen.” Da Hoa Lạc cười kiểu có cũng được, không có cũng chẳng sao, dường như không thèm để ý đến tên gọi này một chút nào.
Thượng Quan Vân lạnh nhạt liếc hắn, ung dung cười: “Không dám! Chỉ là bản công tử không nghĩ đến dĩ nhiên ngươi là người của tộc Dạ Xoa!” Lúc đầu hắn cũng không biết bọn họ là ai, nhưng chứng kiến đến diện mạo có hình vẽ kì quái này của bọn họ, sau đó nhớ ra những hình vẽ kia có từ rất lâu, là truyền thuyết như đúng mà sai, trong long hắn cũng đoán ra tám chín phần. Nhưng mà trong long hắn có chút nghi hoặc bộ tộc Dạ Xoa luôn ẩn cư ở hải ngoại, tuy rằng ngẫu nhiên có đến trung nguyên cũng chỉ ở lại một chút rồi rời đi. Chẳng qua việc đời không có tuyệt đối, nghe nói tiền triều có một thương nhân đi biển gặp nạn, được người của tộc Dạ Xoa cứu, rồi thành hôn cùng một cô gái ở đó. Ở bộ tộc Dạ Xoa yên bề gia thất, sau này người kia nhớ cố hương, liền mang vợ con rời khỏi tộc Dạ Xoa trở về quê hương.
“Ha hả! Ta là người như thế nào không quan trọng, nhưng chúng ta phải rời đi. Thanh Diên công tử, ngươi vẫn đừng vội quản những nhàn sự (việc không liên quan đến mình) này, nhanh mang theo nàng ta rời đi đi!” Dạ Hoa Lạc mỉm cười nói, đưa tay chỉ Phương Tình.
“Có rời đi hay không là chuyện của các ngươi, nhưng người mà bản công tử muốn dẫn đi, là nàng!” Lời còn chưa dứt, Thượng Quan Vân ngay lập tức phất tay áo, cuốn Sính Đình đang ngủ say trên tháp mỹ nhân vào trong lồng ngực, một tay ôm chặt, tay kia thì “bá” một tiếng mở một thanh hắc phiến (quạt màu đen). Tức khắc y bào trên người hắn không gió mà lay động, toàn thân giống như một thanh kiếm ra khỏi vỏ, bộc phát sức mạnh! Chợt thân hình của hắn nhẹ nhàng tung lên, như chim đại bàng, rơi xuống im lặng không một tiếng động hơn mấy trượng.
“Muốn mang người đi, cửa cũng không có đâu! Vài hắc y nhân cũng xông lên.
“Bỏ nàng xuống, bằng không ta sẽ giết ngươi, tên tiểu tử không biết trời cao đất rộng này.”
Thượng Quan Vân mắt điếc tai ngơ với lời uy hiếp, thân hình không dừng lại, tiếp tục bay vút, mắt thấy lập tức sẽ đến cửa động để ra ngoài kia.
“Để nàng xuống, ta sẽ tha chết cho ngươi!” Một hắc y nhân Dạ Xoa đột nhiên nhảy ra phía trước, xuất ra một chưởng mạnh mẽ đánh về phía sau lưng của Thượgn Quan Vân.
“Ca! Không cần!” Phương Tình che miệng, kinh sợ hô to.
Sau lưng Thượng Quan Vân giốang như có ánh mắt, thân thể vừa chuyển, tránh khỏi một chưởng đánh tới của hắc y nhân, hắc phiến trong tay vung lên, mang theo một cỗ kình phong liên tiếp, công kích thẳng về phía mặt của hắc y nhân.
Hắc y nhân nhanh nhẹn lóe lên, né tránh khỏi sát chiêu của Thượng Quan Vân, “Tiểu tử tốt lắm, công phu không tệ! Nhưng chỉ bằng ngươi, muốn mang nàng đi, là không có khả năng.” Hắc y nhân cười âm trầm, giọng nói thô ráp làm da đầu người ta run lên, tiếng vọng lại không ngừng trong sơn động.