Chia Tay Rồi, Tôi Tìm Được Mối Mới

chương 35: của em

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Sau khi Lục U trở về từ thôn Bình Vu, không bao lâu sau tập đoàn Vãn Chu và khu giải trí Miko xé nhau lên mạng.

Lục U không quan tâm đến chuyện này lắm, nhưng thân là một quần chúng ăn dưa, Thượng Nhàn Thục hóng rất sôi nổi, lúc nào cũng cung cấp cho cô thông tin tình báo sống động như thật, Lục U cũng nghe vào không ít –

“Nguyên nhân buồn cười lắm, chỗ đồng phục công nhân mà tập đoàn Vãn Chu làm cho khu vui chơi chất lượng cực kỳ kém, có bộ thậm chí còn không may ráp lại với nhau, vừa giặt được một lần đã phai màu rồi.”

“Đương nhiên khu giải trí Miko sẽ không chấp nhận đống quần áo chất lượng kém này, nhiều lần tìm đến tập đoàn Vãn Chu thương lượng nhưng lí do đối phương đưa ra cũng rất hùng hồn: tập đoàn Vãn Chu ra giá thấp để giúp các người làm quần áo, các người có tư cách gì lựa Đông lựa Tây hả!”

Ánh mắt Lục U rời khỏi màn hình máy tính, cô nhìn Thượng Nhàn Thục: “Cái này khá giống phong cách của Hứa Trầm Chu.”

“Cho nên ấy à, khu giải trí Miko cho rằng đối phương đang ăn vạ, ban đầu vốn là tập đoàn Vãn Chu thò một chân vào cướp đơn hàng này đi, hiện tại lại gửi trả lại sản phẩm như thế, bên đó lại còn đùn đẩy trách nhiệm nữa.”

“Một người muốn đánh một người bị đánh thôi.”

Thượng Nhàn Thục nhún vai: “Chuyện này hai bên đàm phán rất lâu nhưng vẫn không có kết quả. Khu giải trí Miko dựa vào việc bản thân là một khu giải trí nổi tiếng trên mạng, còn rất được lòng mọi người nên đã đem chuyện này lên mạng, công khai đấm nhau với tập đoàn Vãn Chu luôn.”

Lục U nhìn ý kiến và thái độ của công chúng trên mạng –

Mặc dù lần tranh chấp này cả hai bên đều sai, chó cắn chó miệng đầy lông, nhưng tập đoàn Vãn Chu đúng là quá đáng hơn, trở thành đối tượng được các con người hóng hớt ăn dưa trên mạng phun nhổ kịch liệt.

Tập đoàn Vãn Chu dần dần nhận ra, nếu chuyện này mà xé to ra sẽ trực tiếp ảnh hưởng đến hình tượng cùng với uy tín, danh dự của doanh nghiệp mình.

Nhưng tất cả đã muộn rồi, công ty đã bắt đầu mất đơn đặt hàng.

Hứa Trầm Chu lập tức quan hệ công chúng, đồng ý hòa giải với khu giải trí Miko, để chuyện này hạ nhiệt xuống.

Nhưng ảnh hưởng tiêu cực đã xảy ra, đối với Vãn Chu mà nói, đó là đả kích có tính hủy diệt không thể nào cứu vãn được.

Hình tượng cùng với uy tín, danh dự của doanh nghiệp đã tụt dốc không phanh.

...

Bởi vì tập đoàn Vãn Chu bị hủy hợp đồng số lượng lớn, nên số lượng đơn hàng bên Lộc Phong không ngừng tăng lên.

Nguyên nhân dẫn tới việc này chính là do một video đang rất hot trên nền tảng video hiện nay.

Trong video, đám trẻ vùng núi mặc quần áo mới, lộ nụ cười đáng yêu, thơ ngây, không ngừng chen lấn vào khung hình, khoe với mọi người những bộ quần áo mới có in logo Lộc Phong của mình.

Thực tế thì đoạn video này là do trợ lý Tiểu Lưu vô tình quay lại được rồi đăng lên tài khoản chứa những đoạn video ngắn của mình, tự xem tự vui.

Tài khoản của cậu ta tổng cộng chỉ có khoảng ba, bốn người theo dõi, đều là người nhà, ban đầu cũng không có ai quan tâm.

Nhưng bởi vì mâu thuẫn giữa tập đoàn Vãn Chu và khu giải trí Miko bị đẩy lên cao, trở thành điểm nóng giữa vườn dưa, thế là có một người bạn thần thông quảng đại trên mạng không biết moi đâu ra lần hủy hợp đồng phong ba giữa khu giải trí với Lộc Phong.

Có bên truyền thông đến cửa phỏng vấn Thượng Nhàn Thục, Thượng Nhàn Thục lập tức giống như một người chị gái tốt bụng, kể hết từ đầu đến cuối chuyện này, bao gồm cả việc tập đoàn Vãn Chu giữa đường nhảy ra cướp đơn hàng của bọn họ.

Chị ấy là một người phụ nữ rất biết cách nói chuyện, đem chuyện này nói đâu ra đấy, nói sống động như thật, nhiệt độ thoáng cái đã tăng cao.

Mà sự quyên góp âm thầm của Lộc Phong với các trẻ em miền núi cũng tăng thêm thiện cảm của xã hội đối với thương hiệu này.

Bọn họ quyên góp cho trẻ em miền núi một số lượng lớn quần áo mà trên trang Weibo chính lại không có chút động tĩnh nào, nếu không phải đoạn video ngắn do nhân viên đăng trên tài khoản cá nhân bị phát hiện, có lẽ chuyện này chẳng có ai hay biết.

Việc này tạo thành sự so sánh rõ ràng với kiểu làm ăn khó coi của tập đoàn Vãn Chu và sự bội bạc của khu giải trí Miko.

Trong một đêm, đơn đặt hàng trên cửa hàng online của Lộc Phong tăng vọt, trên mạng cũng bắt đầu bàn tán rầm rộ.

Trên biểu đồ của nền tảng ICLO, Lộc Phong chính là một đỉnh cao lẻ loi, trong mấy ngày ngắn ngủi, Lộc Phong đã lập kỉ lục mới về số lượng tiêu thụ và lượng truy cập.

Điều này thực sự đã hóa giải hoàn cảnh khó khăn của một thương hiệu mới như Lộc Phong, có thể nói Lộc Phong đã chính thức bước một bước dài.

...

Vụ án trẻ em mất tích ở vùng nông thôn kia của Tưởng Đạc cũng có bước đột phá lớn.

Cảnh sát mở cuộc họp báo, công bố kết quả điều tra với dư luận với quan tâm đến vụ án này.

Lục U cũng luôn chú ý đến vụ án này, thậm chí còn có một suy đoán nghiệp dư.

Không ngờ, thủ phạm bắt cóc trẻ em lại là thầy giáo Chu Lân trước đó cô có tiếp xúc qua.

Trong mắt Lục U, người này là người gắn bó với công việc giáo dục, là một người đáng được ngưỡng mộ.

Nhưng người không thể nhất, lại trở thành hung thủ.

Trong buổi họp báo, sắc mặt Tưởng Đạc rất xấu, đáy mắt mơ hồ mang theo sự mệt mỏi.

Anh thuật lại tình tiết vụ án trước công chúng, đồng thời cũng phân tích tâm lý phạm tội của Chu Lân.

Cuộc đời người đàn ông này rất nhấp nhô, khi anh ta vẫn còn là trẻ sơ sinh đã bị bọn buôn người bán đến nhà họ Chu ở thôn Bình Vu, trở thành con trai của vợ chồng nhà họ Chu.

Từ khi còn rất nhỏ, anh ta đã biết được thân thế của mình qua miệng những đứa trẻ khác, vì vậy anh ta cố gắng học tập, một lòng muốn rời khỏi vùng núi nghèo khó này.

Sau này khi thi đại học phát huy không tốt nên thi trượt, trong nhà không có điều kiện để anh ta tiếp tục học lại nên anh ta đành học trung cấp chuyên nghiệp.

Cuối cùng, anh ta cũng có thể rời khỏi nơi này.

Sau khi ra ngoài, Chu Lân bắt đầu đi khắp nơi tìm được bố mẹ ruột của mình.

Rốt cuộc thông qua vài manh mối mơ hồ, anh ta tìm được chỗ ở của bố mẹ ruột trên thành phố, sau đó dưới sự trợ giúp của cảnh sát, tìm được bọn họ.

Nhưng mà, bởi vì nỗi đau mất con, mẹ anh ta quanh năm suốt tháng rầu rĩ không vui, mấy năm trước đã qua đời.

Bố của anh ta cũng đã có gia đình mới, đồng thời không quá muốn nhận lại đứa con đã khôn lớn của mình.

Việc này tạo thành đả kích rất lớn với Chu Lân, người xung quanh đều nói, khoảng thời gian đó anh ta thường xuyên ngồi thừ người ra, cũng dần trở nên không thích nói chuyện.

Sau này tốt nghiệp trung cấp chuyên nghiệp, vốn anh ta muốn ở lại trong thành phố, tùy tiện tìm một công việc nào đó còn tốt hơn ở lại nơi hoang vu hẻo lánh chim không thèm đẻ trứng kia.

Nhưng bố nuôi anh ta trong lúc cắt cỏ lợn lại bị ngã xuống sườn núi, nửa người dưới bại liệt, cần người chăm sóc.

Người trong thôn lập thành một “đoàn khuyên giải” vào thành phố tìm được Chu Lân, dùng tình nói cho anh ta hiểu, dùng lý để bảo anh ta trở về chăm sóc cho bố nuôi.

Vừa vặn giáo viên tiểu học duy nhất của thôn Bình Vu rời đi, vì thế dưới sự khuyên bảo của mọi người, Chu Lân đảm nhiệm giáo viên tiểu học.

Mấy năm nay, anh ta vừa dạy học, vừa chăm sóc bố nuôi.

Bên ngoài thì người trong gọi anh ta là thầy giáo Chu, nhưng thực tế, trong lòng Chu Lân tự hiểu, anh ta thì là thầy giáo gì chứ, cùng lắm chỉ là bảo mẫu mà thôi.

Cuộc đời của anh ta, đã định là sẽ chết ở thôn Bình Vu này rồi.

Mà anh ta chưa từng chút lòng trung thành nào với cái thôn này, anh ta biết mình bị lừa bán tới đây, giống như những người vợ bị lừa bán tới thôn này, mỗi khi nhìn thấy những cặp mắt dại ra, vô hồn của các cô ấy, Chu Lân đều cảm thấy đồng cảm sâu sắc.

Nhưng anh ta chẳng làm được gì cả, ngay cả bản thân anh ta còn không tự cứu được.

Sau này anh ta quen một người phụ nữ, người phụ nữ này cũng bị lừa bán làm vợ một người què trong thôn.

Khi anh ta và người phụ nữ này ở cạnh nhau đã nảy sinh sự đồng cảm và thương hại, nảy sinh chút tình cảm mập mờ.

Nhưng mà bọn họ còn chưa kịp làm gì thì chuyện này đã bị chồng người phụ nữ kia biết.

Người phụ nữ bị đánh nửa sống nửa chết, bị nhốt lại.

Chu Lân cũng bị người trong thôn đánh cho một trận, sau này mỗi khi người trong thôn thấy anh ta đều sẽ lấy chuyện này ra cười nhạo.

Sau chuyện đó, trái tim Chu Lân đã hoàn toàn bị bóng tối cắn nuốt.

Anh ta bắt đầu lập kế hoạch trả thù, lợi dụng thân phận của mình để lừa bọn trẻ con đến một hang động tự nhiên không dễ phát hiện ở sau núi, sau đó trói bọn trẻ vào trong đó.

Những đứa trẻ này đều là con trai, hơn nữa đều là “bảo bối” trong lòng bố mẹ chúng, có gia đình thậm chí sinh liên tiếp mấy đứa con gái chỉ để có được một đứa con trai.

Chu Lân nhốt những đứa trẻ này trong một hang động tối tăm, không có ánh nắng mặt trời, nghe tiếng khóc tuyệt vọng của bọn chúng, nhìn bố mẹ bọn chúng lấy nước mắt rửa mặt hàng ngày, vậy mà trong lòng anh ta lại cảm thấy vui vẻ.

Hành động trả thù của anh ta bắt đầu trở nên điên cuồng, thậm chí cuối cùng còn không khống chế được mà làm tổn thương đám trẻ vô tội này.

Nguyên do Chu Lân chọn bé trai cũng bởi vì anh ta chính là “bé trai bảo bối” được nhà họ Chu mua về, trở thành bi kịch cả đời của anh ta.

Mà điều này... cũng trở thành đầu mối quan trọng để Tưởng Đạc phá án thông qua phân tích tâm lý tội phạm.

Chu Lân nhận tội rất sảng khoái, đồng thời vào thời điểm lấy lời khai, anh ta còn mang theo thái độ thưởng thức, anh ta mô tả chi tiết cho cảnh sát về sự thật tàn bạo mà anh ta đã gây ra cho bọn trẻ. Tựa như những chi tiết của kí ức kia có thể khiến anh ta trở nên vui vẻ.

Bình thường trong quá trình tra hỏi, thường người thẳng tính như Hạ Minh Phi sẽ khá kích động, Tưởng Đạc lại vĩnh viễn bất động, vững như kiềng ba chân.

Nhưng ngày hôm nay lại khác, lần đầu Tưởng Đạc bị chọc giận, anh tóm lấy cổ áo Chu Lân, đẩy mạnh anh ta vào tường, trầm giọng nói: “Làm ra những hành vi cầm thú thế này mà anh còn cảm thấy tự hào à?”

Câu trả lời của Chu Lân rất chân thành, là sự chân thành của tội phạm biến thái: “Việc này, có thể khiến nội tâm tôi khôi phục trạng thái bình tĩnh.”

Tưởng Đạc gằn từng chữ: “Chỉ có kẻ nhu nhược mới ra tay với trẻ con mà thôi.”

Hạ Minh Phi vội vàng kéo Tưởng Đạc ra.

Anh đã nhìn ra rồi, vụ án này của Chu Lân khiến Tưởng Đạc nhớ lại những trải nghiệm tương tự khi còn nhỏ, vì thế anh mới mấy lần không khống chế được tính tình.

“Làm chuyện xấu bao giờ cũng dễ hơn làm việc tốt, phải không, cảnh sát Tưởng.” Chu Lân dường như nhìn thấy sự lo lắng và đen tối dưới đáy mắt anh, anh ta nở nụ cười: “Làm người tốt, kết quả chỉ khiến bản thân khó chịu thôi.”

Tưởng Đạc giơ tay lên định cho anh ta một đấm, cũng may Hạ Minh Phi chặn anh lại, đẩy anh ra khỏi phòng thẩm vấn.

“Chuyện gì thế tam gia, trước đây đấu trí đấu dũng với tội phạm có thấy cậu kích động như vậy đâu. Nếu cậu đánh anh ta trong phòng thẩm vấn thì vấn đề của cậu nghiêm trọng rồi đấy.”

Tưởng Đạc cử động ngón tay, bẻ ra tiếng răng rắc, trầm giọng nói: “Có vấn đề thì tự tôi chịu trách nhiệm.”

Hạ Minh Phi vỗ vỗ vai anh, trấn an: “Khoảng thời gian ở thôn Bình Vu tra án, thần kinh của cậu vẫn luôn căng thẳng, về nghỉ ngơi cho khỏe đi.”

“Không ngủ được, tôi đến phòng hồ sơ xem hồ sơ vụ án đây.”

Nói xong, anh đi về phía phòng hồ sơ.

“Ây, cậu thật đúng là... không dừng được à.” Hạ Minh Phi đuổi kịp anh, nghiêm túc nói: “Đã bao lâu cậu không ngủ một giấc tử tế rồi, nhìn cái vành mắt này của cậu đi, y hệt quốc bảo luôn.”

Tưởng Đạc đè lên khóe mắt: “Gần đây mất ngủ nghiêm trọng.”

Hạ Minh Phi biết, nguyên nhân khiến Tưởng Đạc mất ngủ hơn phân nửa là vì cơn ác mộng của vụ án kia.

Anh ta đề nghị: “Một người không ngủ được thì tìm người ngủ cùng đi, hỏi tiểu thanh mai kia của cậu xem người ta có rảnh không.”

Tưởng Đạc liếc Hạ Minh Phi: “Nói nhảm.”

Hạ Minh Phi thấy anh đã bớt căng thẳng thì vừa cười vừa nói: “Tưởng tôi không biết à, cái đêm cô ấy tới thôn Bình Vu kia, cậu đưa cô ấy... vào phòng.”

“Tôi và cô ấy là huynh đệ nhiều năm, cũng không phải chưa từng ngủ chung một chăn, có gì mà phải ngạc nhiên.”

“Tôi với cậu là huynh đệ nhiều năm như vậy, cũng không thấy cậu ngủ với tôi mà. Không được nha tam gia, ai cũng phải có phần chứ.”

Tưởng Đạc ghét bỏ nói: “Không có phần, có cũng không cho cậu.”

“Tôi biết cậu nhiều năm như thế, không phải là không có, đều giữ lại đúng không.” Hạ Minh Phi đuổi theo anh: “Lấy ra đê.”

Hai người cãi nhau ầm ĩ đi ra đại sảnh, Tưởng Đạc đột ngột dừng lại, Hạ Minh Phi đập vào lưng anh.

Trên ghế dài ngoài sảnh, Lục U chờ đã lâu.

Cô mặc trên người bộ đồ rất công sở, áo sơ mi trắng kết hợp với váy chữ A, vòng eo nhỏ gầy, đôi giày cao gót màu đen bên dưới phác họa đôi chân xinh đẹp của cô, đúng là đôi giày anh đã tặng cô, nhìn vừa ngoan ngoãn lại thanh lịch.

Thấy hai người đi ra, Lục U lập tức đứng lên, vẫy tay về phía hai người: “Hi!”

Ở trước mặt người mình thích, cô “hi” hơi xấu hổ, gò má không khỏi đỏ lên.

“Không phải gần đây em bận lắm à?” Tưởng Đạc đi tới, rất tự nhiên hỏi cô: “Sao lại có thời gian qua đây?”

“Đúng là rất bận, buổi chiều còn phải đi gặp khách hàng, buổi trưa tranh thủ qua đây.”

“Qua đây làm gì?”

“...”

Cô phát hiện, Tưởng Đạc cái người này rõ là rất thông minh, nhưng hết lần này tới lần khác toàn bắt cô nói thẳng ra.

Lục U đeo túi lên vai trái, buồn bực nói: “Em tới đây còn làm gì được chứ, cũng không thể bởi vì đi tự thú chứ?”

Khóe miệng Tưởng Đạc nhếch lên, lộ ra lúm đồng tiền rất nông: “Cũng không thể bởi vì nhớ người nào đó à?”

“Dĩ nhiên không phải rồi.”

“Anh đoán cũng không phải.”

Mắt Hạ Minh Phi sắp trợn lên trần nhà rồi. Con chó già Tưởng Đạc này, thực sự.... quá chó!!!

Chưa thấy tên đàn ông nào hèn như thế.

Hạ Minh Phi nó với Lục U: “Người này hai ngày nay không chợp mắt rồi, bảo cậu ta đi ngủ mà như cướp cái mạng chó của cậu ta ấy. Lục U, cô tới thật đúng lúc, đưa cậu ta về ngủ một giấc đi.”

Lục U đánh giá sắc mặt của Tưởng Đạc, quả thực cực kỳ ủ rũ, ngay cả ánh mắt cũng rã rời, vậy mà còn ở đây cố xốc tinh thần nói đùa với cô.

“Hai ngày không ngủ, hèn chi người cũng ngủ đi rồi.”

Lục U thoải mái nở nụ cười, cầm lấy cổ tay Tưởng Đạc: “Đi thôi, về nhà với em.”

Sự mềm mại và ấm áp của lòng bàn tay của cô nơi cổ tay khiến người ta cảm thấy an tâm.

Tưởng Đạc để mặc cô lôi kéo, cùng đi ra khỏi cổng đồn cảnh sát, ở ven đường có đỗ một chiếc xe nhỏ màu xám.

“Mua xe rồi à?”

“Xe của phòng thiết kế, yên tâm, có tiền thì nhất định em sẽ nợ trước.”

“Trong đầu em ngoại trừ trả nợ ra thì còn thứ gì khác không hả.”

“Đây là khoản nợ bán thân đấy, đương nhiên em phải thời thời khắc khắc ghi tạc trong đầu rồi.”

Ở bên cạnh xe, Tưởng Đạc ôm lấy eo Lục U, khẽ dùng lực một cái, cả người Lục U bị ôm trong lồ.ng ngực anh.

Đuôi mắt anh khẽ nhướng lên, thêm vài phần ngả ngớn, lại thêm vài phần chăm chú –

“Mặc kệ có trả hay không, cái thân này anh lấy chắc rồi.”

“Tam gia tính chơi xấu đấy à?”

Tưởng Đạc sáp gần đến bên tai cô, hơi thở quyến rũ: “Dù sao cũng không phải lần đầu tiên.”

Lục U né anh ra, đỏ mặt nhét anh vào ghế phục, sau đó cô cũng ngồi lên: “Chó mặt dày.”

Dù gì cũng đều là chó, Tưởng Đạc cũng không ngại vừa là chó dính người vừa là chó mặt dày.

Anh đổi chủ đề, hỏi cô: “Ăn cơm trưa chưa?”

“Ăn rồi, anh thì sao?”

“Không đói bụng.”

“Em đưa anh về trước, về rồi thì ngủ trưa một lát đi, tỉnh ngủ hãy đi ăn gì đó ha.”

Tưởng Đạc cầm túi thơm có mùi hoa dành dành trong xe lên, ngửi một cái rồi hỏi: “Về nhà ai.”

“Anh nghĩ về nhà ai?”

“Em.”

“Tại sao lại muốn về nhà em?”

“Muốn ngủ cùng...”

Thấy ánh mắt sắc lẹm của Lục U quét tới, anh dừng lại một chút rồi bổ sung –

“... giường của em.”

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio