Chích Thủ Già Thiên

chương 34: giữ gìn cho tốt cái đầu của ngươi

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Đụng thiên tài Cơ Hưng kiếp đã mạt

Kiếm nơi tay sát phạt chẳng chằng ngại ngùng

Nếu lui không thể lui, sẽ tuyệt không lui nữa. Tần Phi từ đầu đến giờ chính là tính tình bướng bỉnh như vậy, bàn tay khẽ lật, đoản kiếm xuất thủ. Mũi kiếm nhanh như tia chớp điểm vào trường đao, phảng phất là đang dụ dỗ trường đao tiến công. Nhưng ngay sau đó hắn lui nhanh hai bước, trảm mã trường đao theo sát không thôi, phẫn nộ chém xuống, ẩn hiện khí thế của phong lôi.

Hai mắt Tần Phi chợt lóe lên, thế nhưng hắn vẫn không nhúc nhích, đoản kiếm nắm trong tay. Trường đao hạ xuống, thế đi uy mãnh. Trong lúc điện quang hỏa thạch [DG: trong một khắc], Tần Phi đã nắm chắc phương vị của đối thủ. Hắn lấy thân làm mồi nhử, để cho đối thủ tưởng rằng đây là cơ hội âm thầm đánh lén, đem hết toàn lực đánh ra một đao mà không che giấu phương vị của mình. Tần Phi đánh cuộc như thế!

Tần Phi ánh mắt lưu chuyển, nhìn nơi sâu thẳm vô cùng trong rừng cây ngăm đen, mày rậm dựng lên. Khí thế phong lôi của trường đao mất đi, cách hõm vai của hắn chỉ mấy tấc, đột nhiên vô lực rơi xuống đất. Tần Phi nhảy lên, bắt lấy Trảm mã đao, ngưng thần nhìn vào trong bụi cây!

Tiếng rên rỉ đau đớn từ bụi cây truyền đến, sau đó một người lảo đảo bước ra, thất khiếu chảy máu, cực kỳ đáng sợ. Tay của hắn khẽ vuốt máu tươi chảy ra nơi khoé mắt, tay phải chỉ Tần Phi, cuống họng phát ra tiếng khàn khàn: "Niệm võ song tu..."

"Ngươi đem hết toàn lực muốn giết ta, trong khoảnh khắc lộ ra hành tung, tại sao lại trách ta?" Tần Phi lạnh lùng nói. Đao vô luận là nhanh ra sao, cũng không thể nào nhanh hơn được ý niệm của người. Chỉ cần tìm được hành tung của hắn lựa lúc bất ngờ không đề phòng, niệm lực của Tần Phi đủ làm cho hắn bị thương nặng. Trảm mã đao mất đi khống chế của chủ nhân, rơi vào trong tay Tần Phi.

Tần Phi đi lên phía trước hai bước, nhìn hắn cả mặt đầy máu tươi, thản nhiên nói: "Ta nhận ra ngươi, ngươi là thuộc hạ thân tín của Sở Dương!"

Chủ nhân Trảm mã đao chính là Cơ Hưng. Hắn làm sao nghĩ được, Tần Phi dám liều mạng như vậy. Mạo hiểm đưa thân hắn vào hiểm nguy có thể bị nhất đao lưỡng đoạn, lấy thân mình làm mồi nhử để dò xét ra vị trí của hắn. Trong lúc bất ngờ nhất Tần Phi dùng niệm lực tập kích. Mạnh mẽ như Cơ Hưng, cũng không thể không bị tổn thất nặng.

Cơ Hưng cười lạnh nói: "Thế thì làm sao? Ta chính là phó tướng Bắc Cương quân, ngươi dám làm gì ta?"

Tần Phi im lặng không lên tiếng, xách Trảm mã đao của Cơ Hưng, từng bước tiến gần hắn. Cơ Hưng lúc này mới cảm thấy không ổn, dồn dập nói: "Ngươi muốn làm gì? Ngươi chỉ là tên tuần kiểm, giết chết phó tướng Bắc Cương là tội danh tày đình, ngươi làm sao gánh được đây!"

Tần Phi không để ý đến lời nói của hắn. Hắn cũng sắp đi đến sát Cơ Hưng. Cơ Hưng nuốt một ngụm nước miếng, hắn bị một kích toàn lực của Tần Phi, hiện giờ cả người vô lực, đầu óc ong ong, ngay cả khí lực để giết một con kiến cũng không còn. Nếu Tần Phi thật sự muốn giết hắn, hắn chỉ có thể ngồi chờ chết. Trong lòng hoảng sợ, Cơ Hưng thét to: "Tần Phi, ta và ngươi không thù không oán, ngươi nên biết, ta phụng mệnh tới giết ngươi. Oan có đầu nợ có chủ, ngươi không nên so đo..."

Tần Phi đứng trước mặt hắn, Trảm mã đao dí vào cổ họng, Cơ Hưng hồn bất phụ thể, nơm nớp lo sợ nhìn Tần Phi như thiên thần. Hắn ở Bắc Cương đã từng xung phong liều chết trong thiên quân vạn mã. Hắn đã trải qua những trận đánh lớn, chưa bao giờ nghĩ rằng lại chết trong tay một tên tuần kiểm. Hắn càng không nghĩ tới một tên tiểu tuần kiểm thật sự dám giết hắn. Cơ Hưng tuyệt không muốn chết, hắn ở Bắc Cương còn có đại tiền đồ, năm nay mới có ba mươi tuổi đã là cao thủ Tiên Thiên đỉnh phong, cuộc đời con người đúng vào giai đoạn sáng nhất, trong nhà còn có kiều thê ấu tử, tiền trang còn có hơn vạn lượng bạc chưa dùng... Hắn không thể chết được. Nhân sinh bi kịch nhất chính là người đã chết, tiền còn chưa xài hết...

Chết đã đến nơi, vô số ý niệm trong đầu Cơ Hưng vẫn còn nấn ná, thê tử sẽ tái giá hay không? Nhi tử sau này có theo họ người khác hay không... Những tờ ngân phiếu mình giấu kỹ kia có tiện nghi cho tiền trang [DG: ngân hàng ngày xưa]? Ở Bắc Cương còn có cô nương yểu điệu, trước đó không lâu mới vừa thất thân cho mình, còn chuẩn bị nạp làm thiếp thế nào được đây?

Ý nghĩ Cơ Hưng liền vĩnh viễn dừng lại vào giờ khắc này, trước mắt hắn hàn quang lóe lên, cổ họng nhất thời lạnh lẽo, tròng mắt quay cuồng, nhìn thấy phía dưới bụi cây, một cổ thi thể không đầu quỳ trên mặt đất, y phục thi thể kia rất quen thuộc? Phảng phất chính là mình hiện tại... Sau đó, đương nhiên không có sau đó rồi!

Tần Phi một đao hạ xuống, ném Trảm mã đao ra một bên, bỗng nhiên nghe thấy phía sau có người nói: "Tần Phi, ta cho tới nay, vẫn đánh giá quá thấp ngươi."

Tần Phi xoay người nhìn lại, lại thấy đến Giáo Tập Ti Sát Sự Thính Quân Sơn Thủy đứng ở phía sau. Tần Phi cũng không sợ hãi, thản nhiên nói: "Đề đốc đại nhân!"

Quân Sơn Thủy cười nói: "Lúc ngươi từ doanh trướng Quản Linh Tư đi ra ngoài, ta vẫn đi theo phía sau ngươi. Khi Cơ Hưng ra tay giết ngươi, ta vốn muốn tương trợ ngươi. Nhưng nhìn ngươi ứng đối thong dong, trong lúc nguy cấp lại có can đảm buông tay đánh cược một lần, chiến thắng cao thủ thực lực vượt xa mình. Đúng thật làm ta kinh ngạc!"

Trong lòng Tần Phi buông lỏng, Quân Sơn Thủy đã nói như vậy chính là nói rõ muốn bảo hộ chính mình. Tuy hắn cũng có mấy phần cảm kích trong lòng, nói vậy mới vừa rồi nếu quả thật đến chỗ vạn kiếp bất phục, Quân Sơn Thủy hẳn là sẽ xuất thủ cứu giúp. Lúc này hắn đáp: "Tiểu tử cũng là làm hết sức, nếu người khác muốn lấy tánh mạng của ta, dưới tình huống biết chắc mình không phải là đối thủ, không đi cờ hiểm, sao có thể tìm được đường sống trong chỗ chết?"

Quân Sơn Thủy trầm ngâm nói: "Nhưng mà, Cơ Hưng là phó tướng Bắc Cương quân, lần này Sở Dương dẫn hắn tới Đông đô, chính là muốn trải bằng con đường ngày sau cho hắn. Ngươi giết ái tướng tâm phúc của hắn, không sợ một nhà Yến vương sao?"

Tần Phi uể oải nói: "Đã muốn giết ta, thì cũng phải nghĩ đến việc bị ta giết lại chứ. Lại nói, cho dù ta chủ động đi cầu xin Sở Dương, chỉ sợ hắn vẫn muốn giết ta cho thống khoái. Nếu đã như vậy, có thể giết một trợ thủ đắc lực hắn, cứ giết một người đã. Tránh để cho mình sau này phải ứng phó quá nhiều đối thủ."

Biết thái độ Tần Phi như vậy, Quân Sơn Thủy hết sức hài lòng. Vị này là Đề đốc Giáo Tập Ti, ở Sát Sự Thính đã đợi hơn mười năm, cái dạng gì thanh niên đều đã gặp. Hắn thích nhất chính là những người có tính giống Tần Phi, cứng rắn như một tảng đá, thà gãy chứ không chịu khuất. Bất cứ ai muốn đập nát tảng đá kia, cũng phải trả một giá không rẻ!

"Vậy thì cái chết của Cơ Hưng, ngươi muốn giải thích thế nào?" Quân Sơn Thủy hỏi.

"A, đêm khuya ta đi tuần tra, nghe thấy trong bụi cây có người đánh nhau, ta xông tới để xem, chỉ thấy một đạo hắc ảnh trở tay đoạt Trảm mã đao của Cơ Hưng, đem đầu của hắn cắt xuống, nhưng ngay sau đó trốn vô ảnh vô tung..." Tần Phi giảo hoạt cười cười: "Cơ Hưng đã là Tiên Thiên đỉnh phong cao thủ, có thể giết chết hắn, ta có dốc toàn lực cũng không thể nào đuổi kịp. Cũng không thể có người cho rằng, ta mới vừa đột phá cảnh giới tiên thiên có thể giết chết một vị cao thủ Tiên Thiên đỉnh phong đấy chứ?"

"Đủ giảo hoạt, lại ngoan độc!" Quân Sơn Thủy cười lên ha hả, vỗ tay nói: "Tiểu Uyển nói, ngươi ở trước mặt thái tử điện hạ công bố muốn gia nhập Sát Sự Thính. Rất tốt, bất kỳ ai muốn tiến vào Sát Sự Thính, cũng phải trải qua huấn luyện của ta ở Giáo Tập Ty. Ngươi cứ chuẩn bị sẵn sàng đi! Giáo Tập Ti có thể nói huấn luyện như ma quỷ, không phải ai cũng có thể chịu đựng được đâu."

"Ta đã muốn sao không làm, đã làm, sẽ cố làm được tốt nhất!" Tần Phi ngạo nghễ đáp: "Xin Quân Đề đốc cứ mở mắt chờ xem!"

Quân Sơn Thủy mỉm cười gật đầu, xoay người rời đi, thanh âm của hắn khinh phiêu phiêu rơi vào trong tai Tần Phi: "Giết Cơ Hưng tính là cái rắm gì! Nhớ kỹ, Sát Sự Thính đặt chân ở Đại Sở mấy trăm năm luôn có một nguyên tắc. Đó chính là bao che khuyết điểm cho nhau. Chỉ cần ngươi là người Sát Sự Thính, chỉ cần ngươi không phản bội Sát Sự Thính cùng Đại Sở. Bất kể ngươi phạm cái chuyện gì, cả Sát Sự Thính sẽ vì ngươi gánh chịu! Trên là Tổng đốc, dưới là mật thám thông thường, đều là như thế!"

Tần Phi thầm nghĩ: "Đa tạ!"

Hắn nhanh chóng sửa sang lại thi thể của Cơ Hưng rồi nhẹ nhàng rời đi.

Ở trong doanh trướng Sở Dương đã đợi tới mức không nhịn được, một hơi uống cạn chén rượu mạnh, mắng rằng: "Cơ Hưng đi lâu như vậy , chẳng lẽ vẫn không thể đắc thủ?"

Ngồi đối diện hắn chính là trưởng tử Đường gia Đường Hiên. So với Sở Dương hắn từng trải hơn rất nhiều. Hắn lên tiếng khuyên: "Cơ Hưng cũng phải chờ cơ hội mới có thể hạ thủ. Dục tốc bất đạt, phải có kiên nhẫn."

Hôm nay Tần Phi đại xuất danh tiếng, dư luận nội bộ Đường gia đã dần dần đảo hướng ủng hộ hôn sự này. Đường Hiên có cảm giác bất lực. Hắn và Sở Dương giao hảo từ nhỏ, dĩ nhiên hi vọng Sở Dương có thể trở thành muội phu, chứ không phải một tên tuần kiểm rách rưới không rõ lai lịch. Buổi tối nay hai người uống rượu, cùng nhau kể lể tâm sự, hết sức phiền não, đành mượn rượu trợ hứng. Sở Dương dứt khoát ra lệnh cho Cơ Hưng có thể không từ thủ đoạn nào đi giết Tần Phi!

Cơ Hưng đã đi rất lâu, đến bây giờ vẫn chưa về, dĩ nhiên làm cho hai vị công tử ca thập phần lo lắng.

Đột nhiên, một tên tùy tùng lảo đảo xông vào doanh trướng. Hắn không để ý lễ nghi, ghé vào tai nói thầm với Sở Dương mấy câu, lập tức sắc mặt Sở Dương đại biến, kéo Đường Hiên chạy ra ngoài.

Đường Hiên còn chưa kịp phản ứng hỏi xem chuyện gì xảy ra, đã bị Sở Dương kéo đi. Bọn hắn mang theo chừng mười tên hầu cận, một mạch chạy vào trong rừng. Tại đó đã có rất nhiều người phủ Yến Vương, bọn họ giương cây đuốc chiếu rọi một góc rừng sáng như ban ngày. Trong rừng cây, lá cây rơi rụng, vết máu loang lổ, có thể nhìn thấy dấu vết kình khí tác động vào gốc cây cổ thụ kia!

Thấy Sở Dương cùng Đường Hiên đã đến. Cả đám vốn là đang có chút ầm ỹ, nhanh chóng liền yên tĩnh lại. Người đến đầu tiên là đám thân vệ Yến vương phủ, chúng không dám nhiều lời, nhưng trên mặt đã hiện lên vẻ sợ hãi.

"Ở đâu?" Sở Dương toàn thân mùi rượu, cũng đã thanh tỉnh hơn, túm một tên thân vệ quát hỏi.

Tên kia thân vệ trong lòng run sợ chỉ chỉ phía sâu trong rừng, hơn mười cây đuốc được đưa tới đó. Sở Dương hít vào một hơi thật sâu, cùng Đường Hiên sóng vai đi vào trong rừng.

Mỗi một cái cành cây lá cây ở dưới chân đều có thể là trong lúc kích chiến rơi xuống, mà trong mắt hiện lên một vết máu, tất cả đều như nói phải có một trận đại chiến kinh tâm động phách!

Một cổ thi thể không đầu im lặng nằm trong bụi cây, đầu Cơ Hưng được đặt ngay ngắn dưới một gốc cây cổ thụ, vỏ cây bị bóc ra một mảng to, phía trên có một hàng chữ lớn được viết bằng máu tươi: muốn đầu của ta, trước tiên giữ cho tốt đầu của ngươi!

Sở Dương giận tím mặt, rút yêu đao chém liên tiếp vào thân cây, nổi giận mắng: "Khốn kiếp, khốn kiếp! Một thằng dân đen lại dám uy hiếp ta! Ta Sở Dương thề phải giết cả nhà ngươi!"

Đường Hiên đứng ở phía sau hắn, nhìn thấy Sở Dương có lẽ đã điên, cau mày cười khổ một tiếng. Xem ra, bọn họ đã quá xem thường tên tuần kiểm này. Hắn càng ngày càng khó đối phó rồi!

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio