Thẩm Điềm ngẩng cổ, nụ hôn của anh hôm nay thật dịu dàng, hàng mi của cô khẽ run lên cũng bất giác hồi đáp lại nụ hôn của anh, anh giữ lấy cằm của cô, ánh đèn nhè nhẹ chiếu xuống người của họ.
Một lúc lâu sau, Chu Thận Chi rời khỏi chốc lát.
Thẩm Điềm mở mắt.
Nhìn thẳng vào mắt anh, Thẩm Điềm siết chặt ly nước trong tay, nhịp tim đập lên phình phịch.
"Anh về đến nhà lúc mấy giờ?" Cô nhẹ hỏi anh.
Chu Thận Chi cụp mi nhìn cô: "Tầm khoảng bảy giờ đã về rồi."
"Sớm vậy sao." Thẩm Điểm lẩm bẩm, cô giơ ly nước lên uống một ngụm: "Em còn tưởng anh cùng hai người bạn kia sẽ tụ tập rất khuya nữa cơ."
Chu Thận Chi cười nói: "Có gì đáng tụ tập đâu, tụi anh chỉ gặp mặt nói chuyện mà thôi."
"Ồ ồ."
Anh nhéo mũi cô: "Sau này nhớ cố gắng trả lời tin nhắn anh đúng giờ đấy."
Tai Thẩm Điềm đỏ ửng, cô đáp: "Biết rồi mà."
Cô nhìn thấy anh đã thay ra bộ quần áo ở nhà, trên người còn có thoang thoảng mùi hoa quế, cô thốt lên một tiếng: "Anh tắm rồi đấy à."
Chu Thận Chi ừm đáp.
"Em cũng đi tắm được rồi, trời lạnh đừng tắm muộn quá."
"Ok." Thẩm Điềm đặt chiếc ly xuống: "Vậy em đi tắm đây."
Cô đi về phía phòng ngủ chính, hôm nay cô mặc một chiếc quần jean ôm, quần jean đúng là có đẹp thật nhưng lại không mấy thoải mái. Cô lấy quần áo ngủ rồi bước vào nhà vệ sinh.
Còn anh thì bước vào nhà bếp, không biết đang làm gì.
Thẩm Điềm cũng không nhìn nữa.
Bước qua tháng mười thời tiết bắt đầu trở lạnh, lúc sáng vẫn chưa có cảm giác gì, vừa đi ra khỏi quán cà phê gió thổi vào khiến cho Thẩm Điềm nổi hết cả da gà.
Tắm bằng nước nóng rất thoải mái, xong thì cô mở cửa, cũng mang theo hơi nóng ra ngoài.
Chu Thận Chi ngồi trên sofa, trên đùi đặt một chiếc máy tính, ngón tay thon dài gõ trên bàn phím. Anh đưa mắt lên nhìn cô, nói: "Uống chút canh ngọt đi."
Thẩm Điềm lúc này mới chú ý trên bàn trà có đặt một chén thuỷ tinh, trong đó có một chiếc muỗng nhỏ màu vàng, vô cùng tinh xảo.
Cô bê lên, ngồi xuống sofa và nhìn anh: "Sao anh lại nấu cái này vậy?"
Chu Thận Chi chống cằm, bàn tay tùy hứng đặt sau lưng cô, nói: "Thời tiết hanh khô, nấu cho em ăn."
Thẩm Điềm ngẩn người.
Anh ấy thật chu đáo!
Aaaaa!
Đôi mắt Thẩm Điềm cong lên: "Sao anh cái gì cũng biết hết vậy!"
Chu Thận Chi thu tầm mắt về, tiếp tục nhìn vào màn hình máy tính, nói: "Ông nội anh lúc trước cũng rất hay nấu cho bà nội uống, anh cũng chỉ là học lại từ ông mà thôi."
Thẩm Điềm nhìn anh.
Đột nhiên tiến sát vào, hôn nhẹ lên má anh.
Ngón tay Chu Thận Chi khựng lại, anh mỉm cười nghiêng đầu nhìn cô, sau đó giữ lấy eo cô: "Mau ăn đi!"
"Ok nè!"
Thẩm Điềm cầm muỗng lên và bắt đầu múc ăn, đây chắc là canh tuyết lê, đu đủ và mộc nhĩ trắng. Vô cùng thanh ngọt không hề ngán chút nào, mùi vị của mộc nhĩ trắng rất ngon, hôm nay cô đã nói chuyện cả ngày, cổ họng đúng thật là có chút khô, chén canh ngọt này đến thật là đúng lúc! Cô đưa mắt nhìn anh, anh thì đang cụp mi xem tài liệu, bên dưới góc trái có một ứng dụng.
Chiếc logo vô cùng ngầu, Thẩm Điềm chỉ nhìn trong giây lát.
Cô uống được một ít xong thì đưa chén lại gần miệng anh.
Chu Thận Chi ngoảnh đầu và uống hết mộc nhĩ trắng mà cô còn chừa lại một cách rất tự nhiên. Thẩm Điềm thấy anh đã uống hết cô bèn bước xuống sofa, chạy vào rửa sạch chén và muỗng.
Chu Thận Chi bận bịu một lúc lâu thì tắt màn hình máy tính, sau đó đóng chiếc máy tính vào, ngoảnh đầu nhìn.
Cô đang tựa vào vai anh, ngón tay bấm trên bàn phím thoăn thoắt, cô đang trò chuyện với chủ biên Hứa. Chu Thận Chi cầm chiếc máy tính lên đặt bên cạnh tủ sofa, rồi ôm eo cô từ phía sau.
Khẽ giọng hỏi.
"Chuyện chép tranh đã được giải quyết chưa?"
Thẩm Điềm một bên trả lời tin nhắn, một bên đáp: "Vẫn chưa giải quyết được hoàn toàn, tối hôm nay công ty đăng lên weibo một bài xin lỗi, đang thương lượng để mua lại bản vẽ của hoạ sĩ gốc, tổng biên tập của tụi em mắng nát nước rồi."
Chu Thận Chi: "Tại sao lại mắng?"
Thẩm Điềm nói: "Tốn tiền đó anh, vốn dĩ trong công ty có hoạ sĩ, vừa rẻ chất lượng lại tốt, bây giờ phải chi ra một khoảng tiền lớn mua lại tranh gốc của người ta!"
Chu Thận Chi nghe xong, ngữ điệu uể oải ồ lên một tiếng.
Anh nói: "Trong công ty của em không hợp tác với những phòng làm việc khác sao?"
Thẩm Điềm buông điện thoại xuống, quay đầu nhìn anh, ""Tất nhiên là có chứ, chỉ có điều những phòng làm việc khác đều phải theo lịch trình, đợi một bản vẽ phải đợi rất lâu. Vậy nên một số tranh minh hoạ đơn giản đều do công ty tụi em tự giải quyết."
Chu Thận Chi ồ một tiếng.
Anh ôm chặt eo của cô, giọng nói thanh trong.
"Vậy em cứ tiếp tục làm đi."
"Em trả lời một cái tin nhắn nữa thôi!" Thẩm Điềm vẫn chưa nói xong với chủ biên Hứa, Chu Thận Chi nghe vậy thì hôn lên má cô: "Thế anh đi đánh răng trước đây."
"Ừm ừm."
Thẩm Điềm cúi đầu tiếp tục nhắn tin.
Chu Thận Chi buông cô ra và đứng dậy, bước vào nhà vệ sinh để vệ sinh cá nhân. Sau khi xong anh bước ra, cô vẫn còn ngồi gửi tin nhắn, Chu Thận Chi rót một ly nước vừa uống vừa đi qua đó đưa tay xoa đầu cô: "Hay là hôm sau rồi nói tiếp?"
Thẩm Điềm chẳng ngẩng đầu, cô lẩm bẩm: "Sắp xong rồi, Chu Thận Chi anh về phòng trước đi."
Chu Thận Chi nghe đến đây.
Anh khẽ nhướng mày.
Anh nói: "Được nhưng đừng muộn quá đấy."
"Ok." Cô đưa tay lên ok.
Anh bước vào phòng ngủ phụ, Thẩm Điềm tựa vào sofa gửi lại số tiền vừa nãy mới tính xong cho chủ biên Hứa, bên phía chủ biên Hứa cũng rất đau đầu, chị ấy nói: "Chị còn phải nói lại với tổng biên tập, cảm giác cái này sẽ ảnh hưởng rất lớn, chắc là phải kiểm tra chặt lại."
Thẩm Điềm: Vâng.
Chủ biên Hứa: Cực cho em rồi, khuya như vậy mà còn nói chuyện với chị, chồng em sẽ không giận chứ?
!
!
Thẩm Điềm: Anh ấy không giận đâu ạ! Công việc cả mà.
Chủ biên Hứa: Haha, vậy thì mau nghỉ ngơi đi.
Thẩm Điềm trả lời chữ "vâng" xong thì đứng dậy, bước vào nhà vệ sinh đánh răng rửa mặt, cô rửa mặt xong lau mặt và đi ra ngoài và tắt chiếc đèn lớn trong phòng khác, chỉ còn sót lại đèn vách tường màu canh. Cửa phòng ngủ phụ hé mở, bên trong vẫn còn hắt ra ánh đèn màu cam, Thẩm Điềm nhìn đồng hồ, chắc anh không ngủ sớm như thế đâu.
Cô mở cửa ra và ngó đầu vào.
Người con trai kia đang tựa lên đầu giường xem sách, anh đưa mắt nhìn lên: "Vào đây."
Thẩm Điềm bật cười vui vẻ, cô dùng tay còn lại đóng cửa, bước qua đó, cô cong chân bước lên giường ghé sát vào xem cuốn sách mà anh đang đọc.
"Kỹ thuật tấn công phòng thủ - "
Cô nhìn tận mấy lần: "Đây là sách gì vậy?"
Ngữ khí của Chu Thận Chi qua loa: "Sách lập trình."
"Ồ ồ." Thẩm Điềm chỉnh lại gối nằm, vỗ vỗ nhẹ rồi nằm xuống, trong phòng vô cùng ấm áp, quần áo ngủ của cô lại rất mỏng, mái tóc mềm mượt. Chu Thận Chi đóng sách lại đặt trên tủ đầu giường, tiện thể chỉnh ánh đèn tối lại.
Chiếc đèn vừa được chỉnh tối.
Tim Thẩm Điềm lại đập nhanh.
Cô ngước mắt lên, nhìn anh trong ánh đèn mờ tối, anh chỉnh đồng hồ sau đó thì xoay người và cúi xuống hôn lên môi cô.
Thẩm Điềm ngẩng đầu, tim đập rất nhanh.
Cũng chẳng phải là lần đầu nữa nhưng lần nào cũng khiến cô hồi hộp.
Người con trai ấy hôn ở tư thế này rất lâu, nụ hôn dần dần di chuyển xuống cổ. Xương bả vai của anh vì tư thế này nên khẽ nhún lên, để lộ ra chiếc cổ màu trắng lạnh.
Ngón tay thon dài nhẹ nhàng giữ lấy tấm lưng cô.
Thẩm Điềm bất giác cũng đưa tay quàng lên cổ anh.
Không biết đã được bao lâu.
Anh ngồi thẳng người lên, cởi chiếc áo ra rồi lại tiếp tục hôn.
Anh chiếm trọn nó.
Đường eo.
Hơi thở của Thẩm Điềm đều loạn lên hết cả.
Nhưng cô lại thích nụ hôn của anh.
A...
Cô ấy cũng là một cô gái háo sắc!
Đêm khuya.
Thẩm Điềm khoác lên cổ anh, lắc đầu: "Không đi tắm đâu, em buồn ngủ quá."
Chu Thận Chi đang đặt tay sau lưng cô, đổ đầy mồ hôi, anh khẽ giọng: "Vậy ngày mai thức sớm để tắm?"
Cô ừm ừm vài tiếng.
Vùi người vào lòng anh.
Chu Thận Chi cụp mi nhìn cô.
Lúc nãy nghe cô nói loáng thoáng rằng đau lưng, ngón tay của anh bèn đưa lên xoa trên lưng cô. Trong hoàn cảnh ấm áp như thế này, anh ôm cô gái vào lòng và thiếp đi.
- -----
Hôm sau.
Khi Thẩm Điềm tỉnh giấc, anh đã thức dậy rồi, ra ngoài vận động và làm cả bữa sáng cho cô. Thẩm Điềm tắm xong thì ngồi xếp bằng trên thảm, cổ áo khẽ hở, bên trong toàn là dấu "dâu tây" ẩn hiện nhưng cô chẳng quan tâm nổi những thứ này nữa. Anh đã nấu cho cô món cháo sườn mà cô thích nhất, Thẩm Điềm đã rất đói.
Vì buổi tối vận động quá nhiều.
Đúng thật là hao phí thể lực, huống hồ gì kiểu vận động thế này đối với cô mà nói lại là bữa đực bữa cái.
Chu Thận Chi gắp trứng chiên cho cô và nghe một cuộc điện thoại.
Thẩm Điềm ngậm cháo trong miệng đưa mắt nhìn lên.
"Bà nội hả?"
Chu Thận Chi gật đầu.
Thẩm Điềm ồ ồ hai tiếng, sau đó thì im lặng.
Nhưng lại nghe lén cuộc nói chuyện của hai người họ.
Chẳng mấy chốc, Chu Thận Chi tắt máy, Thẩm Điềm hỏi: "Bà nội phải đi tái khám rồi hả anh?"
Chu Thận Chi ăn một miếng cháo, ừm đáp.
Thẩm Điềm nhìn anh: "Là khi nào vậy?"
Chu Thận Chi chậm rãi húp cháo, đáp: "Chưa sắp được thời gian, hai ngày nay bà giở tính không muốn đi, thương lượng với anh sẽ đi vào tuần sau."
Thẩm Điềm ồ một tiếng.
Cô nhả ra một miếng xương nhỏ, nói: "Khi nội đi tái khám thì anh nói với em để em đi với nội nha."
Chu Thận Chi đặt chén xuống, rút một tờ khăn giấy lau miệng.
Nói: "Đến lúc đó để anh xem."
Thẩm Điềm nhìn anh.
"Nhất định phải nói với em đấy!"
Anh vứt tờ giấy vào thùng rác, nhìn cô chăm chú, khóe miệng cong lên: "Được!"
Sau đó hai người thu dọn một chút và ra ngoài, chỉ cách một ngày mà thời tiết đã trở lạnh hơn. Thẩm Điềm không cẩn thận mở cửa sổ xe ra, gió lạnh chợt thổi vào cô vội rút tay lại, nói: "Chỗ tụi mình đúng là một đêm vào đông thật mà."
Chu Thận Chi xoay vô lăng.
Đưa tay nắm lấy bàn tay của cô, có chút lạnh.
Anh ngước mắt nhìn cô: "Quay về mặc thêm áo khoác vào."
"Thôi, không cần." Thẩm Điềm nhanh chóng thốt lên những người con trai kia chẳng nghe cô, thẳng thừng quay đầu xe trở về Lam Nguyệt. Thẩm Điềm chỉ có thể ngoan ngoãn lên lầu, lấy thêm một chiếc áo khoác ôm vào người rồi bước lên xe lần nữa, nói: "Buổi trưa lại lạnh đấy, một người bản địa như anh không biết tình hình thời tiết chỗ chúng ta sao? Buổi sáng mùa thu buổi trưa mùa hạ..."
Chu Thận Chi khởi động xe, khuỷu tay gác lên cửa xe, nghe cô nói xong.
"Ừm, buổi tối mùa đông."
Thẩm Điềm bật cười: "Không khoa trương đến vậy đâu!"
Anh ngoảnh đầu nhìn cô, ánh mắt hiện lên nét cười: "Một ngày qua được ba mùa là đặc sản của Lê Thành."
Thẩm Điềm lại bật cười.
Đôi mắt cô cong cong, ôm áo khoác vào người, nhìn anh.
Chu Thận Chi.
Anh vừa đẹp trai lại còn đáng yêu!
Anh chạy qua đèn xanh đèn đỏ, phát hiện ra được ánh mắt của cô.
Ngữ điệu chậm rãi.
"Nhìn gì đấy?"
Thẩm Điềm mỉm cười rồi thu tầm mắt về, lắc đầu: "Không có!"
Tất nhiên là không thể trả lời rằng trông anh đáng yêu được rồi!
Đã đến bên dưới toà cao ốc, Chu Thận Chi lấy áo khoác trong người cô rồi bung ra và khoác lên người cô: "Mặc lên, không được cảm lạnh."
Một sự ngọt ngào trào dâng lên trong tim Thẩm Điềm, cô chỉnh lại tay áo và nói tạm biệt với anh. Chu Thận Chi tựa lưng vào ghế gật đầu, tiễn cô vào.
Anh đưa cô đi làm giờ đã trở thành một thói quen.
Đồng nghiệp của Thẩm Điềm cũng đã nhìn quen với cảnh này, thấy Thẩm Điềm bước xuống thì chào hỏi với cô, sau đó chiếc xe chạy đi, một người chồng vừa ngầu lại vừa chăm chỉ.
Tốt quá đi mất!
Thẩm Điềm đúng là khiến cho người khác ngưỡng mộ.
- -----
Sau khi trải qua chuyện sao chép tranh như thế này thì công ty quả nhiên nghiêm ngặt hơn, ngay đến bản thảo của Thẩm Điềm cũng được kiểm tra một cách cẩn thận, còn bản thảo của Giang Hoài thì hoàn toàn bị gạt bỏ.
Không vì gì khác, chỉ vì bản thảo của cậu ấy quá giống với Thẩm Điềm.
Thẩm Điềm bắt gặp Giang Hoài vài lần, Giang Hoài đều cúi đầu lướt qua cô.
Không có ai hiểu rằng, cậu ấy vì muốn gần với cô hơn nên mới học theo phong cách của cô.
Chẳng qua những chuyện này Thẩm Điềm đều không biết, tranh minh hoạ cho "Ba trăm bài thơ Đường" bản mới vẫn phải được tiếp tục. Vậy nên cô rất bận, cũng đã bắt đầu tăng ca rồi.
Chu Thận Chi một tuần trước vẫn còn ổn nhưng tuần thứ hai của tháng mười một cũng bắt đầu tăng ca. Thời gian gặp mặt nhau của đôi vợ chồng được tính từ chín giờ rưỡi tối khi bước chân vào cửa.
Có khi nếu như anh về sớm thì sẽ về dừng xe xong rồi đi bộ đến công ty đón cô tan làm.
Tiện thể dẫn cô đi uống một ly cà phê nóng, sau đó nắm tay cô trở về nhà.
Ánh đèn đường nghiêng soi xuống gương mặt anh, đôi phần tản mạn, đôi phần tùy hứng. Thẩm Điềm khoác tay anh, ngước mắt nhìn anh, hỏi: "Khi nào thì bà nội đi tái khám hả anh?"
Chu Thận Chi bảo rằng bà nội vẫn đang làm mình làm mẩy, đoán chừng sẽ phải thương lượng thêm.
Thẩm Điềm định sẽ đến thăm bà ấy vào cuối tuần.
Thế nhưng vào cuối tuần cô vẫn phải tăng ca. Vậy là biến thành một mình Chu Thận Chi trở về nhà thăm bà nội, Giang Lệ Viên vì cháu trai đã về nên được Chu Thận Chi khuyên hết lời.
Cuối cùng cũng đồng ý đi tái khám.
Thời gian tái khám được quyết định vào ngày hai mươi hai tháng mười một, hai giờ rưỡi chiều.
Buổi sáng ngày hai mươi hai, Thẩm Điềm đến công ty họp, định bụng họp xong sẽ đến biệt thự đón bà nội đi tái khám nhưng Chu Thận Chi lại đến trước. Cuộc họp họp được một nửa, cô trợ lý nhỏ cầm điện thoại ở bên ngoài nhảy cẫng lên, chủ biên Hứa nhìn thấy, chị ấy quay sang phía Thẩm Điềm: "Trợ lý em tìm em kìa, có phải có chuyện gì không."
Thẩm Điềm quay đầu nhìn.
Cô trợ lý nhỏ xoay điện thoại ra.
Người gọi điện đến là Vu Mi.
Cô sững người một lúc.
Mẹ của Chu Thận Chi, mẹ vợ của cô rất hiếm khi gọi cho cô, thông thường sẽ nói chuyện trên wechat với nhau thôi. Cô nói với chủ biên Hứa một tiếng rồi bước ra ngoài.
Cô trợ lý nhỏ nhanh chóng đưa điện thoại cho cô.
"Bà ấy tìm chị, hình như có chút gấp gáp."
Thẩm Điềm cầm lấy.
Alo một tiếng: "Mẹ."
Vu Mi ở đầu bên kia dịu dàng nói: "Điềm Điềm, bệnh tình bà nội lại tái phát rồi, con đã xong việc chưa? Mẹ đến đón con."
Thẩm Điềm nghe như sét đánh bên tai vang ầm một tiếng.
Không biết phải làm sao.
"Mẹ, mẹ không cần đến đón con, bây giờ con qua đó ngay..."
Cô dừng lại một lúc, hỏi bà ấy: "Anh... anh ấy vẫn ổn chứ mẹ?"
Vu Mi biết người cô hỏi là Chu Thận Chi.
"Nó vẫn ổn, chủ yếu là nội con, tâm trạng của bà nội con không được tốt..."
Thẩm Điềm trong phút chốc hiểu ra.
Trông bà nội thường ngày vui tươi là vậy nhưng lúc bà đối diện với ốm đau thật sự rất yếu đuối, rất hay từ chối đi tái khám. Tay Thẩm Điềm cầm điện thoại khẽ run lên bần bật, cô cắn răng làm cho bản thân trở nên bình tĩnh trở lại, nói: "Giờ con qua ngay đây ạ."
"Được."
Tắt máy, Thẩm Điềm quay người trở vào nói với tổng biên tập một tiếng, sau đó cầm theo chìa khóa và túi xách đi ra ngoài. Vu Mi gửi địa chỉ bệnh viện qua cho cô, cô trực tiếp lái xe đến bệnh viện đó, bệnh viện này lúc trước cô đã đến một lần, chính là lúc trước khi chưa kết hôn với Chu Thận Chi cô đến để thăm Giang Lệ Viên.
Thẩm Điềm đỗ xong xe bèn lên lầu.
Vẫn là căn phòng bệnh đó, Vu Mi đang gọi điện thoại ở hành lang, nhìn thấy cô thì chỉ tay vào trong phòng bệnh.
Thẩm Điềm gật đầu.
Bước vào trong.
Chu Thận Chi đứng bên cạnh giường bệnh, cúi người đắp chăn lên cho Giang Lệ Viên: "Bà nội, con đã nói với bà đừng nghĩ quá nhiều!"
Sắc mặt Giang Lệ Viên tái nhợt, khoé mắt đỏ ửng, bà ấy rất buồn, bà nhìn thấy Thẩm Điềm đến bèn lập tức nói: "A Chi, con đi ra ngoài đi, bà có chuyện muốn nói với Điềm Điềm."
Chu Thận Chi nhìn lên.
Thì trông thấy cô vợ của mình.
Anh đưa tay.
Thẩm Điềm bước qua đó, đặt tay vào lòng bàn tay anh, sau đó cúi người xuống nhìn bà nội: "Bà nội, con đến rồi."
Giang Lệ Viên nhìn thấy hai người họ nắm tay nhau, nói: "A Chi, con đi ra."
Chu Thận Chi khựng lại, ngón tay anh bóp nhẹ lên mu bàn tay cô, ừm một tiếng, sau đó thì bước ra ngoài, tiện thể đóng cửa vào.
Thẩm Điềm đã có một khoảng thời gian không được nhìn thấy bà nội.
Hôm nay trông bà tiều tuỵ đi rất nhiều.
Thẩm Điềm đột nhiên cảm thấy áy náy vì tuần trước không sắp được thời gian rảnh đến thăm bà.
Cô nắm tay Giang Lệ Viên: "Bà nội, tụi con đều sẽ ở bên cạnh bà mà."
Giang Lệ Viên đôi mắt ngấn lệ, bà nắm chặt tay của Thẩm Điềm: "Điềm Điềm, bà nội phải cảm ơn con."
Thẩm Điềm ngây người.
"Bà nội, tại sao lại phải cảm ơn con?"
Giang Lệ Viên siết chặt tay cô, nói: "A Chi được bà một tay nuôi lớn, tình cảm của nó và ba mẹ nó thật sự chẳng ra sao cả, ba mẹ thì muốn sự nghiệp nên không lo lắng nổi cho gia đình là rất bình thường nhưng chỉ khổ cho đứa nhỏ thôi."
Trong đầu Thẩm Điềm nhớ lại buổi họp phụ huynh vào năm lớp , cô lén lúc chạy đến lớp của bọn họ, lấp ló ở phía cửa sau của lớp chỉ vì muốn nhìn xem ba mẹ của anh trông như thế nào.
Kết quả cô chẳng nhìn thấy anh cũng không nhìn thấy được ba mẹ của anh.
Sau đó nghe nói anh ở trong sân bóng rổ, cô còn giận bản thân vì tin tức không nhanh nhạy, không phải là người đầu tiên phát hiện đang anh ở sân bóng rổ.
Như vậy xem ra.
Vì ba mẹ anh quá bận rộn, không có thời gian tham gia buổi họp phụ huynh.
Nhưng thật sự thì cô chưa bao giờ nghe qua điều này, có lẽ là do anh trước giờ không nhắc đến nên cô cũng không nhìn ra, cũng không có bất kỳ ai biết được.
Thẩm Điềm choàng tỉnh, nói: "Không sao đâu nội, sau này con sẽ ở bên cạnh anh ấy."
Giang Lệ Viên cảm động nhìn Thẩm Điềm, tay kia của bà đặt lên mu bàn tay của cô lại siết chặt một lần nữa, kể với cô: "Khi nó học đại học, nội đã khuyên nó rằng đừng chỉ biết mỗi học, con có thể yêu đương. Nội quen được ông của nó chính là khi nội học đại học, nó đồng ý với nội nhưng cả bốn năm đại học nó chẳng yêu được một lần nào hết, sau này nội mới biết thời đại học nó bị con bé nhà họ Tần kia và cô bé nhà họ Quan đeo bám, nội tức chết đi được."
"Cháu trai của nội đang yên đang lành, thời đại học đều bị huỷ trong tay hai đứa nó rồi. Sau này Thận Chi cứ thế tốt nghiệp, một đứa bạn gái cũng chẳng đem về nổi cho nội xem, nội lo lắng lắm chứ, nội thật sự lo là sau này nó sẽ ghét con gái mất."
Chẳng trách thái độ của bà với Tần Mạch lại như vậy.
Thẩm Điềm đột nhiên hiểu ra.
Giang Lệ Viên nói tiếp: "Cộng thêm việc sức khoẻ bà nội luôn không được tốt, nội cứ sợ sẽ không thấy được bạn gái của nó. Thế nên nội mới dứt khoát ép nó xem mắt."
Bà nhìn Thẩm Điềm: "May mắn thay con đã xuất hiện."
Thẩm Điềm nắm chặt tay bà nội lại.
"Bà nội, bà phải thả lỏng tâm trạng ra..."
Giang Lệ Viên lắc đầu: "Nếu lần này không được thì nội chết cũng không hối tiếc."
"Bà nội, bà không được nói như vậy." Thẩm Điềm hoảng sợ, tâm trạng của bà ấy thật sự đang rất tuyệt vọng, cô nói: "Bà sẽ sống đến trăm tuổi mà."
Giang Lệ Viên nói: "Bà nội thật sự không còn gì để nuối tiếc nữa rồi, Điềm Điềm, nếu bây giờ vẫn chưa thích nó vậy sau này hãy thích nó, có được không?"
Thẩm Điềm sững người.
Cô nhìn vào đôi mắt Giang Lệ Viên nói: "Bà nội, bà hãy tin rằng con rất thích anh ấy."
Giang Lệ Viên nhìn vào đôi mắt nghiêm túc của cô gái.
Bà mỉm cười.
"Tốt, tốt!"
Tính cách của Thẩm Điềm từ nhỏ đã rất lạc quan, có lẽ bởi vì cô có được sự yêu thương của ba mẹ khiến cho cô cũng tràn ngập niềm hy vọng đối với thế giới này. Nhưng ngay lúc này đây cô có thể cảm nhận được đôi phần tuyệt vọng từ bà nội cùng với sự uất ức. Cô nhớ là bà nội trước đây đã phẫu thuật qua hai lần mà lần này vẫn tái phát.
Cô chỉ nghĩ thôi cũng cảm thấy rất buồn.
Cũng hiểu được tâm trạng của bà lúc này, cô ở bên cạnh Giang Lệ Viên một lúc, sau đó dỗ bà ngủ thiếp đi. Nhìn thấy Giang Lệ Viên đã say giấc, Thẩm Điềm mới đứng lên, kéo cửa ra.
Thì nhìn thấy Chu Thận Chi đang ngồi trên hàng ghế dài ngoài hành lang.
Trên tay cầm điếu thuốc không biết đang nghĩ gì.
Thẩm Điềm đi đến trước mặt anh.
"Chu Thận Chi."
Anh ngước mắt lên rồi ngồi thẳng người, nhìn cô.
Thẩm điềm khẽ giọng nói: "Bà nội ngủ rồi."
Anh ừm một tiếng, chốc sau, anh đưa tay ôm lấy eo cô, gương mặt tuấn tú dựa vào cô.
Thẩm Điềm ngẩn người.
Cô giơ tay lên vuốt nhẹ mái tóc anh.
"Bà nội sẽ khỏe thôi." Giọng nói cô dịu dàng.
Anh nói: "Ừm."
- ------
[Tác giả có điều muốn nói]
Cô ấy dịu dàng như thế bước hai bước thôi ngay cả gió cũng sẽ trở nên ngọt ngào một chút đấy.