"Thình thịch..."
Trương Đắt Kỷ choàng tỉnh giấc, cô giật mình bật dậy đặt tay lên ngực trái, đau đớn này nhiều năm nay cô đã trải qua không ít lần. Mồ hôi thấm ướt cả ra giường, cô đưa tay vén những sợi tóc mai bết dính vào gò má ra phía sau hơi thở dồn dập kéo dài
Đắt kỷ không hiểu tại sao tâm lại chua xót như vậy, mày cô nhíu chặt. Trong đôi mắt ửng lên một tần sương mờ sau đó nước mắt ầng ật rơi xuống. Vị mặn thấm vào môi, cô vô thức đưa tay quệt đi nước mắt không hiểu tại sao mình lại khóc. Đắt Kỷ chỉ biết linh hồn như thiếu hụt đi một nữa, ánh mắt vô hình thường trộm nhìn cô dường như không còn tồn tại
Từ lúc bắt đầu có tiềm thức, giác quan cho cô biết rằng có một ánh mắt vẫn luôn dõi theo cô mỗi ngày. Năm mười hai tuổi trái tim của Đắt Kỷ thường nhói lên một cách bất thường, mỗi đêm cô ngủ bên tai luôn có một giọng nói trầm ấm của nam nhân hắn thì thầm những lời khó hiểu, cha mẹ đem cô đến bệnh viện bác sĩ bảo rằng cô rất khỏe mạnh
Và rồi Đắt Kỷ nhận ra mỗi khi tim cô nhói lên là vì ánh mắt vô hình kia. Thật vô lí khi cô cảm nhận sự ưu thương trong đôi mắt đó, người đó muốn nói gì với cô? Nhiều lúc cô như kẻ điên, lẩm bẩm những câu hỏi mà không có người trả lời. Cô hỏi anh ta là ai? Chúng ta có thần giao cách cảm sao?. Rất nhiều rất nhiều câu hỏi không một ai trả lời, nhưng tâm tư trong ánh mắt đó rất ảnh hưởng đến cô. Hắn buồn cô sẽ lo lắng, hắn vui vẻ cô sẽ vui vẻ, cô không biết hắn là ai nhưng cô biết chỉ cần chủ nhân của ánh mắt kia xảy ra chuyện trái tim cô sẽ nhức nhối đau đến tê tâm liệt phế.
Chẳng lẽ người kia xảy ra bất trắc...
Đắt Kỷ xuống giường bước đi trong bóng tối, cô cần uống một chút nước để ổn định lại tinh thần đang hoảng loạn của mình
Đồng hồ điểm : AM sắc trời vẫn còn rất tối, đặt ly nước xuống bàn Đắc Kỷ miết nhẹ chiếc nhẫn bạc trên ngón tay. Cô nghĩ mình cần đến một nơi...
Đất nước này có một con sông tên là Lạc Dương, dòng sông có màu xanh của rêu phong, giữa dòng nước được dựng một bức tượng Tứ Châu Đại Thánh. Dân gian tương truyền Tứ châu Đại Thánh rất thương cảm cho những người trai gái si tình, gặp tình yêu trắc trở. Nên mọi năm vào lễ tình nhân rất nhiều cặp nam nữ thảy tiền đồng xuống sông cầu nguyện một đoạn nhân duyên trọn vẹn hạnh phúc.
Cha mẹ của Đắt Kỷ là một đôi uyên ương gãy cánh. Họ bị gia đình ngăn cấm, khi cô được một tuổi cha mẹ vẫn chưa kết hôn. Mặc dù gạo nấu thành cơm, hai bên gia đình vẫn không chấp thuận.
Vậy là uyên ương gãy cánh tìm đến Tứ châu Đại Thánh, họ cũng như bao cặp tình nhân khác tuy rằng biết đây chỉ là một truyền thuyết nhưng vẫn cầu mong nó trở thành sự thật
Cô theo cha mẹ đến bờ sông Lạc Dương, nhìn họ cầu khẩn rồi hôn nhau. Lúc đó Đắt Kỷ còn rất nhỏ chỉ mới một tuổi rưỡi, cô đi từng bước nhỏ dọc bờ sông đưa bàn tay mũm mĩm của mình che đi ánh tà dương chói mắt.
Qua kẽ tay cô thấy một đường tơ đỏ chạy từ đường chân trời đến mép bờ sông. Điểm kết thúc của đường tơ đỏ là một chiếc nhẫn bạc. Đắt Kỷ reo lên thích thú vì nhặt được vật lạ, cô i a bập bẹ khoe với cha mẹ. Lúc đó cô cho rằng đây là báu vật của Tứ châu Đại Thánh ban cho
Đắt Kỷ không hiểu vì sao một đứa trẻ như cô lại cố chấp như vậy khư khư giữ lại chiếc nhẫn này, mỗi giây đều mang theo bên mình như trân bảo
Đắt Kỷ lẳng lặng nhìn bức tượng Tứ châu Đại Thánh hơn nữa giờ đồng hồ, tâm trí cô trôi dạt về quá khứ...
Lúc cha mẹ còn sống cô đã từng hỏi họ tại sao tên của cô lại là Đắt Kỷ, nghe rất kì quặc. Cha cô trả lời, bởi vì lúc cô vừa lọt lòng được nuôi trong lồng kính ở bệnh viện, một bà lão nhìn cô rất lâu và nói rằng: "đứa trẻ này lớn lên sẽ rất xinh đẹp có cốt cách mỹ nhân"
Cha cô nghe thấy có người khen con gái liền cười rất sảng khoái trò chuyện đôi ba câu với bà lão, lại nghe bà nói tiếp: "Nhưng tiếc thay sinh lầm thời thế vận mệnh thay đổi, điều này đã khiến biết bao sinh linh đồ thán. Chân mệnh thiên tử của cô bé đang ở một nơi khác. Nếu không tìm được nhau sẽ cô độc cả đời"
Nghe đến đây cha cô rất không hài lòng, mặt đen đi một nữa, nhưng âm thanh bà lão này huyền bí có chút thu phục lòng người. Cha cô buồn cười nghĩ nêú con gái là một mỹ nhân gây họa nhân gian khiến sinh linh đồ thán giống như bà nói vậy có khác Đắt Kỷ là bao. Cứ nghĩ như vậy cho đến lúc điền tên vào giấy khai sinh, kể đến đây cha cô liền bật cười. Thì ra tên cô có nguồn gốc như thế
Nhưng những điều bà lão nói lúc đó như một lời nguyền đeo bám cô, Đắt Kỷ lớn lên quả thật rất xinh đẹp, kiều diễm như đóa mẫu đơn động lòng người. Thế nhưng không một chàng trai nào có ý theo đuổi cô, cả người Đắt Kỷ luôn toát ra khí tức 'người lạ chớ gần'. Gia cảnh cô rất bình thường, thế nhưng dáng vẻ lại luôn thanh thoát cao quý, có người đã ví cô như một vị phi tần thời cổ đại đang lưu lạc chốn hồng trần
Mặt trời đã nhú ra một nữa ẩn hiện phía sau bức tượng vị thần tình yêu. Đắt Kỷ thất thần một lúc, sau đó cô chắp tay tung một đồng tiền xuống dòng sông chân thành nhìn bức tượng Tứ Châu Đại Thánh miệng lầm bầm cầu khẩn: "nếu như người đó là chân mệnh thiên tử của con, xin người hãy đưa chàng đến với thế giới này"
Vào lúc Đắt Kỷ xoay lưng đi, đường tơ đỏ trong ánh bình minh một lần nữa hiện lên mặt nước. Một bóng dáng nam tử mờ ảo dần hiện ra... tay hắn cũng đeo một chiếc nhẫn bạc, sợi tơ nối liền giữa hai chiếc nhẫn ánh lên dưới bình minh rực rỡ chói mắt
--- ------ ------ -------h.o.a.i.t.h.u---- ------ ------ ------
Thành phố T - : PM
Giọng nói của nữ phóng viên phát ra đều đều trên màn hình lớn tọa giữa trung tâm tòa nhà cao tầng sầm uất
"Sáng ngày /, vào lúc : AM thái tử nhà họ Lương - Lương Tĩnh Mặc trên đường xuất ngoại bị một chiếcbentley màu đen biển số XXA-XXXX đâm phải, hai bên đều bị tổn thương nặng đã kịp thời đưa vào bệnh viện. Hiện tại vụ việc chưa được xác định là một vụ tai nạn giao thông bình thường hay cố ý mưu sát, bên cảnh sát vẫn đang tiếp tục điều tra làm rỏ. Tin tức xã hội đến đây là kết thúc. Sau đây là tình hình thời tiết ngày mai...."
Thời gian tan tầm cao điểm, mọi người ở thành phố T nghe được tin tức nóng hổi kia đều chậc lưỡi lắc đầu
Ai cũng biết Lương Tĩnh Mặc con trai độc nhất nhà họ Lương bị tự kỉ nặng cấp độ ba. Năm nay đã hai mươi lăm tuổi xuất thân quyền quý nhưng chưa từng lộ mặt trước truyền thông.
Cho dù tiền có vung ra nhiều đến đâu cũng không thể bịt được miệng thiên hạ. Mọi lời đồn thổi vẫn truyền tai nhau rò rỉ ra ngoài. Nghe nói thái tử họ Lương từ nhỏ đã không biết nói, hoặc có thể hắn không thích nói. Ngay cả ông nội hắn - Lương Tĩnh Thiên, người rất mực cưng chiều sủng hắn đến tận trời cũng không thể cạy miệng hắn
Một đứa trẻ lại không nói không cười, không đặt sự chú ý lên đồ chơi. Tầm mắt luôn thơ thẩn chú tâm vào một điểm trong không gian, mọi việc diễn ra xung quanh dường như không thể tác động đến hắn. Thôi thì thiên tài thường có tật không phải sao
Thời gian như con thoi trôi mãi cho đến thời điểm này Lương Tĩnh Mặc vẫn như lúc nhỏ không hề bộc lộ một tí tài năng hay sự thông minh xuất chúng nào khác ngoài việc thơ thẩn.
Nhà họ Lương nhiều tiền như vậy, sao có thể không nghĩ đến việc trị liệu chứ. Đã dùng mọi phương thức, tìm đến bác sĩ giỏi nhất nhưng vẫn không có tiến triển. Tất cả đều chuẩn đoán nguyên nhân là do tổn thương não. Vì thế Lương Tĩnh Thiên đau lòng đứa cháu này, muốn mang hắn xuất ngoại tiếp tục tìm kiếm phương pháp điều trị nhưng không ngờ hai mươi lăm năm ở yên trong nhà thì không sao vừa đặt chân ra đường liền bị xe đâm. Đứa cháu này của ông thật là số con rệp cũng không bằng
Lại nói đến Lương Thị là một tập đoàn lớn mạnh, nắm trong tay một phần ba kinh tế của quốc gia. Không nói đến việc họ đem đến bao nhiêu lợi ích, chỉ cần Lương Thị ngã xuống thì hàng nghìn người dân theo đó sẽ bị thất nghiệp. Nhân viên văn phòng, công nhân nhà máy, ngay cả lao công giúp việc cũng sẽ thất nghiệp. Thế nhưng người kế thừa lại là một kẻ bị bệnh tự kỉ, lại còn ở cấp độ ba. Mọi người đều rất rầu rĩ vì việc này nhưng chưa bao giờ họ mong hắn chết đi hay có một suy nghĩ nguyền rủa nào
Nhưng vẫn có người muốn hắn chết? Muốn hại chết một kẻ tự kỉ. Không thể nào. Lương Tĩnh Mặc sẽ không là uy hiếp với bất kì người nào, tại sao lại phải mưu sát. Nhưng vì thân phận hắn đặc biệt nên việc này vẫn phải được điều tra kĩ càng
Lời của Tiểu Ngư: "truyền thuyết Tứ Châu Đại Thánh gì đó, toàn là ta bịa ra thôi dựa trên một số cơ sở có chút thật"