Ngay sau đó, "hắn" ngẩng đầu thì thầm:
- Vẫn còn suy yếu và nhỏ bé! Haiz... Xem ra cũng phải lợi dụng quãng thời gian này một phen!
Nhìn về phía chiến trường, "hắn" lạnh lẽo nheo mắt lại.
- Trước tiên phải tấn chức đệ tử chân truyền!
Khi đã quyết định, "hắn" xông thẳng về phía Triệu Tứ mà không hề chần chừ.
Đã hoàn thành nhiệm vụ được giao, Triệu Tứ nhàn nhã tựa mình vào chiếc chuông vàng mà nhắm mắt quan sát cái nơi nhàm chán này. Hắn chẳng muốn chiến đấu cái quái gì. Hắn chỉ có hai cái yêu thích duy nhất là tu luyện và nằm ngủ. Ở tuổi , thực lực của hắn có thể mạnh mẽ như thế này đều là do hai cái yêu thích khác người đó. Hắn là một cuồng nhân tu luyện, và mỗi khi chấm dứt tu luyện hắn lại lăn đùng ra ngủ bù. Nếu không phải bị sư phụ ép đi chiến đấu thì giờ này có lẽ hắn đang diễn luyện võ kĩ của mình.
Chẳng có cái gì có thể gây nên hứng thú của hắn ngoài hai cái sở thích kia. Bởi vậy dù bị sư phụ ép đi rèn luyện với sư huynh của mình, ở cả quãng đường hắn đều ngủ. Cho đến khi bị gọi đi giết cái thằng đệ tử Võ Đang kia thì hắn mới không tình nguyện cất bước.
Võ công của hắn chỉ có duy nhất vài chiêu. Mà vài chiêu này chính là được hắn không ngừng thôi diễn và rèn luyện từ nhỏ. Hắn có thể gọi ra chiếc chuông này là vì nó là kỹ năng thiên phú của hắn. Nghe có vẻ quái lạ, nhưng khi được sinh ra, nó là một ấn ký cộng sinh trên người hắn.
Có nhiều loại suy đoán về kỹ năng thiên phú của hắn. Trong số đó, suy đoán được nhiều người chấp nhận nhất chính là một vị cao nhân khi về tuổi xế chiều đã thiêu đốt sinh mệnh và dùng vô số thiên tài địa bảo rèn luyện nên chiếc chuông này. Mục đích? Cũng nhằm lưu truyền cho con cháu, tạo uy danh cho gia tộc.
Nhìn chung, ban đầu hắn không thể phát huy ra được tất cả uy lực của cái chuông vàng này. Hiện tại cũng thế. Vì vậy cho nên, hắn nghĩ ra một phương pháp khác.
Khác hẳn với hệ thống tu luyện hiện tại. Hắn tự mày mò ra phương pháp biến dòng nội lực thành những tia vô cùng nhỏ mà điều khiển chiếc chuông. Hắn sử dụng những tia nội lực này thúc dục chiếc chuông bộc phát. Thậm chí hắn chính là dùng máu huyết của mình nuôi nên những ký hiệu thần bí trên chiếc chuông như bây giờ.
Triệu Tứ hắn chính là một vị kỳ tài không mấy ai biết rõ.
Có thể nói võ công của hắn hiện tại chính là được hắn cải tiến từ hệ thống võ công võ lâm cho phù hợp với mình.
Đúng thế, không có võ công nào mạnh nhất. Chỉ có võ công phù hợp nhất với bản thân mình! Chỉ có phù hợp nhất thì bản thân mới phát huy được uy lực lớn nhất của nó. Tất nhiên là trừ khi người chơi hay NPC có được kỹ năng đặc biệt "Sức Mạnh Hoàn Chỉnh" như "hắn" bây giờ.
Tại thế giới Đại Giang Hồ có khoảng vài chục loại kỹ năng thiên phú và kỹ năng đặc biệt mà người chơi hay NPC có thể lấy được bằng cách hoàn thành nhiệm vụ hoặc chuỗi nhiệm vụ loại khó khăn nhất từ các NPC đặc thù, nhưng lại cực kỳ khó gặp. Nói tới đây chúng ta có thể hiểu "hắn" không có tạo ra kỹ năng mới, mà “hắn” chỉ đảo lộn một vài trình tự, hay có thể nói là dùng phương thức nào đó lừa dối ánh mắt của sinh mệnh trí năng. Cho dù như vậy, "hắn" cũng không phải người bình thường.
Trong vài cái hô hấp, "hắn" nhặt lên một thanh kiếm của một tên đệ tử Võ Đang xấu số chết đi rồi nắm lên tay phải. Đồng thời "hắn" dồn nửa nội lực vào thanh kiếm và đâm tới.
Kiếm Phong Tùy Tâm!
Triệu Tứ qua trực giác nhạy bén đã nhận ra được nguy hiểm. Đang thiu thỉu ngủ, hắn bật người dậy, đá văng chiếc chuông về phía có dấu hiệu của điềm báo nguy hiểm. Và ngay lập tức điểm một chỉ vào chiếc chuông.
"Coong... Coong... Coong..."
Ký hiệu thần bí lóe lên, gợn sóng màu vàng xuyên qua chiêu kiếm của "hắn" và bay nhanh về phía đó.
Ở phía bên kia, "hắn" nheo mắt lại mà cười gằn:
- Ta không phải là thằng đầu heo kia!
Nội lực của hắn dưới kỹ năng Siêu Tốc Hồi Phục đang không ngừng kéo lại, bù đắp cho nửa đoạn nội lực đã mất vì xuất chiêu kiếm vừa rồi. Nhưng hắn lại tiếp tục dồn toàn bộ nội lực vào tay trái, đẩy ra một chưởng.
Phong Vân Dũng Động!
"Đùng!"
"Ầm!"
Kiếm Phong Tùy Tâm đập thẳng vào chiếc chuông gây nên âm thanh chói tai. Gợn sóng màu vàng lại va chạm với Phong Vân Dũng Động tạo nên từng tiếng rít. Kết quả xuất hiện hai vụ nổ như thế!
Sau va chạm chiếc chuông trở nên ảm đạm chứ không còn vàng óng như ban đầu, vài ký hiệu thần bí cũng biến mất vô tung.
Triệu Tứ kinh ngạc nhìn tình cảnh này.
"Không phải lúc nãy tên kia còn không đỡ được hay sao?" - Hắn cau mày.
Còn về "hắn", "hắn" nhếch mép mà cười lạnh lùng:
- Giun dế mà thôi!
Bị kẻ địch nhấc lên lời nói mà bản thân mỉa mai và giễu cợt lúc trước. Triệu Tứ có cảm giác tên đối diện đang chế nhạo và khinh bỉ mình. Hắn giận tím mặt. Đã khi nào một con giòi bọ cũng dám chế nhạo và khinh bỉ một con rồng?
Phút chốc, nội lực điên cuồng tuôn ra, hắn vỗ toàn bộ vào chiếc chuông.
"Coong..."
Một đạo gợn sóng màu tím từ chiếc chuông lao ra đánh giết về phía "hắn".
Lần này, nội lực của "hắn" còn chưa kịp hồi phục lại bao nhiêu. Thế nên "hắn" đành đợi nó đến gần trong gang tấc rồi chém tới một kiếm.
- Tiểu Phong Ảnh Kiếm.
"Rắc... Rắc..."
"Ầm..."
Giống như "cái thằng đầu heo" mà "hắn" gọi: Kiếm cũng gãy, "hắn" cũng đâm sầm vào mặt đất.
Tuy vậy nhưng chỉ với máu, chẳng mấy giây sau máu "hắn" lại đầy. Cùng lúc đó nội lực hao hụt của "hắn" cũng tăng lên hai phần ba. "Hắn" lại phóng lên, nhặt một thanh kiếm từ chiến trường, lao tới hướng Triệu Tứ mà cười to:
- Thoải mái. Rất thoải mái.
Triệu Tứ trừng to hai mắt mà nhìn cái tên dai như đỉa đầy vết máu trên người kia. Đừng nói là hắn, cho dù là người khác có lẽ cũng tràn đầy không thể tin chứ?
Qua quan sát tên kia chiến đấu và giao thủ hai lần, hắn xác định tên kia chỉ có thực lực Nhị lưu mà thôi. Thua hắn ròng rã hai cái cấp độ. Mà chỉ thua một cái cấp độ thì khoảng cách nó như trên trời và dưới biển rồi.
Mặc dù bù đắp "chất" thì có thể dùng "lượng", nhưng với nội lực Nhị lưu ít ỏi thì dùng được mấy đòn "lượng"? Cho dù là đệ tử Võ Đang cũng khó có thể sử dụng lần chứ?
Tên kia có thể đánh ngang tay với hắn thì đã là quái thai rồi. Đừng nói chi là vẫn còn sống tới giờ phút này.
Đồng tử hai mắt co rút lại, hắn thốt lên:
- Không thể! Không thể nào!
"Hắn" nghe vậy thì cười gằn:
- Giờ đùa chơi đã hết. Xem ta phá cái chuông mục của ngươi như thế nào.
"Leng keng... Leng keng... Leng keng..."
Tất cả những thanh kiếm trên chiến trường, dù là nằm trên mặt đất hay đang được sử dụng chiến đấu bỗng dưng run rẩy.
Đệ tử phái Võ Đang đang đỏ mắt chiến đấu bỗng sửng sốt tách ra khỏi trận chiến mà nghi hoặc nhìn thanh kiếm trên tay mình. Thoáng chốc sau họ nghĩ ra điều gì mà quay mặt tìm kiếm nguyên nhân. Rất nhanh họ nhìn về phía "hắn".
Và vì thế mà âm thanh huyên náo vang lên.
- Sư đệ kì hoa? Ta không nhìn lầm chứ?
- Không! Ngươi không nhìn lầm! Sư đệ vẫn còn sống!
- Tốt quá rồi.
- Nhưng mà sư đệ còn sức đánh nhau với tên kia sao? Tên kia rất mạnh.
- Mạnh thì thế nào? Đệ tử Võ Đang chúng ta có thể nào sợ mạnh?
Trên mặt đất huyên náo không thôi. Còn ở trên không trung lại có một giọng nói tang thương đầy kinh ngạc và cực độ vui mừng:
- Kiếm ý? Thật là kiếm ý?
Sau khi liếc mắt nhìn qua "hắn" một lần, vị trưởng lão này khàn giọng thét lớn:
- Hai mươi mấy tuổi có thực lực Nhị lưu lại lĩnh ngộ được Kiếm ý? Thiên tài, thiên tài a.
Bốn bị trưởng lão khác cũng sực tỉnh nhìn về các đệ tử Võ Đang bên dưới đang đứng nhìn, một người phồng mang trợn mắt mà trầm thấp quát lớn:
- Các ngươi còn đứng đó làm gì? Nhanh chóng lại phụ giúp sư huynh của mình!
Hiển nhiên vị trưởng lão nào không muốn một thiên tài như vậy chết yểu.
Vốn đang chăm chú quan sát, nhận được mệnh lệnh của trưởng lão. Đệ tử Võ Đang nhanh chóng bay tới.
Phía bên kia chiến trường trên không trung, một giọng nói lạnh lẽo tràn đầy sát ý cũng vọng lại:
- Xông lên cản chúng lại! Đừng cho chúng tiếp cận đằng đó. Triệu Tứ, nhanh giết thằng nhóc đó đi. Nhanh lên!
Một bên muốn xông lại, một bên lại xông ra ngăn cản. Phút chốc họ lại chiến thành một đoàn. Và theo lẽ tất yếu, hầu như chẳng có bao nhiêu người có thể đến gần “hắn” mười trượng.
“Bước đầu thành công!” – Hắn âm thầm gật đầu xác nhận bước tiến kế hoạch của mình.
Ngay sau đó, hắn quán chú tất cả nội lực vào thanh kiếm và rống to:
- Tiểu Phong Ảnh Kiếm.