Hắn lại đang chạy từ hang động vào phó bản vực sâu “Khu rừng gào thét” về làng Koha. Đây tất nhiên không phải là lần đầu tiên hắn chạy đi chạy về như vậy.
Đây chính xác là lần thứ , chính xác thêm một chút nữa là lần thất bại thảm hại nhất của hắn. Không biết các bạn nghĩ thế nào, chứ với hắn, lần thất bại này chẳng khác gì sỉ nhục.
Thử hỏi hắn đánh tới con trùm cuối phó bản rồi, hắn cũng tiêu diệt hết mấy con quái khác rồi, chỉ còn mỗi con trùm mà thôi. Như ở các mức dễ, trung bình và khó , khi đã đi tới bước này, hắn trở nên thảnh thơi: hắn chỉ lo né tránh công kích của con trùm và đánh trả.
Nhưng mọi việc không hề tiến triển theo hướng tốt đẹp. Khi con trùm còn % máu, nó phát động kỹ năng lao về phía hắn, hắn may mắn tránh khỏi đòn đó. Sau đó, khi hắn chưa kịp định thần, con trùm ngẩng đầu hú lên, và ngay lập tức, gần con Mộc tinh, Nhện tinh hai mắt đỏ bừng điên cuồng lao về phía hắn. Lúc ấy, kỹ năng Bắn hạ của hắn vẫn chưa thể sử dụng lại, mặc dù hắn cố gắng né tránh, nên kết quả hắn bị quái vật đè chết.
Có lẽ khi trải qua mức đầu tiên của phó bản vực sâu, khi nhìn thấy con trùm chỉ có một kịch bản nhàm chán như vậy nên hắn phạm vào sai lầm chủ quan khinh địch khi vào phó bản mức độ Anh Hùng. Và thế là hắn mất toi hơn giờ phút từ lúc bắt đầu chinh phục phó bản, hắn từ giã hơn bạc tiền thuốc hồi máu và khí công.
Hắn cảm thấy bị sỉ nhục, nhưng hắn càng cảm thấy phấn khích. Không phải hắn chơi game vì thú vui hay sao? Đơn giản mà nói, với hắn, cứ mãi một kịch bản thì nó quá nhàm chán, kịch bản thay đổi liên tục nó mới hay chứ.
Vừa tức giận vì sự thất bại, vừa run rẩy vui sướng, hắn mở hết tốc lực chạy về làng Koha.
…
- Ha ha ha… Lần này tao chuẩn bị kĩ rồi, để xem mày còn có thể lật nên sóng gió gì?
Nhìn con trùm còn % máu, hắn ngửa mặt cười to.
Vẫn né tránh và sử dụng bắn thường chứ không xài kỹ năng, hắn liên tục tỉa máu con trùm mà không biết chán.
Khi con trùm có % máu, nó lao tới vào phát động kỹ năng. Hắn nhanh chóng lách người tránh thoát.
- Ầm…
Đòn đánh của nó va chạm với mặt đất phát ra tiếng vang điếc tai. Sau tiếng nổ, con trùm ngẩng mặt lên trời hú dài. Và bản cũ soạn lại, con quái mắt đỏ chót đầy điên cuồng lao về phía hắn.
Hắn liền sử dụng Bắn hạ.
“-”
“-”
“-”
“-”
“-”
“-”
Vài con quái bị trúng đòn, chúng trở nên bình thường trở lại. Còn những con không trúng đòn, chúng vẫn đỏ mắt lao tới.
Thấy vậy, hắn co chân bỏ chạy thục mạng, để lại đằng sau là đám quái đang điên cuồng đuổi theo. Hắn âm thầm chờ đợi qua giây để có thể sử dụng Bắn hạ.
…
Hơn phút anh dũng chiến đấu, cuối cùng hắn cũng nhận được thành quả.
“Vượt cấp giết chết Boss Sói Xám cấp độ của phó bản “Khung rừng gào thét” mức độ Anh Hùng, nhận được . kinh nghiệm”
“Giết chết Boss Sói Xám của phó bản “Khung rừng gào thét” mức độ Anh Hùng, nhận được giấy thông hành tương ứng.”
“Vượt cấp giết chết Boss Sói Xám của phó bản “Khung rừng gào thét” mức độ Anh Hùng, nhận được bạc.”
“Tổng kết:
- Tổng số lần trúng đòn :
- Tổng lượng máu đã mất:
- Thời gian vượt qua phó bản: giờ phút giây.
Đánh giá: /. Mức độ: AA.
Kinh nghiệm nhận được: .
Chất lượng quà tặng: Cao
Hiện có thể nhận được phần quà. Xin lựa chọn xác nhận quay quà hay thủ tiêu?”
Hắn không do dự mà đáp:
- Xác nhận.
“Bắt đầu quay.
Quà nhận được:
. Túi vàng màu vàng x: Mở ra nhận được / số vàng giết boss.
. Thực tập kiếm: Dành cho nhân vật sử dụng kiếm cấp trở lên.
- Tấn công vật lý: –
- Tấn công ma pháp: –
. Da sói: Bán được ít tiền.
Quà may mắn đã được gửi thẳng vào túi đồ.”
Không giấu được vui mừng, hắn cười to:
- Ha ha… Quả thật hấp dẫn, hóa ra đánh quái vượt cấp trở lên thì nhận được thêm phần thưởng cơ đấy.
Ngay lúc này, âm thanh điện tử lại vang lên, nội dung lại khác hẳn điều hắn dự đoán:
“Xác nhận nhiệm vụ “Giải cứu Vasi và chú heo con”. Bắt đầu chuyển cảnh.
Chuyển cảnh hoàn thành.”
“Xoẹt…”
Tình huống đột nhiên làm hắn giật mình, nhưng chưa đầy giây, hắn đã vứt nó ra khỏi đầu.
Nhìn khu vườn trồng đầy nho phía trước, lại nhìn về phía căn nhà mà tới cảnh đánh con trùm mức độ nào hắn cũng thấy thì hắn ngẩn ra.
Chẳng lẽ khung cảnh được sử dụng trong trận đánh con trùm là ở phía đối diện bên kia căn nhà? Hắn xuất thần.
Bỗng hắn nghe thấy có tiếng khóc của một bé gái vang lên:
- Hu hu hu… Ai cứu em với. Ai đưa em về nhà với. Em sợ lắm… Hu hu hu…
Một cô bé tám, chín tuổi đang ngồi dưới đất, hai tay ôm chặt một con heo con xinh xắn và không ngừng khóc.
Sau khi đánh bại con trùm, tâm trạng của hắn vẫn còn vui vẻ hớn ha hớn hở, vì thế hắn vội vã tiến đến bên cô bé, hắn bày ra khuôn mặt thân thiện và mỉm cười:
- Cô bé đừng sợ. Em không sao chứ? Anh được trưởng làng giới thiệu đến đây đón em về.
Cô bé ngừng khóc, nó ngẩng mặt lên nhìn hắn, nghi ngờ hỏi:
- Anh có thật là người được trưởng làng nhờ vả mang em về không? Hay anh là tay sai của tên bác sĩ điên?
Hắn thu lại nụ cười, nghiêm mặt nói:
- Bác sĩ điên? Bác sĩ điên nào? Sao anh lại làm tay sai cho hắn chứ?
Cô bé ngây thơ trả lời:
- Là tên bác sĩ điên bắt em đấy.
Hắn lại cười:
- À, em yên tâm. Anh vừa mới đánh bại hắn xong, hắn co giò bỏ trốn rồi.
- Thật không?
- Thật mà.
- Em ứ tin đâu, anh phải mang ra bằng chứng thì em mới tin cơ.
- Bằng chứng?
Hắn bỏ dở câu hỏi và chìm trong suy tư. Rõ ràng lão trưởng thôn chẳng có giao cho hắn cái gì gọi là bằng chứng mà? Chết tiệt, hay là lão ấy chơi xỏ mình? Cũng có thể lắm, nhưng xác suất không cao. Mà hắn cũng chẳng biết cái bằng chứng mà cô bé cần là cái gì. Suy tư hồi lâu, hắn bắt đầu ý tưởng đoán mò của mình.
Hắn lấy từ túi xách ra một bình hồi máu. Đưa nó về phía cô bé và nói:
- Đây có thể xem là bằng chứng không? Anh mua nó ở tiệm tạp hóa làng Koha đấy.
Cô bé lắc đầu:
- Mấy tên tay sai của lão bác sĩ điên cũng có thể mua được chúng.
Hắn bối rối hỏi lại:
- Vậy chứ em cần bằng chứng gì?
Cô bé phân trần:
- Em hỏi anh trả lời. Anh đáp đúng em mới tin.
- Được rồi, em hỏi đi.
- Câu thứ nhất: Cây bàng đầu thôn Koha mỗi mùa kết bao nhiêu trái?
Nghe câu hỏi của cô bé, hắn há mồm thật to, hắn đứng như trời trồng, đầy ngơ ngác nhìn cô bé.
“Hỏi như thế thì bố ai mà trả lời được.” – Hắn oán thầm.
Có chút rối rắm và bất an, hắn đành gọi:
- Tư liệu.
Một bảng thông tin xuất hiện trước mặt hắn, hắn bắt đầu tra cứu.
- Anh mới nói gì cơ? Em hỏi về số trái của cây bàng đầu thôn mà?
Hắn liến thoắng trả lời và tiếp tục tra cứu:
- À không, anh đang nhớ lại.
…
Tra một lúc lâu cũng chả ra kết quả, hắn bắt đầu bực mình.
- Anh đã nhớ lại đáp án chưa?
Cô bé không kiên nhẫn hỏi .
Hắn chỉ có thể hàm hồ ứng phó:
- Gần nhớ lại rồi. Em đừng mãi làm phiền. Chờ anh phút.
Thông qua bảng kết nối của game, hắn vào diễn đàn nhanh như chớp. Và rất nhanh hắn tìm thấy thứ cần tìm. Hắn nheo mắt trả lời:
- Mỗi mùa cây bàng kết trái. Một trái cho bố em, một trái cho mẹ em và một trái cho em có phải không?
Nghe vậy, cô bé nở nụ cười:
- Ồ, anh còn biết tường tận thật đấy. Vậy em hỏi tiếp câu thứ hai: Nhà em nuôi chó hay nuôi mèo?
Hắn không nghĩ ngợi mà đáp:
- Nhà em chỉ nuôi con heo em đang ôm thôi.
Cô bé cười tươi rói:
- Hi hi… Anh đáp đúng rồi. Vậy chúng ta về thôi.
“Người chơi “Đừng Cắt Ngang” hoàn thành nhiệm vụ “Giải cứu Vasi và chú heo con” giai đoạn phó bản Anh Hùng. Tiếp theo xin mời người chơi đưa cô bé và chú heo về làng Koha an toàn.
Bắt đầu đếm ngược chuyển cảnh.
…
…
…”
Hắn rảnh rỗi chờ đếm ngược. Trong phút chốc nổi hứng, hắn quan sát con heo cô bé đang ôm và nói:
- Cái đuôi con heo của em sao nó to và màu tím thế kia? Con heo của em nó bị đột biến à?
“Người chơi “Đừng Cắt Ngang” phát hiện phó bản ẩn giấu. Mở ra nhiệm vụ ẩn giấu: “Phân thân của bác sĩ điên”.
Cưỡng chế chuyển cảnh về phó bản ẩn giấu. Xin người chơi vui lòng chuẩn bị. Bắt đầu đếm ngược.
…
…
…”
- Hả? Nhiệm vụ ẩn giấu?
“…
…
Chuyển cảnh hoàn thành.”
“Xoẹt…”