Chiến Long Vô Song

chương 1365-1366

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Chương :

Trần Ninh cầm di động lên, sau khi nhận điện thoại, lông mày liền trở nên nhíu lại.

Thì ra điện thoại là Tần Hằng gọi tới.

Tần Hằng đem lão gia bị người lừa gạt, đem bản vẽ vô giá, lấy ba ngàn đồng giá bán cho tên đê tiện nói cho Trần Ninh.

Trần Ninh an ủi: “Tiền tài chính là vật ngoài thân, tiền nhiều rơi rớt còn khôi phục. Để cho lão gia không nên gấp gáp, tôi sẽ bảo người tra được nơi ở của kẻ lừa đảo, đem bản vẽ thư pháp tìm về.”

Tần Hằng cười khổ nói: “Lão gia ông ấy hối hận, vô cùng kích động, tự trách quá mức, ngất xỉu.”

“Bây giờ chúng tôi đã đưa ông ấy đến bệnh viện, mặc dù ông ấy đã được cứu, nhưng cảm xúc vẫn rất kích động.”

“Bác sĩ nói phải mau chóng đem bức thư pháp đó trở về, giảm bớt sự tự trách của lão gia, bình phục tâm trạng của ông ấy, nếu không tuồi tác ông đã cao, cảm xúc kích động như vậy, cơ thể rất dễ xảy ra chuyện.”

Trần Ninh nói: “Ân sư, ngài có thể yên tâm rằng trước sáng ngày mai, tôi chắc chắn sẽ tìm được thư pháp đó.”

“Ngài bảo lão gia yên tâm ngủ, ngày mai ông ấy rời giường liền có thể nhìn thấy bức thư pháp đó.”

Tần Hằng thấp giọng nói: “Trần Ninh, chuyện này thật sự là cảm ơn cậu.”

“Tôi từ sau khi từ chức, người đi trà lạnh, rất nhiều chuyện không tốt cầu người, hơn nữa cũng không tiện buông thân cầu người, cho nên tối nay chỉ có thể tìm cậu.”

Trần Ninh nhẹ giọng nói: “Một ngày làm thầy suốt đời làm chat”

“Thây, ngài không cần phải khách khí với tôi!”

Tần Hằng nói: “Được, tôi chờ tin tốt của cậu.”

Sau khi cúp máy.

Trần Ninh vẫy tay, Điển Chử xuất hiện bên cạnh Trần Ninh, thấp giọng hỏi: “Thiếu soái, xin hỏi có căn dặn gì không?”

Trần Ninh đem sự việc nói đơn giản qua một lần, sau đó bình tĩnh nói: “Anh điều tra cho tôi, tên lừa gạt lừa đảo bản vẽ Tần lão thái gia, hiện tại ở đâu?”

“Tôi sẽ cho anh tiếng, một giờ sau, tôi phải biết nơi ở của kẻ lừa đảo.”

Điển Chử nói: “Vâng!”

giò, chỉ là một bữa ăn.

Nhóm người Trần Ninh ăn cơm xong, Điển Chử cũng đã trở về, hơn nữa còn mang về tin tức.

Trần Ninh vừa dùng khăn ăn lau khóe miệng, vừa thản nhiên hỏi: “Tra được chưa?”

Điển Chử nói: “Tra được, tên gia hỏa lừa bản vẽ Tần lão thái gia, tên là Lão Dương, là một bọn thổ phi trên phố cổ.”

“Tôi đã bắt được hắn rồi.”

Điển Chử nói xong, vẫy vẫy tay.

Lập tức có hai tên Hổ Vệ, mang theo một người đàn ông trung niên râu mép, từ cửa phòng ăn tiến vào.

Người trong phòng ăn thấy thế, đều có ánh mắt kinh ngạc.

“Quỳ xuống!”

Theo Hổ Vệ quát nhỏ, tên râu mép liền bị quỳ gối trước mặt Trần Ninh.

Tên này vẻ mặt hoảng sợ, ngắng đầu nhìn Trần Ninh, ngoài mạnh trong yếu nói: “Anh là ai, các người bắt tôi tới nơi này là muốn làm gì?”

Quả thật, hắn dường như có thể đoán được, hắn là bởi vì chiều nay lừa bản vẽ của Ngô tông sư bị bắt tới.

Chiều nay hắn lừa bản vẽ sau đó, lập tức liền nghĩ cách bán hàng ra.

Sau khi nhận được tiền, mua vé, muốn chạy trốn, chạy trốn một thời gian lại nói.

Nhưng hắn không ngờ chính là, hắn qua một chiếc xe dài, vừa ra khỏi nhà ga, đã bị người thần bí chặn lại, còn bị bắt tới nơi này.

Chương :

Trần Ninh bình tĩnh nói: “Tôi là ai, anh không cần biết, về phần lí do vì sao ta bắt anh tới nơi này, chắc hẳn trong lòng anh rõ.”

Tên râu mép lắc đầu không ngừng: “Không, tôi không rõ, anh có biết rằng anh hạn chế quyền tự do cá nhân là bát hợp pháp?”

Trần Ninh cười cười: “Vậy anh có biết anh lừa gạt người già cũng là phạm pháp, hơn nữa anh lừa người già bức thư pháp, vô giá trị, nếu nghiêm túc so đo só tiền liên quan đến vụ án, tôi dự đoán nửa đời sau anh phải vượt qua ở trong tù.”

Tên râu mép sắc mặt kịch biến: “Tôi không biết anh đang nói gì?” “

Trần Ninh cười khẽ: “Tôi có thể tìm được anh, cũng đủ để chứng minh thực lực của tôi.”

“Nếu như người đủ thông minh, hiện tại thành thật đem bức thư pháp đó giao ra.”

“Như vậy anh có thể tránh được đau khổ da thịt, thậm chí tôi còn có thể cho anh một cơ hội, đối với anh mở ra một con đường, để cho anh tránh tai họa lao ngục.”

Ánh mắt tên râu mép đã hoảng hốt.

Nhưng hắn vẫn đang chống cự.

Hắn kiên trì nói: “Tiểu tử, tôi không biết những gì anh đang nói.”

“Anh đừng nghĩ dọa tôi, lão Dương tôi không phải dọa lớn.”

Trần Ninh thản nhiên nói: “Xem ra tôi cho anh cơ hội, anh không có ý quý trọng.”

“Điển Chử!”

Điển Chử nghe vậy hiểu ý, trầm mặt đi tới.

Tên râu mép nhìn thấy Điển Chử đi về phía hắn, ý thức được không tốt, nghiêm mặt nặng lời nói: “Anh muốn làm gì?”

Hắn trong cơn giận dữ, nổi dậy phản kháng, đoạt trước một quyền vung về phía Điển Chử.

Điển Chử giơ tay trái lên, dễ dàng nắm chặt cổ tay đối phương.

Ách Tên râu mép bị cầm chặt cổ tay, kêu rên một tiếng.

Tay phải Điển Chử nắm lấy một ngón tay của tên râu mép, trong ánh mắt hoảng sợ của tên râu mép, nhẹ nhàng bẻ gãy.

Răng rắc!

Một tiếng xương gãy xương làm cho tê cả da đầu vang lên.

Điển Chử liền đem một ngón tay tên râu mép cắt đứt.

“AI”

Tên râu mép kêu thảm thiết.

Điển Chử lạnh lùng hỏi: “Thiếu gia chúng ta hỏi anh, bức thư pháp kia hiện tại ở đâu?”

Tên râu mép đầy mồ hôi lạnh, vẻ mặt đau đớn, nhưng vẫn lại miệng cứng: “Tôi thậm chí không biết thư pháp của anh là gì?”

Điển Chử nghe vậy bừng bừng giận dữ.

Răng rắc hai tiếng, lại gãy hai ngón tay tên râu mép.

Tên râu mép đã đau đến chết đi sống, nhưng vẫn không muốn nói rõ.

Trần Ninh khẽ nhíu mày!

Điển Chử ngày thường thẩm vấn tù nhân kẻ địch, đều không có gì bắt lợi, hôm nay một kẻ lừa đảo nhỏ, lại dám ngoan cố chống cự trước mặt anh ta.

Điều đó có thể làm anh ta tức giận.

Anh ta lạnh lùng nói: “Tôi sẽ không tin anh không mở: miệng.”

Nói xong, anh ta cầm lấy một cái bình rượu rỗng trên mặt bàn, ba một tiêng đập vào đâu tên râu mép.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio