Thành phố Thượng Khang, Long Cung cao cấp của phú hào trong khu dân cư.
Khu nhà lộng lẫy của nhà họ Hải, trong thư phòng.
Hải Bình Triều sắc mặt phẫn nộ, đợi A Quý ở trước mặt đang đợi một đám thuộc hạ, càng thêm tức giận nói: “Con trai tôi bị người của quân đội bắt đi rồi?”
A Guý người quản gia lưng còng thành thật tả lời: “Nhị thiếu gia với Trần Ninh ở khách sạn Kim Phong sảy ra mâu thuẫn, nhị thiếu gia lập tức triệu tập một nhóm người đến khách sạn này gây phiền phức.”
“Nhưng không nghĩ tới, một nhóm lãnh đạo của Quân khu Đông Hải đúng lúc đang ở khách sạn Kim Phong ăn cơm.”
“Nhị thiếu gia đụng phải nhóm lãnh đạo quân khu, tại đó bị lượng lớn binh sĩ được điều đến bắt đi rồi.”
Hóa ra, Trần Ninh dặn dò Đỗ Thiên Lâm sau khi bắt toàn bộ người Hải Dương, còn mệnh lệnh tất cả mọi người ở hiện trường phong tỏa tin tức.
Do đó, nhà họ Hải cũng không rõ lúc đó đã xảy ra chuyện gì.
Chỉ biết rằng Hải Dương với Trần Ninh sảy ra xung đột, Hải Dương tập hợp người đi làm càn, không cẩn thận đụng phải các vị lãnh đạo của quân khu.
Bọn họ không nghĩ ra được rằng, nhóm người lãnh đạo của quân khu kia này là thuộc hạ của Trần Ninh mà thôi.
Hải Bình Triều nén giận nói: “Thật là liều lĩnh!”
) Đám người quản gia lưng còng A Quý đưa mắt nhìn nhau, không biết rằng lão gia là nói nhị thiếu gia quấy rối, hay nói nhóm người lãnh đạo quân khu càn quấy?
Hải Bình Triều trầm ngâm hai giây, sau đó dặn dò A Quý: “Ông gọi cho tôi một cuộc điện thoại qua quân khu bên kia, khơi thông khơi thông.
Để bọn họ giúp đỡ, nễ mặt tôi một chút, thả con trai tôi ra.”
A Guý nói: “Lão gia, tôi đã gọi rồi.”
Hải Bình Triều nhíu mày: “Bên đó nói thế nào?”
A Quý nói: “Quân khu Đông Hải ông Ngụy Lâm tướng quân vào Kinh Thành họp rồi, hiện nay là Phó tổng chỉ huy Đỗ Thiên Lâm phụ trách.”
Hải Bình Triều híp mắt lại: “Đỗ tướng quân nói sao?”
A Guý cúi thấp đầu, nhỏ giọng nói: “Đỗ tướng quân nói việc này rất đơn giản, nếu như Trần Ninh nói bỏ qua, thì việc này cũng được giải quyết.”
Người đàn ông trung niên hai bên tóc hoa râm, ánh mắt sắc bén trầm giọng nói: “Có thuộc hạ!”
Hải Bình Triều dặn dò: “Ông điều tra rõ hành tung của Trần Ninh, cử mấy tên sát thủ tinh nhuệ, cho hắn biết thế nào là lễ độ.”
TU, ‘ “Các người cũng đừng giết hăn ta, hù dọa hăn và người nhà hắn, cho hắn biết lợi hại.”
Mắt chim ưng trầm giọng nói: “Tuân mệnh!”
Lão quản gia A Quý vui mừng nói: “Chà, chiêu này của lão gia thật lợi hại à, dọa Trần Ninh gần chết, hắn ta sợ rồi sẽ tự động nói với phía bên quân đội không truy cứu trách nhiệm của nhị thiếu gia nữa, đến lúc đó quân đội sẽ tự thả người rồi.”
“Hay, đúng là hay!”
Hải Bình Triều khuôn mặt đắc ý, ánh mắt nham hiểm nói: “Đợi việc này rõ ràng, tôi sẽ hành động thật sự với Trần Ninh, phương bắc bên kia, em gái họ Hải Tâm vẫn đang đợi tin tức của tôi đấy!”
Trần Ninh và Tống Sính Đình, Tống Thanh Thanh, Đỗng Kha, lại không bị chuyện này của Hải Dương làm ảnh hưởng.
Buổi tối, cả nhà bọn họ lại đi ra bên ngoài bãi tắm có tiếng ở thành phố Thượng Khang chơi.
Du ngoạn ở ngoài bãi biển, ăn những món vặt nỗi tiếng ở nơi đây.
Cả nhà Trần Ninh chơi mệt rồi, lúc hơn giờ rưỡi buổi tối, sau đó mới kéo thân hình mệt mỏi, đi về phía bãi đỗ xe, chuẩn bị lái xe về khách sạn.
Lúc cả nhà Trần Ninh đang chơi đùa, Điển Chử cùng Bát Hỗ Vệ không nhìn thấy tung tích đâu.
Nhưng khi cả nhà Trần Ninh chuẩn bị về, Điển Chử cùng Bát Hỗ Vệ lập tức xuất hiện, cùng với cả nhà Trần Ninh rời đi.
Đến bãi đỗ xe, A Thất sách một hộp màu đen, giành trước hướng qua máy chiếc xe của bọn họ mà đi.
Nhưng mà A Thất vừa bước đến gần chiếc xe con quốc kỳ của Trần Ninh, trong tay hắn xách một cái vali màu đen lập tức vang lên từng tiếng kêu tích tích điên cuồng.
A Thất sắc mặt biến đổi nhanh, giơ tay lên hướng về phía mấy người Trần Ninh hét: “Có tình hình, tất cả đừng lại đây.”
Tống Sính Đình bế ôm con gái, với cả Đồng Kha đều sững sờ, không rõ điều gì.
Trần Ninh nhăn mày lại, Điển Chử cùng mấy người Hỗ Vệ, như gặp phải kẻ địch mạnh.
Hóa ra, A Thắt trong tay xách vali da màu đen, là để bảo vệ thủ trưởng của vali xách tay nhiều công năng.
Vali xách tay ngoài việc dùng làm tắm chắn ngăn cản viên đạn, bên trong còn để súng lục, định vị theo dõi khẩn cấp, máy kiểm tra bom.
Lúc này cái vali xách tay của A Thất kêu điên cuồng, chính là máy kiểm tra bom.
Xung quanh có bom, máy kiểm tra mới phát ra tiếng báo động kịch liệt như vây.
Hội Trần Ninh đứng ở phía xa, A Thát cẩn thận nằm sắp xuống, kiểm tra chiếc xe.
Rất nhanh, anh ta vô cùng cẩn thận từ địa bàn của chiếc xe con màu quốc kì, lấy ra một túi bom hẹn giờ.
A Thất thân là thành viên của đội bảo vệ của Trần Ninh, với việc tháo dỡ bom đạn, tất nhiên là cao thủ.
Anh ta rất nhanh dùng dao găm, đem một trong máy sợi dây của quả bom hẹn giờ kia cắt đút, giải trừ nguy hiểm.
Anh ta quay đầu, hướng về phía Trần Ninh: “Báo cáo, thuốc nỗ nguy hiểm đã được giải TÚ.”
Mọi người vừa mới chuẩn bị thỏ ra một hơïi Nhưng Điển Chử lại đột nhiên chú ý đến nơi xa trên thiên đài có bóng dáng kì quái, anh ta cảm nhận được điều gì đó, lập tức hét lên: “Hướng ba giờ ở cầu thang có đe dọa, bảo vệ gia đình anh Trần Ninh.”
Lời vừa nói xong, mấy người Hỗ Vệ xung quanh lập tức hành động, điều đầu tiên là dùng thân thể chắn trước người nhà Trần Ninh, đồng thời rút súng ra.
Quả nhiên, trên thiên đài bóng người kia dùng đèn có tia laser, hướng về phía Trần Ninh mà chiếu một lúc.
Có điều, tên đó chỉ dùng tia laser màu đỏ chiếu rọi một tí, rồi lập tức biến mắt.
Điển Chử trầm giọng nói: “A Nhất, A Nhị, hai người đi đuổi theo tên kia, những người còn lại cùng tôi bảo vệ anh Trần cùng người nhà lên xe rời đì.”
“RõU”
Cả nhà Trần Ninh, được bọn người Điển Chử đội viên bảo vệ vô cùng chuyên nghiệp, bảo vệ trở về khách sạn.
Tống Sính Đình và Đỗng Kha vẫn chưa hết hoảng hồn, buổi tối lại là bom hẹn giờ, như là mờ ảo của súng ngắm tia laser, khiến hai người bọn họ dọa hết hồn.
Về đến phòng riêng của khách sạn, Tống Sính Đình kìm không được nói với Trần Ninh: “Có lẽ là nhà họ Hải đang cảnh cáo chúng ta, Trấn Ninh, hay là chúng ta đừng đấu với bọn họ nữa, anh gọi một cuộc điện thoại cho Đỗ tướng quân bọn họ thả đám người Hải Dương ra?”
Trần Ninh an ủi nói: “Không sao, để anh giải quyết, em với Tiểu Kha tắm rửa sạch sẽ nghỉ ngơi đi.”
Trần Ninh lời vừa nói xong, điện thoại anh kêu lên.
Điện thoại hiển thị là một số điện thoại di động lại Trấn Ninh mở điện thoại nghe, bên trong truyền đến một giọng nói muôn phần đắc ý: “Tiểu tử Trần Ninh!”
Trần Ninh nhíu mày lại, lựa chọn lại giãn ra, thản nhiên nói: “Hải Bình Triều!”
Hải Bình Triều cười hơ hơ nói: “Không sai, là tôi, tôi tặng cậu một ít bất ngờ nhận được rồi nhỉ?”
Dựa theo kế hoạch của Hải Bình Triều, hắn định đợi cho cả nhà Trần Ninh ngồi xe về khách sạn, cả nhà anh mà xuống xe một cái, hắn sẽ cho nỗ chiếc xe đó, dọa Trần Ninh một cái.
Có điều không ngờ được thuộc hạ của Trần Ninh, lại phát hiện được có thuốc nỗ.
Nhưng cho dù là vậy, hắn cũng cảm thấy Trần Ninh bị dọa tới quá mức rồi.
Trần Ninh bình tĩnh nói: “Hải Bình Triều, tôi chỉ có thể nói ông ở gần kề cái chét lại điên cuồng tìm đường chết.”
Hải Bình Triều ha ha cười to: “Ở kề cận cái chết chính là cả nhà cậu!”
“Lần này chỉ là chơi đùa thôi với cậu thôi, cậu tốt nhất hãy đi đến quân khu giải thích với Đỗ tướng quân, để cho ông ấy thả con trai tôi ra.”
“Nếu không thì, lần sau thuốc nổ cậu chưa kịp gỡ thì đã nỗ rồi!”
“Với cả sát thủ của tôi, lần sau chơi lại không phải là đèn pin laser, mà đổi thành súng bắn tỉa đó!”
“Tóm lại một câu thôi, trong vòng ba ngày con trai tôi không an toàn trở về, cả nhà anh đừng mơ có thể sống mà ra khỏi Đông Hải.”
Trần Ninh lạnh lùng nói: “Không cần đến ba ngày, bây giờ tôi trả lời cho ông, nhà họ Hải các người, hoàn toàn kết thúc rồi.”