Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Tống Nguyên Minh mắt đầy oán hận nhìn Trần Ninh: “Trần Ninh, lần này tôi thừa nhận mình đen đủi, chúng ta mọi thứ vẫn giống như trước, chẳng có gì thay đổi, mọi người hãy chờ xem.
Nói xong, ông ta đỡ vợ dậy, sau đó dặn dò những thuộc hạ bị thương đỡ lẫn nhau, tiện thể cũng đưa cậu con trai đang hấp hối của ông ta đi.
Nhưng, Trần Ninh lại bình tĩnh lên tiếng nói: “Tống Nguyên Minh, nợ của chúng ta vẫn chưa tính xong đâu, ông đã vội vã muốn đi như vậy rồi à?”
Tống Nguyên Minh nghe vậy, không dám tin nhìn Trần Ninh.
Ông ta vừa kinh hãi vừa tức giận, hậm hực nói: “Cậu đã đánh bị thương tất cả thuộc hạ của tôi rồi, còn đánh vợ tôi, đánh gãy tay chân của con trai tôi, cậu còn muốn thế nào?”
Trần Ninh bình thản nói: “Tôi nghe nói ông đã lừa một tỉ của nhà họ Tống Trung Hải!”
Tống Nguyên Minh lo lắng sợ hãi, lớn tiếng nói: “Đó là tiền cứu mạng của cả nhà bọn họ, tôi cầm tiền của nhà bọn họ, sẽ cầu xin tha thứ với tướng quân Ba Triệt cho bọn họ, nếu không đợi ngày mai tướng quân Ba Triệt đến Hoa Hạ, cả nhà bọn họ và cậu đều phải chết.”
Trần Ninh cười: “Hờ hờ, không phiền các hạ hao tâm tổn sức, tôi và nhà họ Tống Trung Hải đều sẽ sống thật tốt.”
“Tống gia Trung Hải cũng không cần đưa tiền cứu mạng gì cả, tôi muốn ông lập tức trả lại nguyên vẹn một tỉ ông lừa được từ nhà họ Tống Trung Hải cho bọn họ.”
Sắc mặt Tống Nguyên Minh thay đổi: “Cậu!”
Ánh mắt Trần Ninh lạnh lùng: “Sao, ông không đồng ý?”
Tống Nguyên Minh biết, nếu ông ta không đồng ý, sợ rằng không có cách nào sống sót đi ra khỏi cửa này.
Ông ta bực bội nói: “Được, tôi lập tức trả một tỉ đó cho nhà Tống Thanh Tùng.”
Tống Nguyên Minh ở tại đó gọi điện thoại ra lệnh cho người phụ trách tài vụ nhà họ Tống chuyển tiền, chuyển một tỉ vào tài khoản của nhà Tống Thanh Tùng.
Con vịt nấu chín bay mắt rồi, đừng nói Tống Nguyên Minh có bao nhiêu khó chịu bực bội.
Tống Nguyên Minh nhìn Trần Ninh: “Bây giờ, chúng tôi có thể đi được chưa?”
Trần Ninh cười lắc đầu: “Trước đây tôi từng nói, nhà họ Tống tỉnh thành các ông không được bước chân vào Trung Hải nửa bước.
Nhưng lần này các người lại đến Trung Hải quấy rối, ít nhiều cũng phải bồi thường chút chứ nhĩ?”
Tống Nguyên Minh nắm chặt tay, giận nhưng không dám nói, nén giận nói: “Cậu lại muốn thế nào?”
Trần Ninh mỉm cười nói: “Các người đến Trung Hải gây rối, tạo ra ảnh hưởng và tổn thất không nhỏ.”
“Như vậy đi, các người quyên góp một tỉ cho chính phủ Trung Hải, dùng để xây dựng thành phó Trung Hải, đền bù vào những lỗi lầm các người đã phạm phải.”
Lại mất một tỉ!
Tống Nguyên Minh cũng có ý muốn chết rồi!
Một tỉ, nhà họ Tống tỉnh thành bọn họ có thể lấy ra được.
Nhưng đối với bất kỳ một gia đình giàu có nào, một tỉ cũng không được coi là một con số nhỏ.
Lần này, bọn họ thật sự là mắt cả chì lẫn chài.
Người thấp cỗ bé họng không thể không cúi đầu, Tống Nguyên Minh cuối cùng cũng bị ép buộc ngoan ngoãn lấy ra một tỉ, quyên góp cho chính phủ thành phố Trung Hải.
Trần Ninh nói sơ qua một lượt chuyện xảy ra!
Đồng Kha mở to mắt: “Anh rễ, anh lại cứu em một lần nữa!”
Trần Ninh cười nói: “Em là em họ của Sính Đình, chính là em vợ anh, mọi người đều là người thân, có chuyện gì giúp đỡ lẫn nhau là chuyện nên làm.”
Đồng Kha gật đầu, cô nhớ tới giấc mơ nhục nhã đã mơ khi cô đang mê man, lập tức lo lắng, cắn môi, ánh mắt lơ đãng bắt định hỏi: “Anh rễ, vừa rồi khi em mê man, có nói mơ gì không, ví dụ như kiểu gọi tên ai ra?”
Trần Ninh sửng sốt: “Không, em nằm mơ đã gọi tên ai vậy?”
Khuôn mặt Đồng Kha đỏ ửng, liên tục lắc đầu: “Không, không!”
Trần Ninh không vui vẻ nói: “Kỳ lạ, không sao thì mau về nhà, tránh để chị em lo lắng.”
Sáng ngày hôm sau.
Cả nhà Tống Thanh Tùng mời Chung Tự Cường tới, muốn xin Chung Tự Cường lại lần nữa điều động quân đội, bảo vệ nhà họ Tống bọn họ.
Tống Sính Đình biết được nhà ông nội mời Chung Tự Cường đến giúp đỡ đối phó với Ba Triệt.
Cô cũng tới căn nhà sang trọng của nhà họ Tống, cùng mọi người thương lượng nên làm thế nào?
Cả nhà Tống Thanh Tùng, và cả Tống Sính Đình, cũng giương mắt nhìn Chung Tự Cường, đợi câu trả lời của Chung Tự Cường.
Tống Phi Phi cũng kéo tay Chung Tự Cường, nũng nịu nói: “Tự Cường, Ba Triệt quân phiệt Thiên Trúc đó, hôm nay sẽ tới Hoa Hạ rồi, anh mau chào hỏi với lãnh đạo của anh, điều động quân đội đến bảo vệ nhà chúng em.”
Chung Tự Cường đầu đầy mồ hôi, chật vật nói: “Mọi người hiểu lầm rồi, thật ra cháu ở trong quân đội, thấp cổ bé họng.
Cháu không điều động nỗi quân đội, mọi người đừng làm khó cháu nữa.”
Tống Thanh Tùng cảm thấy Chung Tự Cường thế này là đang khiêm tốn, ông ta cười ha ha nói: “Tiểu Chung à, ngay cả thủ trưởng Vương của quân khu thành phố Trung Hải, ông ấy cũng chính miệng thừa nhận, lời nói của cháu còn có giá trị hơn cả ông ấy, cháu đừng khiêm tốn nữa.”
Tống Trọng Hùng cũng cười ha ha nói: “Đúng vậy, con rễ tốt, con hãy mặc sức điều động mấy vạn quân đội, bảo vệ nhà chúng ta, tiện thể dạy dỗ tên Ba Triệt quân phiệt đó là được `.
rÖI.
Tống Sính Đình cũng lịch sự nói: “Nếu anh Chung bằng lòng giúp đỡ, tất cả mọi người trong nhà họ Tống chúng tôi đều sẽ vô cùng cảm kích.”
Chung Tự Cường lúng túng nói: “Cô Tống, tôi thật sự bát lực.”
“Nhưng cô không cần lo lắng, có một người đàn ông yêu cô sâu đậm, anh ấy đang lặng lẽ bảo vệ cô, bảo vệ nhà họ Tống của mọi người.”
“Có anh ấy, trên đời này không ai có thể làm hại được cô, mọi người có thể yên tâm.”
Tống Sính Đình nghe vậy sững sờ!
Mọi người nhà họ Tống cũng kinh ngạc đến ngây người!
Ai chứ, lại tài giỏi như vậy, âm thầm bảo vệ Tống Sính Đình?
Có anh, trên đời này không ai có thể làm hại được Tống Sính Đình?
Tim Tống Sính Đình đập thình thịch, thầm nghĩ lẽ nào người Chung Tự Cường nói tới, là Trần Ninh?
Thật ra, người Chung Tự Cường nói tới, đương nhiên chính là Trần Ninh.
Nhưng thân phận của Trần Ninh, là bí mật quân sự cấp cao nhất, anh ta không dám nói thẳng với mọi người, nếu không chính là phạm phải tội bán đứng bí mật quốc gia.
Vì vậy, anh ta chỉ có thể khéo léo ám chỉ với Tống Sính Đình, bên cạnh cô có người rất tài giỏi, đang bảo vệ cô.
Chung Tự Cường bổ sung nói: “Tối qua nhà họ Tống tỉnh thành không phải đã ngoan ngoãn hoàn trả nguyên vẹn một tỉ đã lừa nhà họ Tống Trung Hải của mọi người, sau đó ảo não chạy về tỉnh thành ngay trong đêm sao?”
“Chuyện này, cũng là người âm thầm bảo vệ cô Tống làm.”
Tống Sính Đình mở to mắt, cô nhớ lại, Trần Ninh từng nói nhà họ Tống tỉnh thành sẽ ngoan ngoãn trả lại một tỉ lửa nhà ông nội.
Lẽ nào, người đàn ông rất tài giỏi, âm thầm bảo vệ cô mà Chung Tự Cường nói, chính là Trần Ninh?
Đám người Tống Thanh Tùng cũng không nhịn được, nhao nhao truy hỏi, người đàn ông rất tài giỏi mà Chung Tự Cường nói rốt cuộc là ai?
Chung Tự Cường lắc đầu cười khổ: “Tôi không thể nói ra anh ấy là ail”
Cả nhà nhà họ Tống sửng sốt, sau đó rồi rít bàn tán xem người Chung Tự Cường nói đến là ai?
Chính vào lúc này, một giọng nói đắc ý từ cửa truyền vào: “Người âm thầm bảo vệ cô Tống, và ra lệnh cho Tống Nguyên Minh trả lại một tỉ cho nhà mọi người vào tối qua, là tôi!”
Đám người Tống Sính Đình kinh ngạc nhìn về phía cửa.
Sau đó liền nhìn thấy một người đàn ông mặc vest trắng, đeo kính gọng vàng, mặt đầy đắc ý, dẫn máy tên thuộc hạ đi vào.
Người đàn ông mặc vest trắng dương dương đắc ý nhìn Tống Sinh Đình, mắt lộ vẻ tham lam, cười híp mắt nói: “Cô Tống, đã lâu không gặp!”
Tống Sính Đình kinh ngạc nói: “Anh là Vương Vũ – học khóa trên khi cùng học đại học với tôi.”
Vương Vũ cười nói: “Đúng vậy, là tôi.”
Vương Vũ và Tống Sính Đình từng học cùng một trường đại học, nhưng khi Tống Sính Đình học năm nhất, Vương Vũ đã học năm tư.
Lúc đầu Vương Vũ từng theo đuổi Tống Sính Đình, nhưng bị Tống Sính Đình từ chối.
: Về sau nữa, Vương Vũ tốt nghiệp, trở về phương Bắc phát triển, hai người liền chưa từng gặp mặt lần nào nữa.
Tống Sinh Đình chỉ biết, bố của Vương Vũ là đại quản gia của nhà hào môn nào đó ở phương Bắc, tương đối có bản lĩnh ở phương Bắc.
Còn lại cô không biết nhiều về Vương Vũ.
Lúc này cô kinh ngạc nhìn Vương Vũ: “Vương học trưởng, là anh vẫn luôn âm thầm bảo vệ tôi? Tối qua cũng là anh đã dạy dỗ Tống Nguyên Minh, Tống Nguyên Minh mới ngoan ngoãn trả lại đầy đủ một tỉ lừa nhà ông nội tôi?”
Vương Vũ gật đầu, kiêu ngạo nói: “Là anh làm!”
Mọi người có mặt kinh ngạc ð lên, rất nhiều người đều ngưỡng mộ nhìn Tống Sính Đình.
Không ngờ Tống Sính Đình lại có một người con trai phương Bắc tài giỏi như vậy âm thầm bảo vệ cô.
Chung Tự Cường ngược lại hít một hơi lạnh, không dám tin nhìn kẻ không biết từ đâu chui ra ở trước mặt.
Người này lại dám lấy công lao của thiếu soái thành của mình, thật là gan lớn hơn trời!