Câu lạc bộ Vạn Long, sắc mặt của Nam Bá Thiên Từ Cảnh Minh tái nhọt, tất cả những người đàn ông xung quanh hắn ta đều hết sức lo sợ.
Một cỗ sát ý nồng đậm xẹt qua trong mắt, ông ta chậm rãi nói: “Đoản My không thể giết chết Trần Ninh, còn bỏ đi mà không từ biệt sao?”
Một tên nhỏ giọng trả lời: “Đúng vậy, Trần Ninh còn nói rằng chỉ cho chúng ta ba ngày để rời khỏi Trung Hải. Vĩnh viễn không bao giờ được bước vào Trung Hải nửa bước, nếu không sẽ tự gánh lấy hậu quả.”
Từ Cảnh Minh tức giận cười: “Điên rồi!”
“Vậy thì tôi sẽ giết Trần Ninh và Đồng Thiên Bảo trong ba ngày này!”
Hôm nay là ngày đầu tiên của kỳ nghỉ hè, Trần Ninh và Tống Sinh Đình đưa Tống Thanh Thanh đến khu vui chơi thiếu nhi.
Kỳ nghỉ hè vừa mới bắt đầu, nhiều khóa đào tạo năng khiếu ở Khu thiếu nhi đang chiêu sinh.
Khắp nơi trong Khu thiếu nhi, người ra vào tấp nập, đều là phụ huynh dẫn con cái đến đi xem.
Trần Ninh mỉm cười hỏi con gái có sở thích năng khiếu gì, muốn học loại tài nghệ năng khiếu gì không?
.
Trần Ninh và Tống Sính Đình nghĩ rằng con gái họ sẽ thích hát, nhảy hoặc chơi piano như những cô bé khác.
Nhưng không ngờ, Tống Thanh Thanh lại lanh lảnh nói: “Bố mẹ, con muốn học cờ vây.”
Hóa ra Tống Trọng Bân từng đưa Tống Thanh Thanh đến công viên đánh cờ với mấy ông già khi rảnh rỗi.
Mắt tháy tai nghe thường xuyên khiến Tống Thanh Thanh cũng trở nên yêu thích cờ vây.
Trần Ninh khẽ cười nói: “Chơi cờ có thể trau dồi tư duy. Nếu Thanh Thanh đã có hứng thú với cò vây, vậy chúng ta hãy xem qua lớp đào tạo cò vây nhé.”
Vừa đến cổng lớp huấn luyện cờ vây thì bất ngờ có một người phụ nữ ăn mặc hợp mốt, đeo kính râm to bản đi tới dưới sự bảo vệ của vệ sĩ.
“Tránh ra!”
“Tránh ra!”
“Tất cả đều tránh sang một bên!”
Bất cứ nơi nào người phụ nữ đeo kính râm đi đến, tám vệ sĩ của cô ta sẽ hung hăng đầy những người trước mặt cô ta ra.
Trong lúc không để ý, Tống Sính Đình đang dắt Tống Thanh Thanh bị một trong những nhân viên bảo vệ đẩy một cái khiến h cô bị đập thăng vào tường, khuôn mặt xinh xắn lộ rõ vẻ đau đón.
Trần Ninh đỡ lấy Tống Sính Đình và quan tâm hỏi: “Em không sao chứ?”
Tống Sính Đình lắc đầu: “Em không sao!”
Trần Ninh quay đầu nhìn nhóm người của phụ nữ đeo kính râm, đang chuẩn bị tức giận.
Nhưng lại nhìn thấy vệ sĩ của người phụ nữ đeo kính râm đó lại đẩy một người đàn ông què trong trang phục quân nhân xuống đất.
Vệ sĩ của người phụ nữ đeo kính râm mắng nhiếc: “Chết tiệt, không có mắt sao? Chó ngoan không cản đường, có tin hay không tôi đánh gãy chân kia của ông?”
Người đàn ông bị đẩy xuống đất tên là Lưu Hồng, một quân nhân tàn tật đã nghỉ hưu.
Lúc ông ấy vừa vào Khu thiếu nhi, lấy giấy chứng nhận khuyết tật quân sự ra hỏi mua vé nửa giá thì bị người soát vé chế giễu.
Bây giờ ông ấy đang xếp hàng để vào lớp huấn luyện cờ vây thì lại bị ức hiếp.
Khuôn mặt ông ấy đầy tủi nhục, trong lòng chua xót khôn tả.
Đúng lúc này, một bóng người cao lớn xuất hiện ở trước mặt Ê % , TT ĐA ông ây, chính là Trân Ninh.
` Trần Ninh vươn tay đỡ Lưu Hồng từ trên mặt đất lên, trầm giọng hỏi: “Đồng chí, không sao chứ?”
Lưu Hồng nhìn ánh mắt kiên quyết và đáng tin của Trần Ninh thì lập tức nhận ra người đàn ông trước mặt chắc cũng là quân nhân!
Ông ấy hơi cảm kích nói: “Cảm ơn đã quan tâm, tôi không sao.”
Trần Ninh nhìn người cựu binh đang chật vật đứng thẳng dậy vì khập khiễng, có chút chua xót, trịnh trọng nói: “Đồng chí, đồng chí bị oan ức rồi.”
Trần Ninh là một quân nhân, đồng thời cũng là một thiếu soái ở Bắc Cảnh nên tự nhiên có một tình cảm đặc biệt đối với những cựu binh lính tàn tật này.
Nhưng nhóm người phụ nữ đeo kính râm phía sau không hài lòng khi thấy anh đứng ra chặn đường cho kẻ tàn tật.
Người phụ nữ đeo kính râm trông có vẻ không vui, một anh chàng cạo trọc đầu trong số những vệ sĩ bên cạnh cô ta bước đến. Nặng nề đè một tay lên vai Trần Ninh rồi hằn học nói: “Cậu nhóc, cậu và tên què chét tiệt này đang cản đường của Chung tiểu thư nhà chúng tôi!”
Trong mắt Trần Ninh lóe lên một tia lạnh lẽo, chính là một chiêu hất ngược đối phương tiêu chuẩn như trong sách dạy.
Bịch!
Vệ sĩ đầu trọc nặng hơn kg bất ngờ bị Trần Ninh ném xuống đất, co quắp đau đớn thống khổ.
Người phụ nữ đeo kính râm là một ngôi sao nữ ít nỗi tiếng tên là Chung Kim Nghiên.
Cô ta nhìn thấy vệ sĩ của mình bị đánh thì vừa kinh ngạc vừa tức giận: “Còn dám động thủ, tất cả xông lên đánh chết anh ta”.
Những những vệ sĩ còn lại ngay lập tức đều lao về phía Trần Ninh.
Trần Ninh vung tay lên là một chưởng nặng nề lập tức đập vào mặt tên trước mặt.
Cái tát này lợi hại như sắm sét, cho dù người có mạnh như cây cổ thụ cao chót vót cũng không thể chống lại.
Cái tát này của Trần Ninh trực tiếp khiến một vệ sĩ ngã bay ra.
Vệ sĩ phun ra một ngụm máu tươi, bay ra ngoài đập mạnh vào tường, rồi trượt dọc theo tường rơi xuống đất.
Mọi người ở hiện trường đều mở to mắt.
Đây là loại sức mạnh đáng sợ gì mà có thể tát người ta một chưởng bay xa như thế?
Trần Ninh như một con hồ tung hoành trong đám người, ra đòn nhanh như chớp, dữ dội như sắm sét.
Hơn nữa ra tay vô cùng tàn nhẫn, đặc biệt nhắm vào những bộ phận yếu hại của đối thủ. Từng tên đối thủ hét lên rồi ngã xuống.
: Trong nháy mắt, vệ sĩ của Chung Kim Nghiên đều nằm xuống.
Chung Kim Nghiên kinh hãi nhìn Trần Ninh, hét lên: “Anh, anh, anh muốn làm gì?”
“Tôi cảnh cáo anh, tôi là nghệ sĩ hợp đồng của đài truyền hình Trung Hải. Anh dám động đến một sợi tóc của tôi, tôi sẽ đưa anh ra tòa, sau đó sẽ khiến anh tán gia bại sản.”
“Còn bạn trai của tôi là Park Sehun nữa, là đại thiếu gia của một gia tộc cờ vây ở Hàn Quốc. Nếu anh dám động vào tôi, anh ấy sẽ không tha cho anh.”
Bồp!
Trần Ninh vung tay lên cho cô ta một cái tát, lạnh lùng nói: “Òn ào!”
Chung Kim Nghiên bị Trần Ninh tát khiến kính râm của cô ta bay ra.
Kiểu tóc cầu kỳ trên đầu cũng trở thành một cái chuồng gà lộn xộn.
Những người xung quanh đều sửng sốt, nhưng trong tiềm thức lại không nhịn được cỗ vũ: Đánh tốt lắm!
Chung Kim Nghiên ôm má, không dám tin nhìn Trần Ninh: “Anh dám đánh tôi sao?”
Trần Ninh lạnh lùng nói: “Đánh cô còn là nhẹ rồi. Không phải chỉ là một diễn viên nhảm nhí vớ vẫn hay sao, vậy mà lại còn dám làm nhục quân nhân tàn tật đã nghỉ hưu!”
“Ông ấy là người tàn tật, nhưng cái chân này bị hỏng cũng là vì bảo vệ các người!”
“Nếu không có họ gánh vác trọng trách ở biên cương, phòng thủ bằng máu tươi và tính mạng của chỉnh mình thì làm sao có cảnh nhảy múa ca hát trong thái bình hiện tại của các người?”
“Trung Hoa Hổ Vệ sao có thể cho phép lũ gà rừng như các người vũ nhục? Cút!”
Từng lời từng chữ Trần Ninh nói như châu ngọc vang lên, cuối cùng là một chữ cút. Ngôi sao hạng quèn giống gà rừng dưới sắm sét, hoảng sợ bỏ chạy.
Mọi người có mặt tại hiện trường không khỏi tán thưởng lời nói của Trần Ninh: “Nói hay lắm!”
Trần Ninh quay đầu nhìn về phía Lưu Hồng, giơ tay chào theo quân lễ rồi trầm giọng nói: “Đồng chí, ông vắt vả rồi!”
Tống Thanh Thanh và những đứa trẻ có mặt tại đây cũng cảm động lần lượt giơ tay chào theo lễ đội thiếu niên Tiền phong và nói: “Chú ơi, chú đã vất vả rồi.”
Tống Sính Đình và những người dân khác có mặt tại hiện trường cũng đều vô cùng xúc động, đồng loạt chào và nói: “Đồng chí quân nhân, ông đã vắt vả rồi.”
Khiến người lính tàn tật đã nghỉ hưu đôi mắt giàn giụa nước mắt rưng rưng xúc động.
Ông đứng thăng người giơ tay chào lại từng người trong đám người Trần Ninh, sụt sịt nói: “Cám ơn, cám ơn mọi người!”