Chương
Mười hai vệ trung thiết huyết cộng thêm Tiêu Mặc Chiến bắt đầu tìm kiếm hệ thống mật thất.
Cũng không biết ai là người đã đụng phải hệ thống mà đùng đùng một tiếng, giá sách lập tức chuyển động.
Giá sách tự động chuyển động và hé lộ ra cánh cửa bước vào trong mật thất.
Lâm Kiều Như lúc này đang ngồi trên giường và buồn bã vô cùng.
Cô cứ ngỡ lại là người của Yến Phiệt đến thuyết phục mình hoặc là Yến Đông Lam lại đến khuyên mình hãy gả cho Tứ hoàng tử nữa.
Vì vậy Lâm Kiều Như đến đầu cũng không chịu ngẩng lên.
“Cô Lâm Kiều Như!”
Cho đến khi Huyền Vũ mở miệng nói chuyện, Lâm Kiều Như nghe thấy giọng nói quen thuộc thì đôi mắt long lanh kia đã tràn đầy vẻ bất ngờ.
Lâm Kiều Như khẽ ngẩng đầu lên thì ngạc nhiên phát hiện người đứng trước mặt là Huyền Vũ, Thanh Long, Bạch Hổ, còn có cả Bạch Hứa Trạch nữa!
Đây đều là những thuộc hạ thần kỳ của Tân Vũ Phong!
Lâm Kiều Như đưa tay lên giữ chặt miệng trong sự khó tin, đôi mắt cô để lộ ra vẻ vui mừng!
“Mọi người, mọi người sao lại đến rồi!”
Lâm Kiều Như kinh ngạc hỏi.
Trong số những người ở đây, người có thời gian tiếp xúc với Lâm Kiều Như dài nhất không cần nghỉ ngờ chính là Tiêu Mặc Chiến.
Tiêu Mặc Chiến nhìn Lâm Kiều Như nở nụ cười: “Cô Lâm Kiều Như! Chúng tôi đoán cô bị ép buộc gả cho Tứ hoàng tử nên chúng tôi đã đến cứu cô đấy!”
Nhưng trên khuôn mặt của Lâm Kiều Như lại không để lộ ra sự kinh ngạc gì mà ngược lại còn chau mày.
Mới đầu Lâm Kiều Như còn cảm thấy kinh ngạc là bởi vì cô nhìn thấy những thuộc hạ của Tần Vũ Phong thôi.
“Không!”
Lâm Kiều Như nói: “Đừng đến cứu tôi, mọi người mau chạy đi! Nơi này đã bị mai phục hết rồi!”
Mới đầu khi Lâm Kiều Như nói không thì cả hàng người còn chưa kịp hoàn hồn lại.
Dù sao Lâm Kiều Như bị nhốt trong mật thất này thì chắc chắn không cần nghĩ cũng biết cô bị ép buộc rồi.
Nhưng bên họ nói muốn cứu Lâm Kiều Như ra thì tại sao Lâm Kiều Như lại không đồng ý cơ chứ?
Cả hàng người rất nhanh chóng mới hoàn hồn trở lại.
Đúng vậy!
Trên đường họ đến Yến Phiệt đều thuận lợi một cách đáng kinh ngạc!
Đầu tiên họ là người của biên giới phía bắc, chỉ nói về mười hai vệ trung thiết huyết thôi thì thân phận cũng rất ghê gớm rồi, huống hồ gì họ còn kéo theo cả đoàn người đến Đế Đô nữa.
Theo lý mà nói thì bởi vì trước đó Triệu Thiên Lăng từng dẫn đội quân tham lang vào kinh thì đã khiến hoàng đế rất tức giận, ví thế mà sau này bất cứ binh sĩ biên giới phía bắc nhiều hơn tám người cùng nhau đi vào trong kinh đều phải chất vấn trước mặt.
Nhưng họ có nhiều người như thế mà lại không gặp phải sự trở ngại nào cả.
Vả lại khi họ tra hỏi người hộ vệ Yến Phiệt trước cửa thì đối phương lại trực tiếp nói thật cho họ biết, đến phản kháng cũng không có!
Hơn nữa khi họ lẻn vào Yến Phiệt cũng có rất ít hộ vệ canh gác đêm trong này.
Thậm chí những hộ vệ canh gác trước cửa mật thất cũng rất dễ dàng bị đám người họ đánh ngất đi, đối phương cũng giống như đứng đó ngái ngủ nên không phát hiện ra họ vậy.
Đối với Yến Phiệt mà nói những thứ này thật là quá thất thường mà!
Đúng là có uẩn khúc mài!
Dù sao Yến Phiệt bây giờ phải canh gác Lâm Kiều Như.
Nên không thể trên đường đi chỉ có chút ít hộ vệ canh gác như thế.
“Không xong rồi!” Đôi mắt Huyền Vũ khẽ chuyển động một cái, rõ ràng là phát hiện ra sự bất thường trên suốt đường đi rồi!
“Cô Lâm Kiều Như, mau, hãy thu dọn đồ đạc đi, chúng tôi sẽ đưa cô rời khỏi!”
“Cho dù phải chiến đấu với họ cũng phải đưa cô rời khỏi nơi này!”
Lâm Kiều Như chỉ ra sức lắc đầu: “Đưa tôi đi sẽ làm liên lụy đến mọi người, các anh hãy đi đi!”
Chính lúc này từ phía xa đột nhiên vang lên tiếng cười lớn.
“Haha, bây giờ muốn chạy sao…quá muộn rồi!”