Chương
Công bằng, chính nghĩa, dũng khí…
Rất nhiều ý chí đều vẻn vẹn chỉ nằm trong âm vang từ kiếm này! Trường kiếm bên hông Tân Vũ Phong vẫn chưa từng được rút toàn bộ ra!
Cuối cùng anh cũng rút ra trường kiếm đeo bên hông, chỉ nghe soạt một tiếng, kiếm quang óng ánh lung linh giống như ánh sao, cũng giống như sấm chớp giữa ban ngày, rực rỡ đến chói mắt, khiến cho không một ai có thể thấy rõ hình dạng của lưỡi kiếm này!
Từng có người tay cầm kiếm này, đứng giữa núi Thái Sơn tế trời.
Từng có người tay cầm kiếm này, lập nên chiến công vang dội muôn đời.
Mà giờ phút này Tân Vũ Phong cầm kiếm trong tay muốn chém hết những điều bất công, bất nghĩa trước mắt!
“Đùng!”
Một sự uy nghiêm của đạo đế vương sừng sững nồng đậm hơn cả Phiên Thiên Ấn lan tràn ra từ trường kiếm trong tay Tân Vũ Phong và từ trên người Tân Vũ Phong, bao trùm lên cả ngọn núi! Tất cả mọi người ở đây hầu như đều cảm nhận được một nỗi rung động đến từ tâm hồn!
Một kiếm này gần như đã lật quấy lên tất cả sự âm u trong lòng mọi người, sau đó bị chém một cái vỡ nát! Một thanh kiếm sinh ra để bảo vệ công bằng và chính nghĩa, toát lên vẻ không cho phép kẻ khác khinh nhờn, đây mới thực sự là sự uy nghiêm của bậc đế vương!
“Bịch! Bịch! Bịchl”
Vô số người hoặc là tự phát, hoặc là bị cảm hoá, đều thi nhau cúi mình quỳ xuống thần phục thanh kiếm này, thần phục Tân Vũ Phong. Chỉ có số ít mấy người có thể miễn cưỡng đứng thẳng. Yến Đông Lam, Lão vương gia, Tân Thiên Vương, Tứ hoàng tử…nhưng chỉ rải rác có mấy người!
Mà trong lòng mấy người vẫn còn đứng còn nổi lên sóng to gió lớn mãnh liệt hơn những người khác!
Thanh kiếm này là kiếm gì? Chỉ vẻn vẹn mới ra khỏi vỏ mà thôi mà đã mang cho người khác cảm giác uy nghiêm đến mức bất giác muốn đầu hàng như vậy! Mấy người đang đứng đấy gần như đều là những nhân vật quyền thế đứng trên đỉnh kim tự tháp ở nước Đại Hạ này. Bọn họ cũng đã từng thấy không ít kiếm cổ. Nhưng bọn họ đã khi nào được chứng kiến mức độ uy nghiêm như vậy?!
Chỉ vừa mới ra khỏi vỏ đã không thể nhịn được mà khiến cho toàn bộ mọi người ở đây phải thần phục! Đến cả bọn họ cũng phải liều mạng chống đỡ mới không quỳ xuống trước mặt Tân Vũ Phong! Kiếm này đến tột cùng là binh khí thần thánh cỡ nào?!
Mặc dù cảnh tượng trước mắt đã đủ để khiến người khác.
phải chấn kinh, nhưng chuyện không thể tưởng tượng nổi vẫn còn ở đẳng sau!
Mặc dù trong lòng Lão vương gia rung động vô cùng, nhưng ý chí muốn đánh giết Tân Vũ Phong vẫn chưa hề dập tắt.
“Âm ầm!”
Phiên Thiên Ấn vẫn tiếp tục ép xuống từng tấc một. Mắt thấy đã gần ép đến trên đầu Tân Vũ Phong cùng Lâm Kiều Như! Khóe miệng của Lão vương gia lộ ra một nụ cười. Tên Tân Vũ Phong này lại dám khinh thường như thế. Phiên Thiên Ấn đã xuất hiện mà còn dám không trốn? Chỉ cần Phiên Thiên Ấn này hạ xuống thì Tân Vũ Phong hẳn phải chết không nghi ngờ!
Nhưng Tân Vũ Phong há lại có thể để Phiên Thiên Ấn hạ xuống được! Nếu không phải Tân Vũ Phong đã tính trước thì sao có thể không nhúc nhích tí nào, không tránh không né, sao có thể đặt Lâm Kiều Như vào tình thế nguy hiểm thế này được?
Tân Vũ Phong cầm thần kiếm trong tay, mũi chân nhón một cái lập tức phóng lên tận trời! Kiếm trong tay chĩa thẳng vào Phiên Thiên Ấn!
“Răng rắc” Một tiếng vang lên ngay giây phút thần kiếm trong tay Tân Vũ Phong đụng phải Phiên Thiên Ấn.
Phiên Thiên Ấn vốn nên chỉ tồn tại ở trong truyền thuyết, thuận lợi mọi bề, chưa bao giờ thua trận ở trong giờ phút này lại tựa như một khối đậu hũ, bị thần kiếm trong tay Tân Vũ Phong bổ làm hai!
Thậm chí Phiên Thiên Ấn vốn dĩ đủ để bao trùm toàn bộ đại sảnh cung Điện Tử Vân cũng bắt đầu từ từ nhỏ dần!
Trong nháy mắt sự uy áp đến từ Phiên Thiên Ấn lên trên đám người ở đỉnh Thái Sơn bắt đầu thu nhỏ vô hạn gấp mười, gấp trăm lần…
Phiên Thiên Ấn dần dần thu nhỏ đến mức cầm vừa vặn trong tay, sau đó rơi xuống mặt đất!