Chương
Sắc mặt của Tần Vũ Phong lúc này mới dịu đi một chút: “Vì Long Hổ Sơn mà đến sao?”
“Đúng vậy!
Công Tôn Vũ gật đầu, cười nói: “Hiện tại, tôi có thể ngồi xuống, uống tách trà với ngài Tần Vũ Phong đây được chưa?”
Tần Vũ Phong gật đầu: “Nếu không phải đến vì Tần
Phiệt thì chính là khách của Tần Vũ Phong tôi, ngài Công
Tôn, mời.”
Công Tôn Vũ cuối cùng cũng ngồi xuống, Thanh Long rót trà nóng cho hai người.
Công Tôn Vũ mở miệng nói: “Ngài Tần Vũ Phong, lần này tôi đến đây là vì Long Hổ Sơn muốn cử hành La Thiên Đại Tiểu. Tôn sư Lão thiên sư của tôi đặc biệt phải tôi mời ngài Tần Vũ Phong làm khách quý dự hội.
La Thiên Đại Tiểu?
Mời Tần Vũ Phong anh sao?
Tần Vũ Phong kinh ngạc nhíu mày, La Thiên Đại Tiểu, có thể nói là một trong những hoạt động long trọng nhất của Long Hổ Sơn.
La Thiên, tức Chư Thiên, nghĩa là Võng La Chư Thiên Chư Địa
Tiểu, chỉ nghi lễ lập đàn cầu khẩn, cận đại dùng tế rượu thay cho trai giới. Mà Đại Tiểu, dĩ nhiên là chỉ nghi thức có quy mô hùng vĩ.
Mục đích hành lễ chính là vì khẩn cầu cho quốc thái dân an, mưa thuận gió hoà.
Cái này đích xác là truyền thống của Long Hổ Sơn. Thế nhưng mời anh làm khách quý sao?
Tần Vũ Phong mở miệng hỏi: “Tôi và Long Hổ Sơn vốn không quen biết, chỉ có quen biết một mình Công Tôn ngài đây, vì sao quý sư lại mời tôi đến tham gia?”
“Nếu chưa từng quen biết, lần này liền có thể quen biết.” Công Tôn Vũ chỉ cười, trong lời nói lập lờ nước đối.
Trong lúc nhất thời Tần Vũ Phong có chút đoán không được ý tứ của Công Tôn Vũ.
Nhưng lần này Công Tôn Vũ đến đây, nhìn có vẻ không phải mang theo chút địch ý nào.
Càng huống chi, tông môn ẩn thế như Long Hổ Sơn chỉ sợ cũng khinh thường thi triển một vài âm mưu phép tắc với hắn, một loại như Hồng Môn Yến.
Hơn nữa, Tần Vũ Phong quả thực có ý định kết giao với Long Hổ Sơn.
Cũng có thể nói, Tần Vũ Phong có định kết giao với tông môn ẩn thế.
Dù sao, mẹ của anh hiện tại đang bị giam giữ dưới núi Côn Luân, không thoát khỏi liên quan tới tông môn ẩn thế.
Mà Long Hổ Sơn chính là môn phái tiêu biểu của tông môn ẩn thế.
Lão thiên sư cũng là chủ nhân của Long Hổ Sơn.
Tần Vũ Phong có lòng tin, nếu như chuyến đi này Lão thiên sự không có ác ý gì, nhất định có thể có biện pháp dò la tung tích của mẹ.
Anh hít sâu một hơi: “Nếu đã như vậy, tôi liền đa tạ Lão thiên sư đã mời, ngài Công Tôn có thể đồng hành cùng tôi chứ?”
“Tất nhiên.” Công Tôn Vũ cong lên khỏe mỗi: “Có thể lập tức xuất phát được rồi.”
Tần Vũ Phong hơi do dự một chút: “Tôi còn có một số việc cần thu xếp, xin chờ một lát
Công Tôn Vũ gật đầu, Tần Vũ Phong bảo Thanh Long cẩn thận chiêu đãi khách nhân, mình thì dẫn theo Huyền Vũ đi.
Bởi vì hiện tại Lâm Kiều Như đã biết chuyện mình từng là chiến thần Thiên Vũ, cho nên Tần Vũ Phong tự hỏi, cũng không có chuyện gì cần giấu diếm Lâm Kiều Như.
Tần Vũ Phong đi đến khuê phòng của Lâm Kiều Như Lâm Kiều Như đang dựa ở bệ cửa sổ đọc một bản võ phổ.
Vầng sáng nhàn nhạt cực kỳ chiếu cố cô, tỉ tỉ mẩn mẩn rơi trên người Lâm Kiều Như, vì cô bao phủ một tầng ánh sáng thần thánh.
Ngoài cửa sổ, bóng cây đưa qua đưa lại, gió nhẹ lay động.
Một bức họa đẹp để thế này, ngay cả Tần Vũ Phong cũng không nhẫn tâm quấy rầy. Nhưng Tần Vũ Phong vẫn phải mở miệng đánh vỡ nó.
“Kiều Như.
“Ừm?” Lâm Kiều Như từ trong võ phổ lấy lại tinh thần, ngẩng đầu nhìn về phía Tần Vũ Phong: “Làm sao thế? Đói rồi?”
Tần Vũ Phong cười cười, vuốt tóc Lâm Kiều Như: “Nào có dễ dàng đói như vậy, mỗi ngày đều chăm lo ăn uống mà?”
Lâm Kiều Như lè lưỡi.
Tần Vũ Phong lại mở miệng nói: “Kiều Như, anh muốn nói với em một chuyện, anh phải đi ra ngoài mấy ngày”
“Ha?”
Lâm Kiều Như nghi hoặc nghiêng đầu: “Vậy, Tần Vũ
Phong, anh muốn đi đâu?”
“Đi một chuyển đến Long Hổ Sơn
Tần Vũ Phong đáp: “Em ngoan ngoãn ở nhà, bảo vệ tốt chính mình, được không?”