Chương
Vẻ mặt Công Tôn Vũ nghiêm nghị nói: “Các đệ, đừng xem thường Tân Vũ Phong!”
Mọi người nhất thời có chút không hiểu.
Rốt cuộc bây giờ, Tân Vũ Phong thật sự nhắm chặt hai mắt.
Trông có vẻ không giống từ bỏ chịu thua trận.
Chiêu Hoa Trăng Trong Nước này của tiên nữ Bạch Tử…làm không ít người bị chịu thiệt!
Ngay cả Lão thiên sư lúc này vẻ mặt cũng trở nên nghiêm túc, nhìn chăm chằm mười thân ảnh của tiên nữ Bạch Tử trên bục đấu, dường như cũng đang khó khăn phân biệt thân ảnh nào là của tiên nữ Bạch Tử thật.
Mà chính vào lúc này, Tân Vũ Phong lớn tiếng hét lên: “Thiên Tường Bách Liệt Quyền!”
Cùng với âm thanh của Tân Vũ Phong, hai tay anh cũng năm chặt lại.
Một lúc sau, hai bàn tay của Tân Vũ Phong vung lên loạn xạ không theo quy luật nào!
Mà trên thực tế, hai tay Tân Vũ Phong là đang đánh về phía những thân ảnh đó, khiến người khác căn bản không nhìn ra cuối cùng là đang đánh về chỗ nào!
Tốc độ rất nhanh, thậm chí mơ hồ còn có một tia sét đánh!
Chiêu Hoa Trăng Trong Nước của tiên nữ Bạch Tử có mười thân ảnh khiến người khác không thể nhận ra thật giả.
Mà Tân Vũ Phong lúc này, lại có hàng trăm nắm đấm xuất ra, còn lo gì việc cô ta là thật hay giả!
Không khác gì quả bom nổi!
Thế đánh của Tân Vũ Phong giống như mưa bom bảo đạn!
Chi chít dày đặc, bao phủ cả xung quanh trăm dặm!
Trong lòng Tân Vũ Phong thầm nghĩ, dù sao đã đánh người phụ nữ rồi, đánh một cái là đánh, đánh mười cái chẳng phải cũng là đánh sao!
Đánh cũng đã đánh rồi, còn lo lắng gì nữa?
“Âm! Âm! Âm..”
Rất nhanh, chín thân ảnh đều đã bị đánh tiêu tan hết.
Người thật của tiên nữ Bạch Tử đã bị ngã xuống đất.
Tân Vũ Phong nhanh chóng thu lại quyền cước.
Trên mặt tiên nữ Bạch Tử đã trắng như tờ giấy, hơi thở yếu ớt, không biết đã hứng chịu bao nhiêu cú đánh nặng nề.
Cô chỉ cảm thấy, bản thân bất kể di chuyển vào thân ảnh nào đều phải chịu những cú đánh về phía mình, không biết bao nhiêu lần!
Nếu không phải cô có pháp khí hộ thân, thật sự không dám tưởng tượng bản thân bị Tân Vũ Phong đánh thành dạng gì rồi!
Tân Vũ Phong nhìn bộ dáng căm hận của tiên nữ Bạch Tử có chút áy náy.
Bởi vì sức mạnh của nam nữ tất nhiên có khác biệt, Tân Vũ Phong trước nay không thích ra tay với người phụ nữ.
Hôm nay có thể nói là do hoàn cảnh ép buộc mà thôi.
Tân Vũ Phong đưa một tay về phía tiên nữ Bạch Tử, muốn đỡ cô dậy, nói: “À cái đó, tiên nữ Bạch Tử, cô không sao chứ?”
“Đừng đụng vào tôi!”
Tiên nữ Bạch Tử đẩy tay Tân Vũ Phong ra, hung hăn nhìn chăm chằm vào Tân Vũ Phong: “Tôi đánh không lại anh! Tôi, thua rồi!”
Lão thiên sư nghe theo, lập tức tuyên bố: “Trận thứ hai, tiên nữ Bạch Tử đấu với Tân Vũ Phong, tiên nữ Bạch Tử bại trận!”
Cùng với tiếng hô của Lão thiên sư, tiên nữ Bạch Tử đứng dậy, hừ lạnh một tiếng, lập tức rời khỏi võ đài.
Tân Phòng lúc này có chút ngượng ngùng, nhanh chóng di chuyển tầm mắt, nhìn về phía hai người còn lại.
Kiếm Trần và Phật Tử Sước Hiệp.
Hai người bọn họ lúc này mới thu kiếm lại có ý xem thường, trái lại thân sắc có chút nghiêm trọng.
Rõ ràng là đã xem Tân Vũ Phong thành kẻ địch mạnh!
“Vậy thì, trong hai người ai lên trước?” Tân Vũ Phong sờ đầu mũi nói.
Kiếm Trần vừa nãy muốn nói gì.
Phật Tử Sước Hiệp bước lên một bước: “A di đà phật, Kiếm Trần thí chủ, có thể nhường lại cơ hội này cho tiểu tăng không?”
Kiếm Trần gật đầu, Phật Tử Sước Hiệp đi đến trước mặt Tân Vũ Phong.
“Trận thứ ba, cứ để tiểu tăng ra trận đi!”
Tân Vũ Phong gật đầu.
Phạt Tử Sước Hiệp hơi chau mày: “Tân Vũ Phong thí chủ, trận thứ ba, có thể cùng tiểu tăng đấu văn không?”
Đấu văn?
Tân Vũ Phong sửng sốt.
“Anh nói xem” Tân Vũ Phong đáp lại.
Phật Tử Sước Hiệp nói: “Trận thứ ba, tiểu tăng và thí chủ sử dụng văn đấu”
Phật Tử Sước Hiệp nói xong, ngồi xuống khoanh hai chân chấp tay lại.
Anh ta bắt đầu lẩm bẩm niệm phật: “A di đà phật! Phật môn kim cang, tự độ kim thân, bất hủ bất hoại!”