Chương
Nhưng mà, mọi thứ đều kết thúc rồi.
Vai của Fujiwara đã bị Tân Vũ Phong đâm, máu tươi không ngừng chảy ra, Fujiwara tạm thời mất đi lực chiến đấu.
Lúc này, Fujiwara có thể nói là hối hận không kịp nhưng lại không thể làm được gì cả.
Ông ta cần răng, hét lên: “Nagakawa, giữ vững! E là tên nhóc này còn không chống đỡ được mấy phút nữa đâu”
Nagakawa định thần lại, đứng vững ở chỗ cũ, cẩn thận quan sát từng hành động của Tân Vũ Phong.
Bây giờ Nagakawa đã hiểu được, đối mặt với sức mạnh trước mắt này, người Đại Hạ có cảnh giới tông sư Ngũ Trọng Thiên, tấn công là hoàn toàn không có tác dụng gì cả.
âu hai người bọn họ phải làm chính là kéo dài thời gian mà thôi.
Nhưng mà bây giờ Fujiwara bị người Đại Hạ trước mặt đánh trọng thương, chỉ còn lại lực chiến đấu của một người.
Vì vậy, bây giờ anh ta chỉ có thể cố gắng kéo dài thời gian, né tránh tất cả sự tấn công của người Đại Hạ này.
Nhưng mà khóe miệng Tân Vũ Phong chỉ khế nhếch lên một nụ cười đắc ý nhàn nhạt.
Bây giờ Tân Vũ Phong căn bản không cần tấn công, Nagakawa đã bị dọa đến mức mặt trắng bệch, liên tiếp thở hồng hộc, mồ hôi tuôn tí tách trên trán, dáng vẻ bị dọa đến sợ mất mật.
Tân Vũ Phong chỉ là tùy ý phất phất tay mà Nagakawa đã bị dọa đến mất hồn, bày ra đủ tư thế đề phòng.
Thời gian trôi qua từng giây từng phút.
Một phút.
Năm phút.
Mười phút.
Tân Vũ Phong đều không có bất cứ hành động tấn công nào cả chỉ là khoanh tay lại, trên mặt tràn đầy sự trêu đùa nhìn chằm chằm tên Nagakawa trước mắt.
Fujiwara nhìn cảnh tượng trước mắt, trong đầu đột nhiên lóe lên một tia sáng, gương mặt chợt hiểu ra được gì đó.
Nếu như là dùng cách bí mật, sợ là không duy trì cưỡng chế tăng cường sức mạnh lâu như vậy, thậm chí không có một chút chật vật nào.
Tất cả mọi thứ trước mắt chỉ có một sự thật, cuối cùng đều chỉ về cùng một chân tướng…
Ông ta cắn răng nói: “Nagakawa kun! Nagakawa kun! Tên nhóc này là Ngũ Trọng Thiên tông sư, không có bất cứ phương pháp bí mật tăng cường sức mạnh nào cả”
Sắc mặt của Nagakawa kinh ngạc, có thể thấy răng một câu nói của Fujiwara khiến cho Nagakawa thông suốt tất cả mọi chuyện.
Tiêu rồi!
Uổng công hai bọn họ lúc trước còn giiễu võ ra oai cho mình là đúng, còn cho răng tên nhóc này cùng lắm chỉ là ở cảnh giới Tông Sư, hoặc có lẽ là cảnh giới Nhất Trùng Thiên tông sư.
Hai người dám khẳng định chắc chắn như vậy là do vốn dĩ Tân Vũ Phong không hề mạnh, là do hai người ở trên người Tân Vũ Phong không hề cảm nhận được bất cứ sự uy hiếp sức mạnh nào.
Như vậy chỉ có thể có thể một loại khả năng, thực lực của người trước mắt không đủ tạo thành bất cứ sự uy hiếp nào đối với bọn họ.
Hoặc khả năng thứ hai chính là…
Thực lực của người này mạnh hơn so với hai người họ rất nhiều.
Thậm chí sâu không thể lường được, hai người họ căn bản không nhìn ra được thực lực của đối phương.
Nếu như đối phương không chủ động thở ra khí tức, hai người họ không cách nào cảm giác được thực lực của đối phương cao hơn bọn họ bao nhiêu cảnh giới.
Đối phương hoàn hảo che giấu được thực lực của bản thân mình, mà chuyện này chỉ xảy ra khi thực lực của bản thân đối phương vượt xa so với thực lực của đối thủ.
Là bản thân hai người họ quá khinh địch rồi.
Nhưng mà bây giờ Nagakawa có biết cũng đã quá muộn rồi.
Tân Vũ Phong châm chọc, cười nhạt nói: “Bây giờ các người đã hiểu ra rồi?”
Hai chân Nagakawa mềm nhữn, không cách nào khống chế được ngã xuống mặt đất.
Khóe môi mấp máy vài lần, ngay cả nửa câu cũng không nói ra được.
Tân Vũ Phong nhấc một tay, biểu tình sắc lạnh châm chậm mở miệng nói: “Một quyết định cần các người chọn..”
“Hai người các người, tôi nên giết ai trước?”