Chương
Người Đông Hoàng run lập cập, hai mắt nhắm chặt, cẩn thận từng chút một mà đưa tay lên sờ vào vị trí vốn dĩ của tại mình.
“Aaa.”
Tại của anh ta, bị người Đại Hạ này chém đứt mất rồi!
Người Đông Hoàng mở trợn trừng hai mắt, trong mắt dần dần nhuốm đầy hoảng sợ.
Tần Vũ Phong chậm rãi thu tay lại: “Bây giờ đã biết “Đỉnh” là thứ gì chưa?”
Ngay sau đó, Tần Vũ Phong lại cười lạnh nói: “Không sao cả, không muốn nói ra cũng không sao cả. Tôi có cách khiến cho anh phải mở miệng, còn nếu dùng hết biện pháp rồi mà anh vẫn không chịu mở miệng thì..”
Tần Vũ Phong vừa nói, nụ cười trên khuôn mặt lập tức thu hết về, tựa như chưa từng tồn tại nụ cười đó.
“Kể cả ai không nói, tôi giết từng người từng người một, sớm muộn gì cũng sẽ có người nói cho tôi biết.”
Kiếm khí quanh quẩn trong tay Tần Vũ Phong, người Đông Hoàng đã mất đi một lỗ tai bị dọa cho run rẩy không ngừng, một câu cũng không nói ra được.
Tần Vũ Phong lại mở miệng lần nữa: “Cho anh cơ hội cuối cùng, cho anh chết được vui vẻ, nói, hay là không nói?”
“Tôi nói, tôi nói!”
Dưới sự uy hiếp, người Đông Hoàng kia không còn bao nhiêu ý muốn giữ bí mật, hoảng hốt mở miệng nói:
“Là Đĩnh Cửu Châu! Tôi chỉ biết lần này chúng tôi đến đây là vì một thứ gọi là Đỉnh Cửu Châu, còn những cái khác tôi cũng không biết! Đại nhân, tôi chỉ là một người phụ trách bảo vệ thôi, những chuyện khác tôi hoàn toàn không biết!”
“Trừ việc thứ chúng tôi phải tìm là Đỉnh Cửu Châu thì những chuyện khác tôi đều không biết đâu!”
Tần Vũ Phong nheo mắt lại, có thể nhìn ra người Đông Hoàng này đã không còn giấu giếm chuyện gì nữa.
Nếu đã vậy, những đồng bọn của đám tra tấn giết chết Bạch Hứa Trạch đã mất đi giá trị cuối cùng rồi.
Tần Vũ Phong mấp máy môi, kiếm khí cuộn lên xông ra, trong nhát mắt cướp đi sinh mệnh của người kia.
Anh không nhìn những thi thể dưới đất thêm một cái, thuận theo cầu thang đi lên tầng hai.
Cửa lớn ở cầu thang tầng hai hình như bị khóa từ bên trong, Tần Vũ Phong thử đẩy nhưng không đẩy ra được.
Những thứ này không thể ngăn cản bước chân của Tần Vũ Phong được.
Xoẹt một tiếng.
Ánh sáng như điện cứ thế cắt đội cửa sắt.
Tầng cao nhất trung tâm thương mại bỏ hoang.
Trong phòng làm việc.
Một người Đông Hoàng đang ngồi trên ghế giám đốc, lật đọc tài liệu trên tay, vô cùng nhàn nhã.
Người Đông Hoàng đột nhiên ngẩng đầu lên nhìn chiếc đồng hồ treo ở trong phòng, đã sắp tối rồi.
Người Đông Hoàng đứng lên, vặn vặn cái eo, ấn lên chuông thông báo: “Mang bữa tối lên cho tôi”
Ở bên kia máy thông báo vang lên một giọng nói trong trẻo: “Phòng của anh là…?”
Người Đông Hoàng nhíu lông mày, nói ra số phòng làm việc hiện tại của mình rồi tắt máy thông báo.
Sau khi người Đông Hoàng cúp máy thông báo liền có một cảm giác có chỗ nào đó không đúng vọt ra.
Giọng nói kia, hình như rất lạ lẫm…
Dưới trướng anh ta hình như không có thuộc hạ nào có giọng nói từ tính như vậy cả.
Hơn nữa, còn không biết mình ở phòng nào nữa…
Nhưng người Đông Hoàng lại nhanh chóng lắc đầu phủ nhận suy nghĩ của mình.
Lần này anh ta đi Vân Thành Đại Hạ, dưới trướng mang theo tám trăm người. Anh ta không thể nào biết từng người, cũng không phải mỗi người đều biết số phòng làm việc của anh ta.
“Phù..”
Người Đông Hoàng hít sâu một hơi, một lần nữa rời lực chú ý về đám văn kiện của Đông Hoàng ở trước mặt.
“Cốc! Cốc! Cốc!”
Không bao lâu sau, cửa bị người ta gõ vang.
“Vào đi!”
Người Đông Hoàng dùng tiếng Đông Hoàng nói.
Kẽo kẹt một tiếng, cửa phòng làm việc bị mở ra.
Người Đông Hoàng chậm rãi ngẩng đầu lên, sau đó con người kéo vào.