Chương
Đội ngũ dừng lại.
Bởi vì vị trí của Tần Vũ Phong hơi ở phía sau nên anh không rõ ràng lắm động tĩnh ở phía trước.
Chẳng qua Tần Vũ Phong nhìn động tác của những người trước mặt liền không khó để phát hiện, mỗi người đều đang bị rà soát kiểm tra thân phận.
Tần Vũ Phong híp mắt, nhân lúc không có ai chú ý lẳng lặng lui về phía cuối cùng của đội ngũ.
Dưới cùng của đội ngũ này có một vài người, không biết vì lí do gì mà đi rất chậm chạp, không thể không đi ở dưới cùng với người bị thương.
Tần Vũ Phong đoán một đội ngũ vạn người, nhiều như vậy nhất định sẽ phải lo lắng có người trà trộn đi vào, cho nên cứ đến một lúc nhất định phải kiểm tra thân phận của mọi người.
Nhưng hôm nay, đến trạm kiểm soát cuối cùng mới kiểm tra thân phận.
Việc này khiến Tần Vũ Phong được lợi.
Ánh mắt Tân Vũ Phong liếc nhìn về một người Đông Hoàng bên cạnh mình, trên mặt anh ta có đeo mặt nạ cùng với một mảng lớn bị quấn bằng gạc, tư thế yếu ớt, thỉnh thoảng sẽ ho khan vài tiếng, trong tay còn cầm một cái năng chống.
Hình như tình cảm giữa những người Đông Hoàng này cũng không được tốt cho lắm, bệnh đến mức này rồi vẫn lẻ loi một mình.
Thật sự là lựa chọn quá thích hợp để Tần Vũ Phong xuống tay.
Tần Vũ Phong nheo mắt, nhìn thấy đối phương lấy một tấm thẻ chứng minh thân phận từ trong túi áo trước ngực ra.
Một đường đến đây không phải anh không chú ý, mỗi người Đông Hoàng đều được trang bị một tầm thẻ chứng minh thân phận.
Đáng tiếc Tân Vũ Phong chẳng phải người liệu sự như thần, đoán được đến mức người Đông Hoàng sẽ tụ họp tất cả mọi người lại một chỗ sau đó kiểm tra tấm thẻ chứng minh thân phận của mỗi người.
Nhưng mà hiện tại, Tần Vũ Phong cũng có phương án đối phó rồi.
Tần Vũ Phong đi đến sau lưng người Đông Hoàng chống nạng kia, yên lặng không tiếng động đưa một tay bịt kín miệng mũi đối phương, tay kia bổ thẳng một phát vào gáy ông ta.
“Bich!”
Người đàn ông nọ mềm nhũn cả người ngã về phía sau đúng như dự đoán của Tần Vũ Phong.
Chẳng qua Tần Vũ Phong tuyệt sẽ không để người này ngã xuống, sau đó tạo ra âm thanh gì kinh động đến người phía trước đội ngũ.
Hai tay Tần Vũ Phong nắm lấy thân hình yếu đuối của người nọ, trực tiếp kéo vào rừng cây nhỏ ven đường.
Anh nhanh chóng lột áo khóa của người nọ, trong mắt hiện lên vẻ chán ghét dày đặc.
Nếu không phải Tần Vũ Phong có cảm tình mới mảnh đất Đại Hạ này, anh thật sự khinh thường quan tâm đến chuyện đỉnh Cửu Châu.
Nhưng dù sao Tần Vũ Phong vẫn thật sự có tình cảm với Đại Hạ.
Anh lột áo khoác đồng phục của người Đông Hoàng nọ ra, sau đó mặc lên người mình.
Tần Vũ Phong sờ sờ cái túi trước ngực, lập tức tìm được tấm thẻ chứng minh thân phận.
Tiểu Diệp Khang Bình, trực thuộc điểm đóng quân tại trường trung học cũ ở Vân Thành Đại Hạ. Chức vị, lính tuần tra.
Tần Vũ Phong nhìn chằm chằm thẻ tên, có chút thất thần.
Xem ra lần này người Đông Hoàng hành động là tuyệt mật nội bộ.
Đa số những người khác, sợ là ngay cả việc mình đến Vân Thành Đại Hạ lần này thực sự làm nhiệm vụ gì cũng chẳng biết.
Tầm bảng tên này trừ việc tiết lộ danh tính của tên ma ốm Đông Hoàng ngất trên đất, còn lộ ra nhiều tin tức khác.
Đầu tiền, nó không hề viết nhóm người Đông Hoàng này lệ thuộc vào nhánh nào của người Đông Hoàng.
Chức vị cụ thể cũng không được viết.
Chỉ viết đóng quân tại điểm nào của Vân Thành Đại Hạ, cùng với chức vị tại điểm đóng quân.
Hơn nữa, thẻ chứng minh thân phận được làm từ gỗ rất bình thường, chỉ là một tấm thẻ không thấm nước… xem ra không có ý định sử dụng thường xuyên.
Có vẻ người Đông Hoàng đã sớm tính toán rồi, cho dù nhóm người này bị bại lộ cũng không bao giờ vạch trần được mục đích chân chính của bọn họ.
Một khi đã đạt được mục tiêu, lập tức rút lui.
Mi tâm Tần Vũ Phong hơi tối lại, hai ngón tay kẹp lấy tấm thẻ tên, sau đó thả lại vào trong túi áo.