Chương :
Quách Chí Mẫn thầm tự nhủ trong lòng rằng Thiên Vũ chiến thần trong lời đồn này không ngờ lại là người khó hòa hợp đến như vậy.
Hơn nữa, có phải là hơi quá đáng rồi hay không.
Phải biết rằng, tòa nhà đó trông không có gì đáng chú ý, nhưng trong số đó, bây giờ hiện có những hơn tám ngàn người đang tập trung.
Chỉ có một mình Thiên Vũ đi vào bên trong… Chưa kể đến nguy hiểm, rất có thể sẽ phá hỏng kế hoạch ngăn chặn người của Đông Hoàng chiếm đoạt Đỉnh Cửu Châu của anh ta.
Hai hàng lông mày của Quách Chí Mẫn nhíu chặt lại, nếu Đỉnh Cửu Châu bị người của Đông Hoàng lấy đi, thì hậu quả sẽ không tài nào tưởng tượng được.
Quách Chí Mẫn thở dài thườn thượt, lần đầu tiên lấy một thiết bị liên lạc trong nội bộ của Doanh Trại Thần Sách đã được ngụy trang thành cây bút máy ra.
“Kêu gọi bộ phận thông tin của Doanh Trại Thần Sách, đây là…”
Không còn cách nào khác nữa, Quách Chí Mãn bắt đầu liên lạc với Doanh Trại Thần Sách.
Quách Chí Mẫn nói sơ qua về tình hình đại khái ở chỗ mình, khi Doanh Trại Thần Sách vừa nghe Quách Chí Mãn nói rằng hiện tại tất cả các trạm còn lại ở Đông Hoàng đều đã sáp nhập lại với nhau, tổng cộng có hơn tám ngàn người, tất cả mọi người đều rất đỗi kinh ngạc.
Tuy nhiên, khi mọi người ở đầu dây bên kia nghe Quách Chí Mãn nói rằng anh ta đã gia nhập với chiến thần Tân Vũ Phong vào ngày hôm kia, ai nấy đều thở phào nhẹ nhõm.
“Vậy thì, bây giờ Thiên Vũ đại nhân nói sao?”
Quách Chí Mẫn cau mày nói rằng: “Thiên Vũ đại nhân…con người này có phải là bất cẩn quá rồi không, một mình anh ta đơn thương độc mã xông vào tấn công đám tám nghìn con người…”
Bộ phận thông tin ở đầu dây bên kia im lặng một lúc, cuối cùng chỉ đáp lại vỏn vẹn một câu: “Toàn lực hợp tác với Thiên Vũ đại nhân”
Quách Chí Mãn giật mình kinh ngạc, sau đó gắn giọng hét lớn lên: “Các anh có biết phía đối diện có hơn tám ngàn người hay không vậy?”
“Tân Vũ Phong chỉ có một mình đã tự mình xông vào đó rồi! Lỡ như có chuyện gì xảy ra thì…”
Quách Chí Mẫn nuốt nuốt nước bọt: “Đến lúc đó, nếu Đỉnh Cửu Châu bị đám người của Đông Hoàng lấy đi mất, thì coi như xong đời rồi!”
Bộ phận thông tin thở dài nói: “Quách Chí Mẫn, bây giờ đây không ai trong chúng tôi có thể chắc chắn được rằng Đỉnh Cửu Châu mà cậu nhắc đến có phải là thật hay không. Vì suy cho cùng, cũng đã một thời gian dài trôi qua rồi, trong hang ổ của bọn người Đông Hoàng mà chúng tôi theo dõi không có một chút động tĩnh khác thường nào hết”
Quách Chí Mãn nghiến răng nghiến lợi nói: “Vậy thì cho dù tất cả các anh không mảy may quan tâm đến Đỉnh Cửu Châu, thì ít ra cũng phải quan tâm đến Thiên Vũ đại nhân chứ hả?”
“Phía đối phương có đến hơn tám ngàn người đấy, kẻ mạnh có thực lực cao cường như tông sư Nhị Trọng Thiên, thực lực thấp hơn một chút, cũng lợi hại đỉnh cao nhưng chúng ta chưa biết đến cũng nhiều vô số kể! Rốt cuộc thì các anh đã nắm rõ thực lực của đám người Đông Hoàng này hay chưa vậy?”
Bộ phận thông tin nói: “Thực lực của phía đối phương, chúng tôi đương nhiên đã nắm rất rõ, nếu không cũng sẽ không đợi lâu như vậy rồi mà không có hành động gì.”
“Vậy thì bây giờ các anh lại để cho Thiên Vũ đại nhân hành động một mình?”
Bây giờ Quách Chí Mẫn đã hơi thất lễ rồi, anh ta không phải là một cựu binh trước giờ luôn đi cùng Doanh Trại Thần Sách, hay thậm chí là một người lâu năm trong quân dũng tướng.
Anh ta là một người mới gia nhập, và đã thể hiện vô cùng nổi trội xuất sắc trong quân dũng tướng nên đã được phá lệ đề bạt gia nhập vào Doanh Trại Thần Sách.
Những việc cụ thể trong quá khứ của Tân Vũ Phong hầu như chỉ được nghe thấy trên ti vi và sách báo mà thôi.
Vì vậy, thực ra Quách Chí Mẫn cũng không quá tin tưởng vào Tân Vũ Phong.
Mặc dù lúc nãy khi Tân Vũ Phong trao đổi với anh ta trong trạm canh gác của tiểu khu, Quách Chí Mẫn quả thực đã bị choáng váng kinh ngạc và khuất phục trước khí thế tỏa ra từ Tân Vũ Phong.
Nhưng lúc này Quách Chí Mẫn định thần lại, anh ta vẫn không nghĩ rằng Tân Vũ Phong có thể dùng phép thần thông gì để một mình chiến đấu chống lại hơn tám ngàn người.
Tổ thông tin ở đầu dây bên kia a a hai tiếng: “Đó là Thiên Vũ đại nhân đấy, cậu có thể hoàn toàn tin tưởng vào anh ấy”
Quách Chí Mãn bắt đầu nghiến răng nghiến lợi, anh ta cảm thấy những người trong tổ thông tin này có chút bấp chấp không màng lý lẽ một cách mù quáng.
“Vậy thì theo các anh, tôi nên làm gì bây giờ?” Quách Chí Mãn hỏi ngược lại.
Những người trong tổ thông tin ở đầu dây bên kia dường như đang nhỏ giọng trao đổi điều gì đó với nhau, sau đó họ nhanh chóng phản hồi lại anh.
“Cậu… à, hãy nghe theo lời Thiên Vũ chiến thần đi, cứ đứng yên tại chỗ, đừng có làm vướng tay vướng chân Thiên Vũ đại nhân, sau khi kết thúc thì chỉ cần hô là được!”
Vẻ mặt Quách Chí Mẫn không có chút tình cảm nào và đã cúp bộ đàm rồi.
Bây giờ anh ta thậm chí còn cảm thấy rằng những người ủng hộ Thiên Vũ đại nhân ở Doanh Trại Thần Sách đúng là có chút không màng lý lẽ bất chấp mù quáng.
Lúc vừa mới bắt đầu đúng là anh ta mong rằng Thiên Vũ đại nhân có thể giúp đỡ được việc gì đó, nếu không ngay từ đầu anh ta đã không để Tân Vũ Phong bước vào kia, thậm chí còn dẫn đường cho anh.
Nhưng Quách Chí Mãn không thể ngờ rằng Thiên Vũ lại có thể kiêu ngạo đến như vậy.