Chương :
Tin tức liên quan đến chiến thần Thiên Vũ gần đây cũng là tin hot nhất.
Đó chính là trước đây chiến thần Thiên Vũ đã từng hạ lệnh ở Dương Hải, phải triệt tiêu hết tất cả các thế lực đóng quân ở Dương Hải.
Hơn nữa, lúc đó chiến thần Thiên Vũ cũng thật sự đã làm được.
Một mình anh đã đối đầu với năm tổ chức lớn đứng top một trăm trong năm giới, tổng quân tinh nhuệ của tất cả các tổ chức hợp lại cũng lên đến hai ngàn năm trăm người.
Kết quả cuối cùng, chiến thần Thiên Vũ đã giành được phần thắng chỉ với sức của một mình mình.
‘Yamamoto Kojiro nhớ đến chiến tích đó của Tân Vũ Phong mà thấy run người.
Đặc biệt là, trước đây khi quân Đông Hoàng của bọn họ có kế hoạch đóng căn cứ ở Vân Thành thì người mà họ kiêng dè nhất chính là chiến thần Thiên Vũ.
May mà rất nhanh sau đó, Đế Đô đã đưa tin đến, nói là thực lực của chiến thần Thiên Vũ đã xuống dốc và anh đã bị cắt chức.
Lúc đó Yamamoto Kojiro hạnh phúc đến mức nào, lớn tiếng nói trời giúp mình như thế nào thì bây giờ anh ta lại tuyệt vọng như thế ấy.
Anh ta không thể nào ngờ thực lực của chiến thần Thiên Vũ không chỉ không giảm đi.
Mà ngược lại, còn hơn cả trước đây.
Dù có nói thế nào thì Yamamoto Kojiro cũng chỉ là một người Đông Hoàng đóng quân ở Đại Hạ, có rất nhiều tin tức ở Đại Hạ mà anh ta không hề biết.
Nếu như Yamamoto Kojiro biết được mấy ngày trước Tân Vũ Phong vừa đưa tin là mình đã chết mà bây giờ lại lành lặn đứng trước mặt anh ta…
Thì e rằng lá gan của Yamamoto Kojiro sẽ lập tức vỡ nát vì kinh sợ mất.
Nhưng bây giờ Tân Vũ Phong lại tạo ra được chiến tích mới.
Anh đã tiêu diệt hoàn toàn quân Đông Hoàng ở mười tám căn cứ đóng ở Vân Thành chỉ với sức của một mình mình.
Thậm chí bây giờ anh còn đánh vào sào huyệt của bọn họ nữa.
Lúc này, dù cho Yamamoto Kojiro có nghĩ nát óc cũng không thể nào nghĩ ra được mình đã chọc giận chiến thần Thiên Vũ này ở chỗ nào.
Giọng anh ta vô cùng run rẩy, anh ta nói: “Chiến… Chiến thần Thiên Vũ, chúng tôi đã chọc giận anh từ lúc nào vậy?”
Anh ta vừa mới dứt lời thì Tân Vũ Phong như vừa nghe thấy chuyện gì đó vô cùng nực cười, anh đã cười ra thành tiếng.
“Hahaha… chọc giận tôi khi nào à?”
Tân Vũ Phong nghỉ một lát rồi nói tiếp: “Vậy tôi hỏi anh, một đám cướp Đông Hoàng đóng mười tám căn cứ ở Vân Thành của Đại Hạ thì có xem là đã chọc giận tôi hay không?”
“Căn cứ được đóng ở thành phố, thậm chí còn quấy rối cuộc sống của người dân đô thị Đại Hạ của chúng tôi, chuyện này có tính là đã chọc giận tôi hay không?”
“Các người…”
Tân Vũ Phong đang nói thì đột nhiên rút đao Bắc Thần bên hông ra, chỉ thẳng mũi đao về phía Yamamoto Kojiro với dáng vẻ vô cùng lạnh lùng.
“Các anh đã giết chết người anh em Bạch Hứa Trạch của tôi mà vẫn còn có mặt mũi nói chưa từng chọc giận tôi sao?”
Câu nói cuối cùng của Tân Vũ Phong dường như đã được hét lớn lên.
‘Yamamoto Kojiro kinh ngạc, nếu không phải anh ta vừa mới sợ đến tè ra quần thì e rằng bây giờ anh ta lại tè ra quân thêm lần nữa rồi.
Mũi kiếm sắc lạnh đó chỉ thẳng vào mũi của Yamamoto Kojiro.
‘Yamamoto Kojiro không cần suy nghĩ, nhích đầu về phía sau, né tránh mũi nhọn của đao Bắc Thần, sau đó quỳ xuống đất mà không hề do dự, rồi khấu đầu với Tân Vũ Phong.
“Anh đã giết rất nhiều người trong căn cứ của chúng tôi rồi, xin anh hãy tha cho tôi đi, được không ạ? Những người còn lại, những người còn lại tùy ý anh chém giết. Chỉ cần anh có thể tha cho tôi”
‘Yamamoto Kojiro không ngừng khấu đầu, cầu xin Tân Vũ Phong.
Mà lúc này trong lòng Yamamoto Kojiro cũng đang không ngừng rên rỉ.
Anh ta không ngờ bọn họ chẳng qua chỉ giết một lính tinh nhuệ của Đại Hạ thôi mà lại khiến…
Mà lại khiến nhân vật đáng sợ như chiến thần Thiên Vũ tìm đến.
Nhưng lúc này, khi Tân Vũ Phong nhìn thấy hành động của anh ta thì trong lòng anh đã không còn chút biến động gì nữa.