Chương :
Tân Vũ Phong hỏi Yamamoto Kojiro: “Nếu vậy, Miyamoto Yuichi đã đi đâu?”
Tân Vũ Phong còn chưa báo được thù cho Bạch Hứa Trạch. Tuy rằng toàn bộ mười tám cứ điểm đều đã bị tiêu diệt, những tên đồng đảng từng ra tay giết hại Bạch Hứa Trạch giờ đã không còn lại bất cứ ai, kẻ từng xuất hiện trong video cũng đã bị anh bắt lại hết. Nhưng…
Nhưng kẻ đầu sỏ, kẻ chân chính gây nên mọi chuyện vẫn chưa đền tội.
‘Yamamoto Kojiro hơi ngập ngừng, sau đó lại hiểu ra bây giờ không cần thiết phải tiếp tục giấu giếm nữa. Có lẽ khi nói ra toàn bộ, đám người biên giới phía Bắc trước mặt này sẽ cho anh ta thống khoái.
Nghĩ thông rồi, Yamamoto Kojiro vội đáp lại: “Đêm qua, Miyamoto Yuichi đã mang theo đỉnh Cửu Châu, lái chuyên cơ quay về Đông Hoàng”
Trên mặt Tân Vũ Phong hiện lên vẻ suy tư.
Gương mặt vốn sợ hãi tột độ của Yamamoto Kojiro lúc này lại đột nhiên hé lộ một nụ cười cực quỷ dị.
“Mày muốn tới Đông Hoàng, muốn báo thù cho anh em mày sao?
Đông Hoàng chính là địa bàn của gia tộc Miyamoto. Nếu giờ mày giết tao, không sao hết… nhưng tao nói cho mày biết, nếu mày dám động vào Miyamoto Yuichi, dù chỉ là một đầu ngón tay, nhất định mày sẽ gánh chịu sự trừng phạt của gia tộc Miyamoto! Không, không chỉ là gia tộc Miyamotol”
‘Yamamoto Kojiro càng nói càng hưng phấn, hai mắt lóe lên ánh sáng: “Chỉ cần mày dám bước chân vào Đông Hoàng, sợ là cả giới võ đạo Đông Hoàng sẽ không buông tha cho mày!”
Tân Vũ Phong nhìn gương mặt hưng phấn tột độ lúc này của ‘Yamamoto Kojiro, anh chỉ nở nụ cười lạnh: “Miyamoto Yuichi nuôi được một con chó ngoan đấy!”
Nói xong, Tân Vũ Phong rút đao Bắc Thần trong tay ra, không chút do dự đâm về phía Yamamoto Kojiro.
“Xoẹt” một tiếng.
Tiếng gió khi lưỡi đao va chạm với da thịt vang lên, cái đầu của ‘Yamamoto Kojiro lăn lông lốc dưới đất.
Gương mặt anh ta vẫn duy trì cái biểu cảm hưng phấn tột cùng đầy quỷ dị kia, máu tươi trào ra khỏi cổ, đôi mắt hung tợn trừng Tân Vũ Phong, chết không nhắm mắt.
Anh ta tựa như đang cảnh cáo Tân Vũ Phong… dám bước chân vào Đông Hoàng, chắc chắn sẽ chết!
Tân Vũ Phong cúi đầu, ngắm nghĩa hai mắt Yamamoto Kojiro một hồi, sau đó khóe miệng bật ra tiếng cười khinh miệt từ tận đáy lòng.
Tiếp đó anh giơ chân đá bay cái đầu của Yamamoto Kojiro.
Làm xong một loạt động tác này, Tân Vũ Phong hít sâu một hơi, rồi nói với Huyền Vũ: “Những người còn lại giao cho các cậu, không được để bất cứ ai sống sót, dù chỉ một người!”
Huyền Vũ gật đầu với Tân Vũ Phong: “Dạ, rõ, thưa đại nhân Thiên Vũ”
Đêm hôm nay, trong khu sơn cốc ở ngoại ô Vân Thành nước Đại Hạ, máu nhuộm đỏ ánh trăng. Máu tươi của vô số người Đông Hoàng chảy đầy mặt đất, rồi lại bị thổ địa hấp thụ một cách nhanh chóng.
Mười hai vệ trung Thiết Huyết dẫn dắt chư vị tướng sĩ của Doanh Trại Thần Sách xông lên giết sạch tất cả người Đông Hoàng ở đây, không chừa mảnh giáp.
Mà cũng không thể nói là toàn bộ.
Vài tên tướng sĩ Doanh Trại Thần Sách lần lượt dẫn vài tên người Nhật bị trói gô tới trước mặt Tân Vũ Phong.
Tân Vũ Phong mở mắt ra nhìn: “Có chuyện gì?”
Lúc này, Thanh Long đang đứng một bên nói: “Đại nhân, không phải anh muốn tự tay báo thù sao? Những tên này đều là những kẻ từng xuất hiện trong video, từng hành hạ Bạch Hứa Trạch đến chết!”
Tân Vũ Phong nghe xong, trâm ngâm gật đầu: “Thì ra là vậy… chuyện này các cậu làm tốt lắm”