Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Chương :
Tân Vũ Phong lắc đầu, sau đó thở dài rồi nói: “Đi thôi, đi tham gia cùng bọn họ vậy”
Hán Đại gật đầu nói: “Dạ vâng”
Tân Vũ Phong và Hán Đại đến phòng Nhạc Linh Linh ở, phát hiện trong phòng có để một chiếc xe chở đồ ăn, còn tất cả mọi người đang ngồi quanh bàn ăn.
Bao gồm cả Quách Chí Mãn, bởi vì khoảng thời gian này được các bác sĩ trong đội tận tình cứu chữa, cho nên hiện tại anh ta được người khác dìu đã có thể ngồi trên ghế.
Tuy nhiên cho dù tốc độ khôi phục nhanh chóng, nhưng chắc hẳn cũng không kịp lên sân.
Nhạc Linh Linh nhìn thấy Tân Vũ Phong đến, vội vàng kéo anh và Hán Đại qua, sau đó giới thiệu: “Đây chính là Tân Vũ Phong thuộc phái đoàn của chúng tôi. Là người đã ra tay trả thù đám người Đông Hoàng quấy rối cô còn đánh Quách Chí Mẫn lần trước đó!”
Tân Vũ Phong cũng nhận ra trong suốt bữa ăn, Cố Bạch vô cùng chăm sóc cho Quách Chí Mẫn người đã từng giúp mình, càng không cần phải nhắc đến những công việc vụn vặt như gắp thêm thức ăn, đổ nước…
Quách Chí Mẫn cũng luôn đỏ bừng mặt.
Một nụ cười mơ hồ đầy ý tứ thoáng qua khóe miệng Tần Vũ Phong.
Một người là một cô gái trẻ đang phải vật lộn để tồn tại ở một đất nước xa lạ.
Người kia lại là một người đàn ông chính trực gặp phải chuyện bất công rút đao tương trợ.
Xét từ góc độ này, hai người tình trong như đã mặt ngoài còn e hẳn là lẽ thường tình.
Còn nhóm người của chính mình này… chẳng qua là dính chút ánh sáng của Quách Chí Mẫn, cho nên mới được hưởng ké bữa ăn này nhỉ?
Anh vừa nghĩ đến đây, chỉ mỉm cười mà không nói thêm gì cả.
Sau khi cả nhóm dùng bữa xong thì ai trở về phòng của người nấy.
Chỉ có Cố Bạch ở lại nói răng muốn chăm sóc Quách Chí Mẫn.
Dù gì Quách Chí Mẫn vì cô ta nên mới bị thương.
Chẳng qua mọi người có mặt ở đây đều có con mắt tỉnh tường, làm sao họ có thể không nhìn ra được mầm tình đang lặng lẽ sinh sôi giữa hai người họ chứ.
Vì vậy mọi người đều biết điều rời đi.
Nhưng Tân Vũ Phong lại bị Lăng Khiếu Thịnh chặn lại ngay khi vừa bước ra khỏi cửa.
Khuôn mặt của Lăng Khiếu Thịnh đỏ bừng, nói chuyện cũng ấp a ấp úng: “Cái kia, tôi, tôi có chuyện muốn nói với anh…”
Dù sao trước đây Lăng Khiếu Thịnh đã từng ra tay với anh ở sân bay.
Đại Hạ. Vì vậy lúc này khi Nhạc Linh Linh nhìn thấy anh ta đứng trước mặt Tân Vũ Phong, cô ta là người đầu tiên đứng ra.
“Này, Lăng Khiếu Thịnh, anh định làm gì hả?”
“Anh lại muốn làm gì với Tân Vũ Phong thế?”
Mặc dù Nhạc Linh Linh biết Lăng Khiếu Thịnh hoàn toàn không phải là đối thủ của anh, nhưng cô ta vẫn nhanh chóng chặn trước mặt Tân Vũ Phong.
Lăng Khiếu Thịnh người này có đã tỉ Nhạc Linh Linh rất lo lắng khi để hai người họ ở riêng một chỗ.
Lăng Khiếu Thịnh thấy cô ta đứng chắn trước mặt mình và Tân Vũ Phong, không khỏi cất giọng hung dữ đôi chút: “Liên quan gì đến cô chứ? Tránh rai”
Nhạc Linh Linh nghe thấy anh ta nói bằng giọng điệu như vậy, làm sao có thể tránh được chứ?
Trông dáng vẻ anh ta tựa hồ muốn gây chuyện với Tân Vũ Phong.
Cô ta lập tức nổi giận nói: “Nếu anh có chuyện gì thì cứ nói thẳng, không có thì tránh ra! Sao nào anh muốn để nội bộ của Đại Hạ chia rẽ trên địa bàn của Đông Hoàng sao?”
Sắc mặt của Lăng Khiếu Thịnh lập tức càng trở nên khó coi hơn: “Tôi không phải là đến gây sự với Tân Vũ Phong”
Anh ta là tới để xin lỗi.
Nhưng mà làm sao Lăng Khiếu Thịnh có thể vứt bỏ mặt mũi mà trực tiếp nói ra những lời này chứ?