Chương
Trong mắt người chủ trì đây vẻ u ám.
Cử chỉ vừa rồi xem như lag câu trả lời cửa anh.
Tân Vũ Phong giành được hai chiến thắng liên tiếp.
Bởi vì Tân Vũ Phong phao tin đánh liên tiếp năm ván nên Tân Vũ Phong không được phép bước xuống sàn đấu.
Mau chóng phái người lên sân làm tiêu hao năng lượng chiến của Tân Vũ Phong.
Ván thứ năm là khi Tân Vũ Phong mệt lử nhất…
Thì để cho Hirano lên sân!
Người chủ trì đưa tay ra và giả vờ rút thăm, sau đó thông báo răng một tuyển thủ khá mạnh của Đông Hoàng lên sân.
Ngay cả khi không thể giành chiến thắng.
Nhưng ít nhất cũng sẽ tiêu hao dần sức của Tân Vũ Phong!
Cuối cùng đối thủ của Tân Vũ Phong cũng bước lên võ đài.
Đó là một kiếm sĩ đến từ Đông Hoàng.
Anh ta đã nhận thức sâu sắc về nhiệm vụ của mình lần này.
Mục đích không phải là đánh bại Tân Vũ Phong, mà là tiêu hao hiệu quả sức chiến đấu của Tân Vũ Phong.
Kết quả tốt nhất là có thể khiến Tân Vũ Phong bị chấn thương và ảnh hưởng đến phong độ của Tân Vũ Phong trong ván đấu thứ năm.
Dọn đường cho Hirano – người có sức mạnh chiến đấu mạnh nhất phe họ.
Kiếm sĩ Đông Hoàng hít sâu một hơi: “Xin chỉ giáo!”
Ánh mắt Tân Vũ Phong lạnh lùng, một kiếm khí từ trong tay bắn ra, lao thẳng về phía kiếm sĩ Đông Hoàng.
Khi kiếm sĩ Đông Hoàng nhìn thấy kiếm khí của Tân Vũ Phong bay tới, sắc mặt của hắn lập tức biến đổi trầm trọng.
Đối phương vội vàng vung kiếm chặn lại đòn tấn công của Tân Vũ Phong, nhưng tuyệt đối không ngờ!
Mặc dù đại đao của anh ta không phải là một vũ khí thần thánh gì, nhưng nó cũng là một vũ khí nổi tiếng của người dân Đông Hoàng.
Tân Vũ Phong chỉ phóng một kiếm khí, liền đâm thủng con đại đao trong tay anh ta.
Tuy nhiên, điều này vẫn chưa kết thúc.
Sau khi kiếm khí xuyên qua bề mặt lưỡi kiếm, hoàn toàn không có nghĩa là bị tiêu trừ hay chống lại, nó vẫn tấn công mạnh mẽ vào điểm trọng yếu của kiếm sĩ Đông Hoàng.
Kiếm sĩ Đông Hoàng cuống quýt ngã xuống đất, lúc này trông vô cùng nhếch nhác thảm hại, anh ta thoát khỏi chiêu nguy hiểm này của Tân Vũ Phong!
Kiếm sĩ Đông Hoàng không còn quan tâm đến bất kỳ phong thái nào cũng như nhiệm vụ lớn lao của mình, vội vàng hô to: “Tôi chịu thua, ta chịu thua!”
Những người của đoàn đại biểu võ thuật Đông Hoàng đã náo động.
Nhưng vào lúc này, anh ta không còn bận tâm điều gì cả.
Tân Vũ Phong vừa chỉ vung ra một kiếm khí thôi mà!
Thậm chí còn chưa có một trận giao đấu chính thức nào!
Vũ khí của chính anh ta đã bị đối thủ loại bỏ.
Như thế thì còn đánh đấm gì nữa chứ?
Rõ ràng là đang tự tìm đường chết!
Kiếm sĩ Đông Hoàng kinh hãi, sau đó mới phát hiện trong hai ván đấu đầu tiên, Tân Vũ Phong cũng hoàn toàn chưa phát huy ra thực lực của mình!
Và lần này, Tân Vũ Phong cũng chưa hề dùng!
Kiếm khí đó vung ra một cách rất tùy ý!
Nhưng anh ta không thể không chú ý đến nó với tất cả sức mạnh của mình, và né tránh một cách tán loạn…
Kiếm sĩ Đông Hoàng nghiến răng và xấu hổ rời sân.
Đối thủ thứ tư của Tân Vũ Phong lên sân, hắn cũng không khác gì với đối thủ thứ ba của mình.
Còn không bằng Hoàng Nguyên Sinh Thời trước đó, mặc dù Tân Vũ Phong khống chế được Shikigami của đối phương, nhưng đối phương có thể liền một lúc triệu hồi luôn mấy con Shikigami, thậm chí còn sử dụng cấm thuật Chiêu Hồn Phiên nữa.
Ít nhất hắn có thể buộc Tân Vũ Phong phải dùng một hai chiêu thức.
Nhưng ở hai trận tiếp theo, gần như ngay khi đối phương vừa ra sân, Tân Vũ Phong đã lập tức đánh bại đối phương. .
Để đối phương nhận thấy rõ cách biệt giữa hai bên, với một chiêu thôi đã phải bảo toàn tính mạng của mình và dứt đầu hàng nhận thua.
Phía Đông Hoàng chỉ biết than ngắn thở dài mà thôi.
Nên biết là để có thể đủ sức tiêu hao năng lượng của Tân Vũ Phong thì sức chiến của hai người vừa được phái ra sân không thể c tâm thường.
Nếu không phải là đấu với Tân Vũ Phong, e là đã có thể đủ sức đứng trên võ đài năm ván rồi!
Đủ tiêu chuẩn để được thăng chức.
Nhưng mà, họ lại bị đánh bại quá dễ dàng dưới tay Tân Vũ Phong!
Hầu hết mỗi thành viên của đoàn đại biểu võ thuật Đông Hoàng đều có nếm đủ cảm giác vào lúc này.