Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Chương
Tuy nhiên cho đến tận bây giờ, Nguyên Hòa Minh mới phát hiện ra.
Tân Vũ Phong chỉ tùy tiện ra tay một phát, mà lại có thể xoa dịu được sự công kích của hàng trăm người đang tụ tập trước mặt?
Điều này cho thấy điều gì?
Nó cho thấy sự dũng mãnh của Tân Vũ Phong không phải chỉ nhờ vào sự cứng rắn trong chiêu thức của anh!
Hơn nữa đó còn là bởi vì sức mạnh Tân Vũ Phong tự tu luyện đã đạt tới một trình độ cực kì khủng khiếp.
Thậm chí ngay cả Nguyên Hòa Minh cũng không thể nào đạt được đến trình độ đó!
Trong giây phút đó, Nguyên Hòa Minh cuối cùng cũng hiểu ra rằng, Tân Phong không phải là nhân vật mà ông ta có đủ khả năng để chống lại Đó cũng không phải là một nhân vật mà gia tộc Nguyên Thị hạ lệnh truy sát là có thể giết được anh.
Thật là đáng tiếc, bây giờ Nguyên Hòa Minh mới hiểu ra thì thật là quá muộn rồi!
Nguyên Hòa Minh sắc mặt tái nhợt, bóng dáng bắt đầu dần dần biến mất về phía sau, dường như là muốn tìm một cơ hội để trốn thoát!
Tuy nhiên Tân Vũ Phong làm sao có thể để cho Nguyên Hòa Minh làm theo ý của bản thân được chứ?
“Muốn trốn à?”
Tân Vũ Phong nghiến răng cất tiếng cười, ánh trăng chiếu vào hàm răng trắng nõn của anh như ánh sáng phát ra từ con dao anh đang cầm trên tay, lạnh lẽo thấu xương thấu thịt.
“Vừa rồi không phải nói….Tôi chạy không thoát được sao?”
“Bây giờ, ông muốn chạy đi đâu?”
Tân Vũ Phong vừa nói, ánh mắt đột nhiên trở nên dữ tợn: “Ông và những người ông đem đến này, một người cũng đừng hòng trốn thoát!”
Ngay khi lời nói của Tân Vũ Phong cất lên, con dao Bắc Thần trong tay anh sáng rực lên, trong khoảnh khắc, giữa khu rừng tăm tối âm u này bỗng sáng rực lên!
Sáng như ban ngày!
Những tiếng dao vang lên, Tân Vũ Phong chém một cách dữ tợn…
Một đao sống, một đao chết!
Chưa nhìn thấy bầu trời thì không biết trời cao, sự sống và cái chết đều đến từ hai nhát dao!
“Chết ở dưới Trảm Tiên của tôi, cũng không đến các ông, mau cút sang thế giới bên kia đi!”
Theo tiếng quát vang dội của Tân Vũ Phong, một nhát đao chém xuống, theo làn sóng của con dao Bắc Thần, chém xuống một cách mãnh liệt!
“Soạt soạt soạt!”
Một lực mạnh không thể ngăn cản chém về phía trước với một luồng sát khí dữ dội. Tất cả cây cỏ hoa lá hai bên đường đi đều bị con dao này tàn phá và tan thành mây khói!
‘Trông giống như vừa bị dội một đợt bom dữ dội xuống!
Tân Vũ Phong với ánh mắt sắc lạnh, một đao Trảm Tiên tiếp tục chém về phía trước!
Ánh sáng của lưỡi dao vô cùng chói mắt đuổi theo đám người Đông Hoàng đang điên cuồng bỏ chạy.
“Không… làm sao có thể… làm sao có thể như vậy chứ?!”
Biểu cảm cuối cùng trong suốt cuộc đời của Nguyên Hòa Minh cô đọng lại thành một biểu cảm vô cùng kinh ngạc không thể chấp nhận được thực tế trước mắt, đôi mắt ông ta mở to và mồm ông ta há rộng.
Nguyên Hòa Minh vốn dĩ không có cách nào có thể chấp nhận được, sức mạnh của Tân Vũ Phong lại vô cùng mạnh mế đến vậy!
Một đao Trảm Tiên!
Trực tiếp chém giết hết tất cả võ sĩ của Đông Hoàng tới để bao vây và trấn áp Tân Vũ Phong!
Vốn dĩ còn tưởng rằng là bước đường cùng của Tân Vũ Phong!
Không ngờ rằng lại là tự đào mồ cho chính mình!
gọn gàng, có thể trực tiếp đập tan kẻ địch.
Máu bản tung tóe khắp nơi, khắp các gốc cây đều là máu người.
Vâng trăng trắng và sáng trên bầu trời dường như cũng vì vậy mà bị vấy máu, biến thành một vầng trăng máu.