Chương
Tân Vũ Phong suy nghĩ, búng vào trán của Nhạc Linh Linh.
“Cô đấy…cô cũng giỏi tưởng tượng quá đấy”
Nhạc Linh Linh ôm trán, oan ức nhìn Tân Vũ Phong.
“Vậy anh nói, bên ngoài cửa sổ của tôi, làm sao lại có thể có máu, bên ngoài có người chết?”
Tân Vũ Phong thở dài.
Ngay sau đó, Tân Vũ Phong chậm rãi mở miệng, nói: “Tôi nói cho cô biết sự thật, cô đừng suy nghĩ linh tỉnh”
“Hả?” Trên mặt Nhạc Linh Linh xuất hiện vài phần nghi hoặc mang theo chút bối rối.
Bên ngoài cửa sổ của cô ta xuất hiện thi thế, có liên quan gì đến Tân Vũ Phong?
Tân Vũ Phong hít sâu hơi, bắt đầu kể lại cho Nhạc Linh Linh chuyện mình vừa rồi bị võ lông Hoàng ám sát.
Sau khi nói xong, Nhạc Linh Linh vẻ mặt khiếp sợ, giống như chưa kịp lấy lại tinh thần.
Một lúc lâu sau, cô ta cuối cùng từ trong khiếp sợ phản ứng lại, trên mặt lộ ra vẻ căm hận cùng cực kỳ khinh bỉ hành vi của Đông Hoàng!
“Hành động này của Đông Hoàng thật là đáng ghét!”
Nhạc Linh Linh nghiến răng nghiến lợi tức giận mắng: “Đánh không lại anh chính là đánh không lại anh, còn dám ngang nhiên ám sát ở sau lưng?”
“Chuyện này thật là quá ghê tởml”
Tân Vũ Phong nhìn Nhạc Linh Linh nổi giận với cái gối ôm này, không nói šy cho Nhạc Linh Linh một tách trà nóng.
“Được rồi, bây giờ cô không cần phải lo lắng về căn phòng của cô bị ma ám nữa, phải không?”
Nhạc Linh Linh lúc này mới nhớ ra, bản thân tìm Tân Vũ Phong là vì lí do gì, rụt rè gật đầu.
Tân Vũ Phong dường như vô tình nói: “Tuy nhiên, phòng của cô bị ma ám, đến tìm tôi để làm gì? Không phải chị Đơn còn có Nhạc lão tiền bối, cách phòng cô không phải rất gân sao?”
Nhạc Linh Linh bĩu môi.
“Điều gì sẽ xảy ra nếu phòng của họ bị ma ám?”
“Tân Vũ Phong có chút nhịn không được cười: “Vậy phòng của tôi, sẽ không bị ma ám sao?”
Nhạc Linh Linh nghiêm túc nói: “Anh trông giống như có thể trừ ma diệt quỷ!”
“Tân Vũ Phong lại búng thêm một cái vào đầu của Nhạc Linh Linh: “Được rồi, tiểu nha đầu nhà cô…ít xem phim ma lại, quay về phòng ngủ tiếp đi”
Nào ngờ Nhạc Linh Linh, lại ôm gối Tân Vũ Phong không chịu buông tay, đầu lắc đầu như trống rỗng “Đừng, tôi không muốn quay trở về!”
“Tân Vũ Phong, máu tươi trên cửa số của tôi chính là bởi vì anh mà có! Bây giờ tôi quay về thì vẫn còn máu trên cửa sổ!”
“Dưới tầng còn có nhiều thi thế như vậy, cho dù không bị ma ám, tôi cũng rất sợ hãi, đừng đừng, tôi không muốn quay trở về!”
Tân Vũ Phong nghe xong lời Nhạc Linh Linh nói, bất lực liền thở dài.
Sự kiên nhãn của anh vẫn còn tốt, hỏi Nhạc Linh Linh: “Làm sao để cô đi về phòng đây? Chẳng nhế tôi xuống sảnh để mở cửa phòng giúp cho cô?
Nhạc Linh Linh lắc đầu: “Đừng, tôi không muốn ngủ một mình!”
Một câu nói này khiến cho Tân Vũ Phong nhất thời không biết nói gì.
Ngay khi Tân Vũ Phong nghĩ cách đưa tiểu nha đầu này ra ngoài, Nhạc Linh Linh đột nhiên đột nhiên quấn chăn, ôm gối ôm nằm trên sô pha.
Cô ta gầy và mảnh khánh, khi năm trên ghế sô pha cũng không có cảm giác chật chội.
Nhạc Linh Linh thu mình trong chăn, chớp mắt nhìn Tân Vũ Phong với một đôi mắt rơm rớm nước mắt.
Tân Vũ Phong…anh thấy anh có rất nhiều phòng ở đây, tôi thậm chí không thể ngủ trong phòng, tôi sẽ ngủ trên ghế sô pha; “Tôi hứa, tôi chắc chắn sẽ không làm phiền đến anh”
Nhạc Linh Linh nhìn chăm chẳm vào mặt Tân Vũ Phong, vẻ mặt thành khẩn.
Tân Vũ Phong thở dài, cũng đành phải làm theo ý của Nhạc Linh Linh vậy.
Thức dậy vào sáng hôm sau.