Chương
Đêm đó là lần đầu tiên Tân Vũ Phong thả lỏng bản thân mình, để bản thân bị rượu làm cho tê dại.
Đây là lần đầu tiên kể từ khi Bạch Hứa Trạch xảy ra chuyện.
Tân Vũ Phong nhớ tới Bạch Hứa Trạch, có chút đau lòng.
Nhạc Linh Linh và Vương Hán Đại cùng nhau kéo Tân Vũ Phong lên lầu, Nhạc Linh Linh cau mày, trong miệng không ngừng oán trách.
“Thật là, Tân Vũ Phong sao lại như thế này? Sớm biết anh ta không thể uống rượu, tôi nhất định sẽ không cho anh ta uống!”
‘Vương Hán Đại không nói gì.
Anh biết, Thiên Vũ đại nhân sao có thể không thắng được rượu, chỉ là cố tình say thôi.
Tân Vũ Phong nhẩm chặt hai mắt, bị kéo lên phòng.
Giống như bây giờ cho dù người khác có làm gì anh cũng không thể phản kháng.
Sau khi Nhạc Linh Linh đưa Tân Vũ Phong về phòng, bởi vì có Vương Hán Đại, cũng không tiện ở lâu, cô giúp Vương Hán Đại rót một ly nước ấm rồi rời đi.
‘Vương Hán Đại pha một ấm trà đặc, chuẩn bị cho Tân Vũ Phong uống giải rượu.
Tân Vũ Phong năm yên trên sô pha.
Nếu không phải hơi thở có mùi rượu thì căn bản không nhìn ra người này đang say.
Vương Hán Đại thở phào nhẹ nhõm, nghĩ thầm, đúng là chiến thần Thiên Vũ, ngay cả sau khi uống rượu cũng nằm yên tĩnh như vậy.
Anh ta bưng ly trà đặc, dùng nội kình làm nhiệt độ của ly trà giảm xuống mức thích hợp, sau đó muốn kêu Tân Vũ Phong tỉnh dậy để uống.
“Thiên Vũ đại nhân? Thiên Vũ đại nhân?”
Vương Hán Đại nhỏ giọng kêu hai tiếng.
Tân Vũ Phong đột nhiên mở hai mắt, trong mắt hiện lên một chút , sau đó rất nhanh đã khôi phục sự tỉnh táo.
Tân Vũ Phong định nói gì đó nhưng lại thôi, chỉ hỏi một câu.
“Vương Hán Đại, tôi say bao lâu rồi?”
Vương Hán Đại ngơ ra, Tân Vũ Phong trước mắt anh ta có chút nào giống người đang say chứ?
“Không lâu lắm, sau khi anh say, tôi và Nhạc Linh Linh cùng nhau đưa anh lên đây, vừa lấy nước uống cho anh thì anh tỉnh lại” Vương Hán Đại nói.
Tân Vũ Phong gật đầu, nở một nụ cười buồn chán.
“Xem ra… cơ thể quá tốt, đôi khi cũng không phải hay”
“Muốn say một đêm cũng không làm được”
Vương Hán Đại cần chặt răng, sau đó hỏi: “Xin hỏi Thiên Vũ đại nhân… có chuyện gì phiền lòng sao?”
Tân Vũ Phong ngửa đầu, dùng một hơi uống cạn sạch ly nước trà, làm cho người ta tưởng tượng tới cảnh Tân Vũ Phong đang uống rượu…
Sau đó anh buông ly trà xuống, mở to mắt nhìn về phía Vương Hán Đại.
“Cậu biết mục đích thực sự lần này tôi đến Đông Hoàng là làm gì không?”
Vương Hán Đại lập tức nhớ ra chuyện gì đó.
“Trong mười hai vệ trung thiết huyết, Huyền Vũ đại nhân, từng nói qua cho tôi biết nhưng tôi vẫn chưa hiểu rõ mọi chuyện”
Tân Vũ Phong gật đầu, sau đó nhắm hai mắt, nằm xuống sô pha.
“Bạch Hứa Trạch, người này cậu biết không?”
“Biết, đã từng là người của mười hai vệ trung thiết huyết… Bạch Hứa Trạch đại nhân” Vương Hán Đại tiếp tục mở miệng.
“Đã từng…”
Tân Vũ Phong ôm trán, cười khổ một tiếng: “Đã từng.. là đã từng!
Mười hai vệ trung thiết huyết tới bây giờ chỉ còn lại mười người!”
“Người tôi muốn bảo vệ, vậy mà bọn họ thật sự dám… cướp đi từ trong tay tôi!”
‘Vương Hán Đại cản chặt môi, không nói một lời.