Chương
Bất cứ ai đã từng là một người lính, bất cứ ai đã từng ra chiến trường, sẽ dành tình cảm đặc biệt cho chiến thần Thiên Vũ, cho mười hai vệ trung thiết huyết và doanh trại Thần Sách!
Vương Hán Đại cũng không ngoại lệ!
Ngoại trừ Tân Vũ Phong, Vương Hán Đại cũng rất kính nể mười hai vệ trung thiết huyết!
Bất luận là Công Hoa đã hy sinh, hay là Bạch Hứa Trạch hy sinh, Vương Hán Đại đều đã từng nghe qua!
Hơn nữa cũng vì thế mà đau lòng không thôi.
Nếu có thể nói, anh hận không thể cùng Tân Vũ Phong kề vai chiến đấu, vì những người đã chết mà báo thù!
Vương Hán Đại cuối cùng cũng mở miệng: “Thiên Vũ đại nhân…
Chẳng lẽ mục đích thật sự của anh tới Đông Hoàng không phải vì tham gia đại hội võ đạo, mà là…”
“Mà là vì để báo thù cho Bạch Hứa Trạch đại nhân!”
Tân Vũ Phong quay đầu nhìn Vương Hán Đại, gật đầu, xem như tán thành.
“Hờ..”
Vương Hán Đại dùng tay xoa mắt, sau đó thở ra một hơi thật mạnh.
Anh ta cân nhắc lời nói của mình: “Thiên Vũ đại nhân, tôi khuyên anh… vẫn nên dừng lại ở đây đi”
Tân Vũ Phong nhìn về phía Vương Hán Đại, ánh mắt sắc bén như đao.
Vương Hán Đại hút sâu một hơi, cả người như bị điện giật, tim như bị một đôi tay vô hình bóp nghẹt, gần như nghẹt thở.
Tuy Tân Vũ Phong không dùng tới nội lực, nhưng Vương Hán Đại vẫn cảm thấy giờ phút này, bản thân không thở nổi, thậm chí có chút nghẹn lời.
Nhưng anh ta vẫn phải tiếp tục nói.
“Thiên Vũ đại nhân, bất luận như thế nào, tôi đều phải khuyên anh, đừng quan tâm chuyện này nữa!”
“Bạch Hứa Trạch đại nhân chết ở Đông Hoàng, tôi ở đây cũng biết được ít nhiều chuyện”
“Cái chết của Bạch Hứa Trạch đại nhân là cái chết ngoài ý muốn, nhưng người Đông Hoàng đã lên kế hoạch đến Đại Hạ từ rất lâu rồi!
Lúc tôi phát hiện đã không còn kịp ngăn cản”
Ánh mắt Tân Vũ Phong trở nên lạnh lẽo, nhìn chãm chăm Vương Hán Đại.
“Nếu đã sớm biết, vì sao cậu không báo cáo với phía chính phủ Đại Hạ?”
Tân Vũ Phong giận dữ quát lớn.
Dù sao trước đây anh cũng từng là chiến thần Thiên Vũ, nhưng bây giờ đã xuất ngũ, chẳng lẽ không còn bất kỳ lợi ích nào sao?
Tân Vũ Phong trở nên nghiêm túc, làm cho Vương Hán Đại run rẩy!
Vương Hán Đại cần chặt răng, hạ quyết tâm, tiếp tục nói: “Thiên Vũ đại nhân! Lúc tôi phát hiện cũng đã quá muộn, không kịp báo tin đến Đại Hạ, tôi… tôi cũng thật sự không có cách nào khác! Huống chỉ người đứng phía sau lại có quyền thế ngập trời!”
“Thậm chí nói là người thống trị toàn bộ Đông Hoàng, cũng không phải nói quái”
Tân Vũ Phong nheo mắt, không nói một lời, cố gắng bình tĩnh, để Vương Hán Đại tiếp tục nói.
Cuối cùng Vương Hán Đại cũng có thể thở phào nhẹ nhõm, nhưng cả người đều bị mồ hôi làm cho ướt nhẹo, đầu tê dại, giống như vừa đi tới địa ngục.
Anh ta nuốt nước miếng, tiếp tục mở miệng.
“Thiên Vũ đại nhân, việc phân chia thế lực võ đạo của Đông Hoàng cũng không khác Đại Hạ là mấy”
“Giống như môn phái của Kitano Takeshi, đều là cao thủ lang thang khắp mọi nơi”
“Đại Hạ chúng ta có không ít Ẩn Môn Môn Phái, trong đó đều có tông sư cường giả, bây giờ bộ phận tông sư cường giả trên giang hồ Đại Hạ không chừng có rất nhiều”
“Còn Đông Hoàng cũng giống vậy, những người trong môn phái võ đạo, ninja, chỉ là một góc nhỏ! Trừ những người đó ra, còn có thế lực khủng bố dưới núi Băng!”
Vương Hán Đại tiếp tục nói: “Thiên Vũ đại nhân, còn nhớ những người đến vây anh đêm qua không, người cầm đầu, chính là tay chân của gia tộc Nguyên thị”
Tân Vũ Phong gật đầu, ra hiệu là mình có hiểu.
‘Vương Hán Đại nói tiếp: “Gia tộc Nguyên thị là gia tộc thuộc bốn gia tộc lớn Đông Hoàng, nhưng cũng không phải là gia tộc cầm đầu”-