Chương
Tân Vũ Phong nghe Vương Hán Đại nói xong, hai mắt nhảm lại, ý bảo Vương Hán Đại tiếp tục nói.
Vương Hán Đại nuốt nước miếng rồi nói tiếp: “Gia tộc đứng đầu bốn gia tộc lớn nhất, chính là gia tộc Miyamoto, chính là gia tộc đã lên kế hoạch cho chuyến đi này đến Đại Hạ lần này và đánh cắp kho báu bí mật Đại Hạ chúng ta.. “
Tân Vũ Phong gật đầu, vẻ mặt điềm đạm: “Chuyện này tôi biết”
Vương Hán Đại nói: “Thế lực của gia tộc Miyamoto, vô cùng đáng sợ… Địa vị ở Đông Hoàng không thua gì những Ấn Môn Môn Phái ở Đại Hạ như Long Hổ Sơn… Thiên Vũ đại nhân, tôi sợ nếu anh đến mà không có chuẩn bị thì anh sẽ gặp nguy hiểm!”
“Hay là chúng ta ở lại Đại Hạ, chờ sau khi có cách lại.. “
Tân Vũ Phong nhắm mắt.
Trong không khí im lặng đáng báo động.
Sau một lúc lâu, cuối cùng Tân Vũ Phong cũng từ từ mở miệng.
“Tôi chờ được, nhưng chỉ sợ oan hồn Bạch Hứa Trạch không chờ được lâu như vậy!”
Vương Hán Đại hít một hơi thật sâu!
Ý định rời đi của Tân Vũ Phong thật kiên quyết!
Vương Hán Đại chậm rãi mở miệng: “Thiên Vũ đại nhân, nếu anh kiên quyết như vậy thì tôi cũng không cản anh…”
“Nhưng anh phải biết, giống như Kitano Takeshi, cao thủ ở Đông Hoàng, địa vị giống như chưởng môn Hoa Sơn Nhạc Quốc Phong của Đại Hạ chúng tai”
“Tuy lúc trước Nguyên Hoà Minh tuyên bố là tay chân của gia tộc đệ nhất Nguyên thị, nhưng thật ra anh ta chỉ phụ trách xử lý một ít việc trong gia tộc Nguyên thị, thậm chí không tính là người của gia tộc Nguyên thị nữa”
“Thế lực của bốn gia tộc lớn nhất ở Đông Hoàng, có lẽ đáng sợ hơn nhiều so với anh tưởng tượng!”
Tân Vũ Phong vẫn vô cùng điềm đạm, không tỏ ra sợ hãi chút nào.
“Kẻ hèn mọn Lão tiểu Oa Đông Hoàng có gì đáng sợ mà làm tôi không dám tiến lên chứ?”
“Bây giờ tôi không chỉ là vì báo thù cho Bạch Hứa Trạch mà còn muốn đem đồ vật của Đại Hạ về đây!”
Thấy Tân Vũ Phong khí thế như vậy, đột nhiên Vương Hán Đại bị dọa sợ, nói không nên lời.
Một lúc lâu sau, Tân Vũ Phong và Vương Hán Đại trao đối thông tin đã biết.
Vương Hán Đại hiểu về gia tộc Miyamoto nhiều hơn Tân Vũ Phong.
Nhưng Tân Vũ Phong biết đến Đỉnh Cửu Châu, đây chính là thứ mà Vương Hán Đại không biết.
Nhưng mà Vương Hán Đại lại không đích thân tới đến hiện trường.
Sau khi hai người trao đổi thông tin xong, Vương Hán Đại lại không nhịn được, nhắc lại đề tài lúc trước.
Vương Hán Đại cẩn trọng mở miệng, hỏi: “Thiên Vũ đại nhân, anh…tính khi nào đi báo thù cho Bạch Hứa Trạch đại nhân?”
Tân Vũ Phong nhíu mày: “Sao vậy? Sao tôi lại cảm thấy có vẻ như cậu không muốn tôi bắt đầu sớm nhỉ?”
Vương Hán Đại cắn răng, nhẹ nhàng gật đầu, nói: “Thiên Vũ đại nhân, có điều anh không biết, bởi vì trước đây anh đã có thành tựu ở đại hội võ đạo, đã bị dân chúng ở Đông Hoàng chú ý”
“Bây giờ mọi hành động của anh đều được người Đông Hoàng chú ý “Nếu bây giờ anh đi báo thù cho Bạch Hứa Trạch đại nhân, không nói tới việc thân phận có khả năng bị bại lộ, có khả năng trở thành kẻ thù của cả hai bên!”
Tân Vũ Phong nhíu mày: “Nhưng chẳng lẽ vì chuyện này mà mặc kệ chuyện của Bạch Hứa Trạch sao?”
Vương Hán Đại lắc đầu, nhanh miệng nói: “Không! Thiên Vũ đại nhân, tôi tuyệt đối không có ý này!”
“Ý tôi là… bởi vì biểu hiện của anh ở đại hội võ đạo, phía Đông Hoàng đã mất hết mặt mũi”
“Mấy ngày nay, chắc chản sẽ làm gì đó để lấy lại mặt mũi cho Đông Hoàng!”
“Ví dụ như là…?”
Tân Vũ Phong nhìn biểu hiện của Vương Hán Đại thì đã hiểu Vương Hán Đại chắc chắn biết được vài chuyện bên trong, anh nhướng mày hỏi Vương Hán Đại.
Vương Hán Đại nhìn chăm chằm Tân Vũ Phong, từ từ nói một câu: “Kitano Takeshi, sẽ sớm đến núi Phù Hoa, khiêu chiến với toàn bộ võ sĩ của Đại Hạ, lấy lại thế diện cho Đông Hoàng!”
Lời nói vào tối hôm đó của Vương Hán Đại làm Tân Vũ Phong nửa tin nửa ngờ.