Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Chương
Nhạc Linh Linh nằm trên bàn trong phòng Tân Vũ Phong, thở dài “Ôi, Tân Vũ Phong ơi là Tân Vũ Phong, tôi biết anh có thể đánh bại Kitano Takeshi, nhưng sau nhiều ngày như vậy rồi, rốt cuộc anh đang nghĩ cái gì thế hả?”
“Đã hai ngày rồi! Ngay cả những thành viên khác trong đoàn đại biểu võ thuật Đại Hạ của chúng tôi, bắt đầu không tin anh nữa rồi!”
“Tân Vũ Phong cười khẽ sau khi nghe Nhạc Linh Linh than thở, ánh mắt anh khẽ co giật.
“Nhạc Linh Linh có tin tôi không?”
Nhạc Linh Linh miệng phồng lên, giương mắt nhìn Tân Vũ Phong: “Đương nhiên tôi tin rằng anh có thế đánh bại Kitano Takeshi. Dù sao anh cũng thoải mái như vậy, cho nên mới khiến cho mấy người học việc của Kitano thành ra như thế!”
“Nhưng những người khác thì sao, làm sao họ có thể khiến họ tin anh như tôi?”
Tân Vũ Phong không nói gì, chỉ cười nhạt.
Tân Vũ Phong đưa tay sờ sờ đầu Nhạc Linh Linh: “Cô tin tôi, thế còn chưa đủ sao? Được rồi, đừng nghĩ lung tung nữa”
Sợ rằng có Nhạc Linh Linh mới thực sự có thể khiến Tân Vũ Phong chủ động và nói chuyện thoải mái trong đoàn đại biểu võ thuật Đại Hạ.
Suy cho cùng, thứ nhất là Nhạc Linh Linh chủ động kết bạn với Tân Vũ Phong, thứ hai, sau khi quen nhau, tính cách của cô gái nhỏ này quả thực là rất hấp dẫn.
Nhưng sau khi nhận được sự đối xử đặc biệt của Tân Vũ Phong, trên mặt Nhạc Linh Linh không những không lộ ra vẻ vui mừng, ngược lại tiếp tục nằm trên mặt bàn, thở dài.
“Này, anh nói anh không tham gia thì cũng đành thôi, nhưng tại sao.
Tân Thiên Vũ lại cũng không nghênh cl nhỉ?”
Khi Tân Vũ Phong nghe được lời nói của Nhạc Linh Linh, nước trà trong miệng anh liền nghẹn lại, đột nhiên anh ho dữ dội.
““Khụ khụ khụ khụ! Khụ khụ “Tân Vũ Phong, anh sao vậy, anh không sao chứ?” Nhạc Linh Linh sửng sốt, nhanh chóng đứng lên đỡ Tân Vũ Phong lên.
Tân Vũ Phong xua tay liên tục, tỏ ý không có chuyện gì.
Nhạc Linh Linh trong lòng vẫn còn căng thẳng.
Tân Vũ Phong hít một hơi thật sâu, sau đó nói: “Cô rất hy vọng Tân Thiên Vũ tham gia trận đấu sao?”
Nhạc Linh Linh gật đầu, vẻ mặt có chút do dự.
“Cũng không đúng lắm nếu nói rằng tôi hy vọng. Bây giờ toàn bộ người dân Đại Hạ, cả giang hồ Đại Hạ này, đều hy vọng rẵng Tân Thiên Vũ có thể chiến đấu với Kitano Takeshi”
“Nghe nói chuyện này vẫn là doth người đứng đầu phái Nga Mi, sư phụ của Dung Dung là người chủ động đề cập đến chuyện này. Ông ta nói hôm nay là ở giang hồ Đại Hạ, ngoại trừ những người đó ra thì không ai biết về sự xuất hiện của Ẩn Môn Môn Phái”
“Người duy nhất có thể chiến đấu với Kitano Takeshi có lẽ là chỉ có Tân Thiên Vũ mà thôi.”
“Nhưng…” Nhạc Linh Linh vừa nói, cô ra lại chìm xuống với vẻ phấn khích vì nhắc đến tên Tân Thiên Vũ.
“Nhưng dù sao Tân Thiên Vũ cùng với Hoàng thất có mối quan hệ không tốt như vậy…”
“Hoàng thất lấy đi người yêu của Tân Thiên Vũ, sau đó còn phát lệnh truy nã anh ta, rồi còn muốn muốn Tân Thiên Vũ tiếp tục phục vụ cho Đại Hạ? Anh ta làm sao có thể chứ?” Nhạc Linh Linh lại nghĩ về điều đó, và bắt đầu thở dài.
Tân Vũ Phong xoa đầu Nhạc Linh Linh, không biết tại sao, anh thấy chút cảm động.
“Con nhóc này, suy nghĩ hơi nhiều đấy”
với Takeshi Kitano, hoặc liệu anh có tiến hành cuộc thảo luận với Takeshi Kitano hay không.
Tóm lại, cô gái nhỏ không dính dáng gì này đã sớm bị Tân Vũ Phong dụ dỗ vài câu, liền mãn nguyện rời khỏi phòng của Tân Vũ Phong.