Chương
Hai bố con nhà Yến Đông Lam và Lâm Kiều Như, không dễ dàng gì mới có thế gọi điện thoại được cho nhau, lời chào giữa hai người vô cùng kỳ lạ và không có một chút thân mật nào giữa bố và con g: ‘Yến Đông Lam hỏi Lâm Kiều Như rằng bây giờ còn đang thiếu cái gì, có cần gì không.
Lâm Kiều Như lại nói rằng hiện tại mọi thứ đều ổn, vốn dĩ chẳng cần thứ gì cả.
Mọi việc đã có Tân Vũ Phong giúp cô lo liệu xong.
‘Yến Đông Lam không biết nên nói gì thêm nữa Sau một hồi im lặng, Lâm Kiều Như nghĩ rằng Yến Đông Lam đã quên cúp máy.
Ngay khi Lâm Kiều Như chuẩn bị cúp máy thì giọng nói của Yến Đông Lam lại một lần nữa vang lên.
“Kiều Như…Con có biết chuyện của Tân Vũ Phong không?”
Lâm Kiều Như sững lại một lát.
Chuyện gì cơ?
Là chuyện ở đại hội giao lưu võ thuật Đông Hoàng, Tân Vũ Phong đã chỉ huy dẫn đầu đoàn đại biểu võ thuật Đại Hạ, đem lại vinh quang về cho Đại Hạ ?
Hay là chuyện Tân Vũ Phong đánh liên tiếp năm trận và thẳng cả năm trận đó, nâng cao uy thế đất nước?
Hay là chuyện Tân Vũ Phong một đấu mười, sức mạnh của một người có thể đấu lại với mười tên cao thủ Đông Hoàng?
Hay là… Tân Vũ Phong lấy tư cách là chiến thần Thiên Vũ, để đi chiến đấu với Kitano Takeshi, cao thủ số một của Đông Hoàng?
Lâm Kiều Như nói một cách đản đo: “Bố, bố… đang nói đến chuyện nào cơ?”
‘Yến Đông Lam nhanh chóng trả lời: “Chuyện bố muốn nói chính là chuyện Tân Vũ Phong sẽ chiến đấu với Kitano Takeshi.”
Lâm Kiều Như nói: “Con biết.”
Đối mặt với phản ứng bình thản của Lâm Kiều Như, Yến Đông Lam không biết phải nói gì nữa, sững sờ một lúc.
Một lúc sau, Yến Đông Lam nói: “Ừm, Kiều Như à, con không cần phải quá lo lắng, bố tin rằng Tân Vũ Phong có thể đánh bại được Kitano Takeshi, dù sao thì Tân Vũ Phong vẫn còn trẻ và sức mạnh của cậu ấy không gì có thể đo lường được.”
Lông mi của Lâm Kiều Như run lên bần bật, rồi cô ậm ừ qua điện thoại: “Con biết, con tin anh ấy”
Cô tin tưởng anh ấy hơn tất cả mọi người.
Khi tất cả mọi người đều tin rằng Tân Vũ Phong đã chết ở khu vực Tây Nam Miêu Cương, thì cô vẫn tin rằng anh ấy vẫn chưa chết.
Khi tất cả mọi người nghĩ rãng cô không còn cách nào khác ngoài việc phải kết hôn với Tứ hoàng tử, thì cô vẫn tin rắng Tân Vũ Phong sẽ giống như trước đó, xuất hiện trước mặt cô và trở thành người anh hùng vĩ đại của cô.
Lần này, cô cũng tin anh ấy hơn tất cả mọi người.
Cô tin rằng Tân Vũ Phong lần này chắc chẳn sẽ thẳng.
Một bậc cao thủ võ thuật Đông Hoàng Làm sao đáng để cho Tân Vũ Phong sợ hãi chứ?
Nghĩ đến đây, khóe môi Lâm Kiều Như cong lên, cô cảm thấy thư: thái hơn rất nhiều.
Trong đêm khuya.
Đèn tường trong biệt thự vẫn bật sáng và Lâm Kiều Như từ trong phòng bước ra ngoài.
Lâm Kiều Như đứng trong phòng khách, bật TV lên, để tiếng TV cứ tự phát như vậy rồi đi vào bếp.
Một ngọn đèn trong bếp được bật sáng lên, cô nhìn thấy bóng người đang bận rộn trong đó liền giật mình.
“ƠI Huyền Vũ? Nửa đêm nửa hôm anh không ngủ mà đang làm gì vậy?”
Huyền Vũ ngượng ngùng cười với cô.
“Cái đó, thưa cô Lâm Kiều Như, mấy người chúng tôi nửa đêm không ngủ được nên đã cùng nhau đánh bài.”
“Sau đó thì, nửa đêm ai cũng đều đói bụng, tôi thua nhiều nhất nên bị bắt xuống nấu cơm…”
Lâm Kiều Như dở khóc dở cười, nhưng cô nhanh chóng nói: “Vậy thì tốt quá, xem ra không phải chỉ có mình tôi là người duy nhất,ì chuyện của Tân Vũ Phong mà lo lắng không ngủ được.”
Huyền Vũ gật đầu và nói: “Haiz, mọi người đều rất quan tâm đến… chuyện của Thiên Vũ đại nhân đến Đông Hoàng.”